Tựa như một thứ men ngầm, lặng lẽ lan tỏa trong lòng người Đông Thành một cảm giác bất an khó tả. Cái vẻ ngoài tưởng chừng như mặt hồ phẳng lặng ấy, thực chất lại ẩn chứa dòng chảy ngầm cuộn xiết, đủ sức lay động cả những trụ cột tưởng chừng vững chãi nhất. Ngay cả những buổi tụ họp vốn náo nhiệt ngày xưa cũng trở nên thưa thớt lạ thường, người ta giờ đây chỉ còn thấy từng nhóm nhỏ tụm năm tụm ba, khẽ khàng trao đổi, bàn tán.
ba đại gia tộc Mạc Giang Từ, vốn được xem là kiềng ba chân của Đông Thành, những ngày gần đây liên tục hứng chịu những đợt công kích dồn dập. Công ty, xí nghiệp liên tiếp bị vạ lây, dù họ đã tung ra đủ mọi chiêu bài đối phó, vẫn chẳng thể ngăn nổi thế công từ đối phương.
Những kẻ tấn công kia, tựa như sở hữu nguồn năng lượng vô tận, chẳng màng đến thiệt hại bản thân, chỉ một lòng một dạ muốn kéo ba đại gia tộc xuống bùn đen.
Điều đáng nói nhất, cuộc chiến này đã âm ỉ từ rất lâu, từ cái thuở ba đại gia tộc còn ung dung tự đắc trên đỉnh cao, lơ là cảnh giác, chẳng mấy ai để tâm. Chính sự chủ quan trong quá khứ đã để lại vô số mầm họa, khiến ba đại gia tộc hiện tại phải điêu đứng, sứt đầu mẻ trán. Đặc biệt là Mạc gia, hứng chịu đòn roi nặng nề nhất.
Ngay cả cha Mạc, người vốn đã buông bỏ quyền lực, cũng phải một lần nữa xắn tay áo trở lại công ty, cùng Mạc Hồng Huyên dốc sức cứu vãn tình thế.
Cha Mạc cau mày, trong cái thời khắc giao thời quyền lực của Mạc thị, lại xảy ra cơ sự này, thật là vận hạn.
Ông trầm giọng: "Hồng Huyên, về những chuyện gần đây, con có suy nghĩ gì không? Gia đình chúng ta có phải đã đắc tội với ai chăng? Cha cứ cảm thấy đối phương thế như chẻ tre, bối cảnh chắc chắn không tầm thường."
Mạc Hồng Huyên trầm mặc hồi lâu, rồi mới chậm rãi đáp: "Con... thực sự có vài suy đoán."
Mấy ngày nay, anh đã xâu chuỗi mọi việc, lần theo dấu vết, và nhận ra rằng, khởi nguồn của tất cả dường như bắt đầu từ sau khi Vân Xu trở về nước. Anh không tin Vân Xu tự tay làm những chuyện này, vậy thì chỉ có thể là người bên cạnh cô ra tay.
Và người phù hợp với mọi điều kiện đó, không ai khác chính là Khắc Lạc Tư Đặc kia. Mạc Hồng Huyên đem suy đoán của mình tường tận trình bày với cha Mạc.
Cha Mạc nghe xong, không khỏi kinh ngạc: "Vậy ý con là, năm xưa chúng ta ép Vân Xu ra nước ngoài, giờ đây có người muốn giúp cô ấy trả thù, thậm chí không tiếc bỏ ra cái giá đắt đỏ?"
Mạc Hồng Huyên nặng nề gật đầu.
Cha Mạc muốn phản bác rằng con trai mình đã đoán sai, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, lời nói nghẹn ứ nơi cổ họng, không tài nào thốt ra được. Tim ông dần chìm xuống, cha Mạc không ngờ rằng quyết định năm xưa của mình lại dẫn đến phiền toái lớn đến vậy.
Hai anh em Ấn gia, những đứa trẻ lớn lên cùng Vân Xu, ông hiểu rõ Vân Xu căm hận Ấn Hàm Húc đến mức nào sau vụ việc kích thích phát bệnh. Nhớ lại người con gái đã mất, cơn giận bùng nổ, ông đã ra lệnh cưỡng chế Vân gia phải đưa người đi.
Hiện tại, Vân Xu có chỗ dựa vững chắc, người chịu xui xẻo lại là Mạc gia.
Cha Mạc trong lòng tràn ngập hối hận. Người từng để ông tùy ý nắn bóp, giờ đây lại trở thành mối uy hiếp lớn đến vậy. Người vợ cũng vì chuyện của mẹ Ấn mà quyết đoán ly hôn với ông. Tuổi già đáng lẽ phải an hưởng, cuộc sống của ông lại trở nên tồi tệ đến mức này.
Mạc Hồng Huyên nhìn cha mình. Những nếp nhăn trên gương mặt ông càng thêm hằn sâu, dấu vết của tuổi tác càng thêm nặng nề. Vị Mạc tổng uy phong lẫm liệt, hô phong hoán vũ một thời ở Đông Thành, giờ đây dường như chỉ còn là một ông lão bất lực.
Hai cha con ngồi đối diện nhau trong im lặng.
Một lúc sau, Mạc Hồng Huyên mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Yên tâm đi, cha. Thế lực của Khắc Lạc Tư Đặc chủ yếu ở nước ngoài. Ba đại gia tộc chúng ta đã gây dựng cơ đồ ở Đông Thành bao năm nay, chỉ cần vượt qua được giai đoạn này, mọi thứ sẽ ổn thôi."
So với ba đại gia tộc Mạc Giang Từ, Vân gia mới là kẻ ngã ngựa nhanh nhất. Dẫu sao, Vân gia chỉ mới phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, gốc rễ còn non yếu. Một khi hứng chịu đả kích nặng nề, rất có khả năng sẽ không thể gượng dậy nổi.
Tỷ như, tình cảnh hiện tại.
Không khí Vân gia bao trùm một màu xám xịt, thảm đạm.
Vân Bân, vẻ mặt suy sụp ngồi phịch trên sofa. Mấy ngày nay, quy mô kinh doanh của Vân gia không ngừng thu hẹp. Cha Vân và Vân Bân đã nghĩ đủ mọi cách cũng không thể cứu vãn được tình thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân gia suy bại.
Hai người từng tìm đến Mạc gia cầu viện, nhưng Mạc gia tự thân còn lo chưa xong, làm sao rảnh tay giúp Vân gia.
Việc Mạc gia nâng đỡ Vân gia trước đây, là vì địa vị của Mạc gia đã vững chắc, muốn ban phát chút ân tình. Hiện tại, khi biết phiền toái này có liên quan đến Vân Xu, cha Mạc đương nhiên cự tuyệt thẳng thừng.
Vân gia lại nảy ra ý định tìm Vân Xu cầu cứu. Tiên sinh Khắc Lạc Tư Đặc kia yêu thương cô như vậy, chỉ cần anh ta động ngón tay, chắc chắn sẽ có một khoản tài chính khổng lồ rót vào công ty. Gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, nội tình phong phú đến mức nào, ai mà lường được.
Nhưng Vân Bân vừa mới manh nha ý định liên lạc với Vân Xu, công ty liền hứng chịu những đợt công kích còn mãnh liệt hơn. Vài lần như vậy, anh cuối cùng cũng hiểu ra, người kia không cho phép Vân gia có bất cứ liên hệ nào với Vân Xu nữa. Nếu không, kết cục của họ chỉ có thể thảm hại hơn mà thôi.
Cha Vân thất thần ngồi trên sofa. Tài sản công ty sụt giảm nghiêm trọng, có thể nói, những lợi ích mà họ nhận được từ Mạc gia trong những năm gần đây, nay đã phun ra hết sạch, thậm chí còn thê thảm hơn cả trước khi đưa Vân Xu ra nước ngoài. Bây giờ, họ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, không đến mức phá sản hoàn toàn.
Ánh mắt Vân Bân, rệu rã và vô hồn, rơi vào người mẹ Vân. Bà vẫn cứ sưng húp mắt, khóc lóc. Mẹ anh, vĩnh viễn là như vậy. Gặp chuyện là khóc, chẳng có biện pháp gì. Vân Xu bị Mạc Hồng Huyên chán ghét, bà khóc. Vân Xu bị đưa ra nước ngoài, bà khóc. Vân gia thành ra thế này, bà vẫn khóc.
Cha Vân nghiến răng, giọng run rẩy: "...Thật sự không còn cách nào sao?"
"Đã không còn." Vân Bân khàn giọng đáp: "Chúng ta đã hoàn toàn tứ cố vô thân."
Tài nguyên Đông Thành có hạn. Vân gia phát triển nhanh chóng là trên cơ sở cướp đoạt tài nguyên của người khác. Vân gia thất thế, thiên hạ vui mừng còn không kịp, ai mà chìa tay ra giúp họ.
Dù cho họ là thân nhân của Vân Xu, thái độ của cô đã quá rõ ràng. Mọi người đều biết phải làm như thế nào.
Vân Bân đã dốc hết tâm huyết vì Vân gia, thậm chí nhẫn tâm từ bỏ cả em gái ruột, cuối cùng lại nhận về kết cục thảm hại thế này.
Đây là báo ứng sao? Anh chết lặng nghĩ. Nếu năm xưa, anh kiên quyết từ chối việc đưa Vân Xu ra nước ngoài, có lẽ, Vân gia phát triển sẽ chậm hơn một chút, nhưng chắc chắn sẽ không đến bước đường cùng này. Dẫu sao, Vân gia cũng có ân với Mạc gia, Mạc gia dù bất mãn, cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Chính bọn họ đã nóng lòng cầu thành, lựa chọn từ bỏ huyết mạch thân nhân.
Kết quả là, em gái không nhận họ, Vân gia cũng chẳng ra gì, thậm chí còn tệ hơn trước kia. Mấy năm nay, tất cả chỉ là một trò cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vân Bân thờ ơ nhìn màn hình. Một số lạ.
Anh nhấn nút nghe, giọng nói ủ rũ: "Alo."
"Ôi chao, Vân đại thiếu gia đây là làm sao vậy? Một bộ dạng ảo não thế kia."
Giọng điệu trào phúng quen thuộc khiến Vân Bân lập tức nhận ra một người: "Vân Phi Vũ?"
"Thật vinh hạnh, đại thiếu gia vẫn còn nhớ đến tôi." Vân Phi Vũ cười khà khà, hai chân gác lên bàn trà, vô cùng thoải mái: "Nghe nói các người cuối cùng cũng bỏ cuộc, không quấy rầy Xu Xu nữa, cũng coi như chưa đến nỗi quá ngu."
Đầu óc Vân Bân xoay chuyển cực nhanh, lập tức phản ứng lại: "Là anh cố ý nhằm vào chúng tôi?"
Vân Phi Vũ nhếch mép: "Sao lại nói là nhằm vào được? Tôi chỉ là đem tất cả những gì các người có được nhờ dẫm lên Xu Xu, xóa sổ sạch sẽ thôi mà."
Sắc mặt Vân Bân tối sầm như mây đen vần vũ.
Vân Phi Vũ tiếp tục: "Gọi điện thoại này cho các người, chỉ là muốn nhắc nhở một tiếng. Đừng dây dưa với Xu Xu nữa. Ôm lấy cái công ty tàn tạ của các người mà sống lay lắt qua ngày đi là vừa. Cũng phải cảm tạ chút huyết thống ít ỏi trên người các người đi, bằng không, các người chỉ có thảm hại hơn thôi."
Vân Bân gằn giọng:"Anh không thấy hành vi của mình quá đáng sao!"
"Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình." Vân Phi Vũ nhấn mạnh: "Đây chẳng phải là năm xưa chính miệng anh nói với Xu Xu sao?"
"Giờ là lúc các người gánh chịu sai lầm đó."
Đồng tử Vân Bân co rút lại, nhớ lại cái ngày em gái bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài, lời cầu xin thảm thiết của cô, nhưng anh chỉ lạnh lùng buông ra câu nói vô tình kia. Giờ phút này, nghe lại chính lời nói tàn nhẫn của mình, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Anh, anh đang gọi điện thoại với ai vậy?"
"Đồng nghiệp thôi mà. Xu Xu sao lại đến đây rồi?" Thái độ của người bên kia micro lập tức trở nên dịu dàng.
Sau đó, điện thoại bị ngắt.
Sự im lặng nghẹt thở bao trùm Vân gia. Họ cuối cùng cũng hiểu, Vân gia không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Sẽ không ai cho họ cơ hội.
Sớm biết thế, năm xưa họ đã... Tất cả đều đã muộn rồi.
Hối hận như sóng thần điên cuồng ập đến. Nhớ lại sự nhẫn tâm của mình, người Vân gia không thể thốt ra một lời nào.
Vị thế Vân gia không còn, Vân Xu cũng không nhận họ. Bao năm vội vã mưu toan, cuối cùng tất cả chỉ là công dã tràng.
...
Mạc gia là bên đầu tiên nhận thấy sự bất ổn. Họ lập tức liên hệ với hai nhà Giang Từ. Ba đầu sỏ tề tựu một chỗ, mở một cuộc họp kín. Sau cuộc họp, mọi người nhận ra rằng ba đại gia tộc đã bắt đầu liên thủ, chung sức đối phó với kẻ địch.
Dù sao cũng là những gia tộc có gốc rễ sâu dày ở Đông Thành, một khi liên kết, tình hình nhanh chóng ổn định trở lại. Cổ phiếu liên tục lao dốc cũng miễn cưỡng trụ vững.
Đúng lúc Mạc Hồng Huyên vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lại có người tố cáo trường Lạc Tư trung học từng công khai bao che cho học sinh gian lận. Dân tình hóng chuyện nghe tin lập tức đổ xô vào. Lạc Tư trung học danh tiếng lẫy lừng, phúc lợi cho học sinh cực tốt, tài nguyên giảng dạy lại ưu việt, là ngôi trường mơ ước của biết bao nam sinh.
Lạc Tư trung học không chỉ nổi tiếng ở Đông Thành, mà danh tiếng còn vang xa đến nhiều nơi khác.
Một ngôi trường danh giá như vậy, lại bùng nổ tin tức động trời, khiến dư luận chấn động. Lạc Tư bao che học sinh gian lận thi cử, hay là dùng tiền mua giải thưởng mỹ thuật?
Click vào bài viết, ban đầu mọi người chủ yếu nghiêng về hai giả thuyết trên. Nhưng khi đọc kỹ nội dung, họ hoàn toàn ngây người. Người tố cáo nói rằng Lạc Tư trung học đã công nhiên bao che cho một nữ sinh giả nam trang nhập học suốt hai năm trời.
Nữ sinh này thế thân anh trai nhập học, Lạc Tư trung học làm như không phát hiện, thậm chí đến năm thứ ba, khi anh trai nữ sinh trở lại trường, Lạc Tư vẫn ngầm cho phép hai người hoán đổi thân phận, để người anh trai tiếp tục đi học.
Nội dung bài viết, tựa như cốt truyện phim điện ảnh, khiến người ta ngơ ngác, không khỏi hoài nghi mắt mình.
Cái kiểu phát triển tình tiết như tiểu thuyết ngôn tình này là sao? Lạc Tư trung học chẳng phải là trường nam sinh sao? Hơn nữa còn là loại trường nam sinh nội trú nghiêm ngặt. Thế mà lại có nữ sinh trà trộn vào học được ư? Đây là coi người ta là đồ ngốc sao?
Ban đầu, mọi người còn cho rằng chủ bài viết đang bịa đặt, nói hươu nói vượn. Cho đến khi người này tung ra từng bằng chứng rõ ràng, mạch lạc, mọi người càng xem càng kinh hãi.
Lạc Tư trung học rất nổi tiếng, trường thường xuyên đăng tải ảnh chụp các hoạt động lên website chính thức. Thêm vào đó, những bức ảnh do học sinh tự chụp năm xưa cũng được lục lại. Người cẩn thận nhanh chóng phát hiện ra, trong những bức ảnh này, cùng một người, nhưng ảnh hai năm đầu và ảnh năm cuối lại có chút gì đó không đúng.
"Tuy là rất giống, nhưng người trong ảnh năm thứ ba, đường nét khuôn mặt rõ ràng là cứng cáp hơn hai năm trước một chút. Đây chắc chắn là người anh trai rồi."
"Tặc tặc tặc, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy ảnh trước có gì đó sai sai. Cái dáng vẻ kia, động tác kia, sao mà nữ tính thế không biết. À không, phải là vị tiểu thư này mới đúng."
"Vẻ mặt ngơ ngác xem hết mọi thứ. Trường nam sinh mà lại có nữ sinh trà trộn vào học được ư? Thật là đáng sợ. Đổi giới tính một cái, tôi thực sự nổi da gà!"
"Má ơi, lầu trên vừa nói, tôi cũng thấy nổi da gà."
Chuyện này năm xưa bị ém nhẹm xuống, là bởi vì xung quanh toàn là đám học sinh mười mấy tuổi, chẳng ai để tâm quá nhiều. Nhưng khi những bức ảnh so sánh được đưa ra ánh sáng, dưới hàng triệu con mắt soi xét, dù chỉ là một chút khác biệt nhỏ nhoi, con mắt tinh tường của quần chúng cũng có thể chỉ ra được.
Chủ đề này nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, vô số dân mạng đổ xô vào, bắt đầu đào xới thông tin liên quan.
Rốt cuộc, nữ sinh này có bối cảnh gì mà có thể khiến Lạc Tư trung học công khai làm trái quy định, bao che cho cô ta? Phải biết rằng, đây không phải là trường trung học bình thường, mà là trường nam sinh nội trú nghiêm ngặt, hai người một phòng. Điều này đồng nghĩa với việc, nữ sinh kia đã sống chung với một nam sinh khác suốt hai năm trời.
Hơn nữa, khi đó cả hai người còn chưa thành niên. Nghĩ đến điểm này, mặt dân tình ai nấy đều tái mét.
Ba cổ đông lớn nhất của Lạc Tư trung học chính là Mạc Giang Từ - ba đại gia tộc. Họ lập tức phái người dập tin, nhưng vô ích. Đối thủ không ngừng đẩy nhiệt độ lên cao. Ngoài Vân Phi Vũ, còn có rất nhiều xí nghiệp khác, như thể đã hẹn nhau từ trước, nhanh chóng ra tay.
Ba đại gia tộc chiếm lĩnh quá nhiều thị trường ở Đông Thành, xung quanh không thiếu kẻ đỏ mắt. Giờ đây, khi biết ba đại gia tộc sắp gặp họa, vì lợi ích sau này, mọi người đương nhiên sẽ không nương tay.
Rất nhanh, toàn bộ internet đều xôn xao bàn tán về vụ việc này.
Nhân vật chính của sự kiện năm xưa, lần lượt bị lôi ra ánh sáng, bao gồm cả anh em Ấn gia và những người thừa kế của ba đại gia tộc Mạc Giang Từ.
Có người đã công phu tổng hợp lại toàn bộ sự việc, đăng tải lên mạng. Dân tình rốt cuộc cũng được ăn trọn vẹn quả dưa hấu này.
Tóm tắt câu chuyện đại khái như sau: Một nữ sinh thế thân anh trai bệnh nặng đi học, kết quả nảy sinh tình cảm với bạn cùng phòng, hai người yêu nhau. Người bạn cùng phòng kia, chính là Mạc thái tử gia, con trai của cổ đông lớn nhất trường. Hai vị người thừa kế của hai cổ đông lớn còn lại, cũng có quan hệ rất tốt với anh ta.
Phá án! Thỏa mãn hành vi đặc quyền giai cấp. Thảo nào Lạc Tư lại bao che cho nữ sinh này.
Cũng chính bởi thân phận của nam chính, màn kịch dối trá kéo dài hai năm trời mà vẫn không bị vạch trần. Anh trai của nữ chính cũng thuận lợi tốt nghiệp, cầm được bằng tốt nghiệp.
Cư dân mạng chấn kinh rồi.
"Tôi đã bảo rồi, nữ sinh trà trộn vào trường nam sinh, nào có đơn giản như vậy. Hóa ra là có thái tử gia trường học giúp che giấu. Tôi thật là cạn lời."
"Tôi lại một lần nữa nhận thức được khoảng cách giữa mình và người giàu có. Cái này cũng quá vô pháp vô thiên. Kia là trường học đó!"
"Một nữ sinh và một nam sinh ở chung phòng hai năm. Mấy người tin là họ trong sáng không? Dù sao tôi không tin."
"Tuyệt đối không thể chấp nhận loại chuyện này! Nhất định phải truy cứu đến cùng!"
Cảm xúc phẫn nộ của dân mạng sục sôi, đồng loạt yêu cầu nhà trường phải đưa ra lời giải thích. Một nơi vốn tôn nghiêm truyền thụ tri thức, lại tùy ý bị tư bản khống chế. Mạc Hồng Huyên ba người chỉ là con trai của cổ đông lớn, mà đã có thể coi thường quy định của trường, cho nữ sinh ở phòng ký túc xá nam sinh. Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Ngay cả loại chuyện này mà họ còn có thể tùy ý quyết định, thì ba đại gia tộc này còn có gì mà không dám làm nữa? Ngay cả nhiều tài khoản chính phủ cũng chia sẻ vụ việc này, nghiêm khắc phê bình hành động của họ.
Đám đối thủ hả hê nhìn thấy danh tiếng của ba đầu sỏ xuống dốc không phanh. Cổ phiếu trong một đêm rớt xuống điểm thấp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=81]
Bọn họ đồng loạt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Thời cơ tốt nhất sắp đến rồi.
...
Ấn Tiểu Hạ biết được những chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến là Vân Xu. Nhìn khắp cả Đông Thành, trừ người đàn ông tóc vàng bên cạnh cô, cô thực sự không thể nghĩ ra ai có đủ sức mạnh lay chuyển ba đại gia tộc Mạc Giang Từ.
Nhìn gương mặt tiều tụy, hằn sâu dấu vết thời gian của cha Mạc, người cha luôn yêu thương cô, cùng với cái cau mày nhíu chặt của Mạc Hồng Huyên, và vì tương lai của anh trai, Ấn Tiểu Hạ một lần nữa tìm đến căn biệt thự xa hoa kia.
Chỉ là lần này, đám bảo tiêu áo đen lạnh lùng nhìn cô, hoàn toàn làm ngơ trước yêu cầu được gặp Vân Xu của cô.
"Hãy để tôi vào!" Ấn Tiểu Hạ lớn tiếng.
"Vị nữ sĩ này, nếu cô còn tiếp tục ồn ào náo loạn, chúng tôi sẽ thông báo nhân viên quản lý đến cưỡng chế đưa cô đi."
Ấn Tiểu Hạ không cam lòng cắn môi, tiếp tục lý luận với họ.
Chẳng bao lâu sau, cánh cổng sắt cao lớn chậm rãi mở ra. Một chiếc xe đen sang trọng, kiểu dáng khiêm tốn, chậm rãi lăn bánh ra ngoài. Ấn Tiểu Hạ mắt sắc, liếc thấy bóng người bên trong, lập tức chạy tới chặn xe, rồi tiến đến bên cửa xe.
"Vân Xu! Tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Xe dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống. Khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở ấy, một lần nữa xuất hiện trước mắt. Ấn Tiểu Hạ sững sờ, gương mặt này, dù ngắm nhìn bao nhiêu lần, vẫn không thể tìm ra một tì vết.
Cô vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông tóc vàng bên cạnh Vân Xu, lập tức giật mình, vội vàng dời đi.
Vân Xu tò mò hỏi: "Ấn tiểu thư có việc gì sao?"
Ấn Tiểu Hạ hít sâu một hơi, ép mình lờ đi ánh mắt đáng sợ kia: "Vân Xu, tôi biết năm xưa bác trai Mạc đưa cô ra nước ngoài có hơi quá đáng, nhưng xét cho cùng, là vì cô đã phạm sai lầm. Dù cô đã quên mất, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện đó chưa từng xảy ra."
"Chính cô năm xưa đã hại anh trai tôi phát bệnh, suýt chút nữa đã mất mạng. Nhân nào quả nấy. Cô không nên vì chuyện xuất ngoại mà đối phó Mạc gia." Ấn Tiểu Hạ cố gắng giữ bình tĩnh, nói hết những lời trong lòng.
Thái độ của Ấn Tiểu Hạ khiến Vân Xu có chút ngỡ ngàng. Cô muốn dứt khoát nói rõ mọi chuyện với đối phương ngay tại đây, để tránh về sau thêm phiền phức. Cô nói: "Thực ra, tất cả mọi chuyện tôi đều đã nhớ lại rồi. Bao gồm cả chuyện xảy ra trong phòng bệnh."
Ấn Tiểu Hạ vặn lại: "Vậy thì cô càng nên biết mình đã sai lầm."
Xem ra, vị Ấn tiểu thư này vẫn chưa biết tin tức mới nhất trên mạng, vẫn còn tưởng rằng anh trai mình là một người bệnh hoàn hảo.
Vân Xu nhẹ nhàng đáp: "Cô có thể mở điện thoại ra xem tin tức trên mạng một chút. Có lẽ, sẽ có chút khác biệt so với những gì cô biết."
Ấn Tiểu Hạ khựng lại, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Vân Xu không cần thiết phải lừa gạt cô.
Cô vội vàng mở điện thoại, dòng tít tin tức đập vào mắt, xếp hàng đầu trang, tất cả đều liên quan đến bệnh viện. Cô run rẩy bấm vào, đọc xong, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Ấn Tiểu Hạ hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của Vân Xu. Cô không thể ngờ rằng, Ấn Hàm Húc năm xưa phát bệnh, lại là một màn kịch. Ngay cả bác sĩ Trương, người đã chứng kiến họ lớn lên, cũng giúp anh ta diễn kịch.
Trên mạng, mọi chuyện đã bị phanh phui hết cả rồi. Bằng chứng rành rành, anh em hai người không còn đường xoay xở.
Cô cảm thấy da mặt nóng rát, đau rát như bị ai đó tát mạnh mấy cái. Nghĩ đến những lời mình vừa nói, đường hoàng đạo lý, cảm giác hổ thẹn mãnh liệt, suýt chút nữa đã nhấn chìm cô.
Vân Xu đã biết chuyện này, vậy mà cô vẫn như một con hề, đứng trước mặt cô ấy, nói năng lung tung. Ý chí tự tin ít ỏi cuối cùng của Ấn Tiểu Hạ cũng tan biến không tăm tích.
Cô rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao dạo gần đây, anh trai lại lộ ra những cảm xúc khác thường đến vậy. Bởi vì tất cả đều là do anh ta sắp đặt. Vân Xu, vốn dĩ, không hề làm gì có lỗi với anh cả.
Vân Xu thản nhiên nói:"Ấn tiểu thư chắc cũng đã biết chân tướng sự việc rồi. Tôi không nhiều lời nữa. Cô và Ấn Hàm Húc tự giải quyết cho tốt đi."
Thái độ dửng dưng, bình thản của đối phương, càng làm nổi bật sự xấu xí, thảm hại của cô.
Nếu Vân Xu không hề tổn thương Ấn Hàm Húc, vậy thì những gì họ đã làm năm xưa, thật là quá đáng đến mức nào.
Cửa kính đen từ từ khép lên, khuôn mặt kinh diễm kia, từng tấc từng tấc bị che khuất. Ấn Tiểu Hạ cứng đờ người, nhìn chiếc xe đen khuất dạng.
Giữa trưa tại văn phòng.
Ấn Hàm Húc đang cắm cúi làm việc tại bàn. Dạo gần đây, tình trạng sức khỏe của anh không tốt, công việc tồn đọng chất đống, buộc anh phải tăng ca để hoàn thành.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn. Ấn Hàm Húc cảm thấy đồng nghiệp liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Hàng chục cặp mắt đổ dồn khiến anh vô cùng khó chịu. Nhưng cấp trên vẫn thúc giục tiến độ công việc, anh chỉ còn cách ép bản thân tập trung vào nhiệm vụ.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người không thể nhịn được nữa.
"Ấn Hàm Húc, nghe nói trước đây khi anh ốm nặng, anh đã điều trị và nằm viện ở bệnh viện ven sông phải không?"
Ấn Hàm Húc ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Sao cậu biết?"
Người đồng nghiệp hỏi chuyện và những người khác nhìn nhau. Câu hỏi này chính là ngầm xác nhận sự thật. Đồng nghiệp tiếp tục: "Vậy chuyện anh giả bệnh ở bệnh viện để ép hôn thê của người khác phải bỏ đi cũng là thật sao?"
Ấn Hàm Húc đột ngột đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: "Ai nói bậy bạ đó!"
Chuyện này sao lại có người biết được?
Người đồng nghiệp giật mình, nhưng vẫn bất mãn nói: "Trên mạng lan truyền ầm ĩ rồi kìa, anh không tin thì tự xem đi. Đang là chủ đề hot trên Weibo đó, thứ ba hay thứ tư gì đó."
Ấn Hàm Húc vội vàng mở điện thoại. Vụ việc này liên quan đến việc bác sĩ tiếp tay cho việc giả bệnh, nên cũng gây ra náo động lớn.
Mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi với công việc, anh hầu như không lên mạng. Giờ tìm kiếm thông tin, anh mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện Ấn Tiểu Hạ giả thân phận anh trai đi học, chuyện bác sĩ Trương năm xưa giúp anh ta giả bệnh, chuyện trường Lạc Tư làm ngơ cho hai anh em đổi thân phận, tất cả đều bị phơi bày.
Bác sĩ Trương đã bị bệnh viện đình chỉ công tác tạm thời. Đây là một sự cố y tế vô cùng nghiêm trọng. Nghe nói có người đang chuẩn bị kiện ông, con đường sự nghiệp y khoa của ông coi như chấm hết.
Trên mạng thì vô số lời mắng chửi hướng về mấy người, bao gồm cả Mạc Hồng Huyên và hai người bạn của anh ta.
"Trời ơi, loại đàn ông này thật đáng sợ. Vì em gái mà lại bày kế hãm hại cả hôn thê người ta. Có đánh chết tôi cũng không dám dây vào loại người này."
"Tôi thấy con nhỏ Ấn Tiểu Hạ này cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi không tin là nó không biết gì về kế hoạch của anh trai mình!"
"Loại bác sĩ vô đạo đức này phải bị trừng trị nghiêm khắc! Cả hai anh em ác độc kia cũng phải chịu phạt! Vì gả vào nhà giàu mà họ sẵn sàng vứt bỏ cả liêm sỉ!"
"Đã có hôn thê rồi mà còn lăng nhăng với người phụ nữ khác, còn quang minh chính đại ở chung phòng ngủ. Cái tên Mạc Hồng Huyên này cũng chẳng ra gì. Có tiền cũng không thay đổi được bản chất rác rưởi của hắn."
"Cô bé hôn thê cũ kia quá thảm, tự dưng biến thành nhân vật thứ ba trong câu chuyện tình yêu của chồng chưa cưới."
Ấn Hàm Húc mặt mày tái mét đọc những lời chửi rủa đó. Đại não anh vì quá kích động mà sinh ra từng cơn choáng váng.
Người đồng nghiệp vẫn không buông tha, tiếp tục truy hỏi: "Này, có phải anh thật sự vì muốn em gái gả vào nhà giàu, mà giả bệnh ép hôn thê người ta bỏ đi không? Chuyện này có hơi quá đáng không vậy?"
Ấn Hàm Húc muốn lên tiếng phản bác, nhưng không còn chút sức lực nào. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Những âm thanh ồn ào lải nhải xung quanh dần xa xăm. Ấn Hàm Húc cuối cùng không thể trụ vững, ngã nghiêng về một bên.
Người đồng nghiệp theo phản xạ né tránh. Ấn Hàm Húc ngã vật xuống đất, thân thể đập mạnh xuống sàn, tạo ra âm thanh va chạm kinh khủng, khiến người nghe cũng phải rùng mình.
Chắc chắn là ngã rất đau.
Người đồng nghiệp trợn tròn mắt nhìn người đàn ông nằm bất động trên sàn, lắp bắp nói: "Anh ta... không phải là giả vờ đấy chứ?"
Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, Ấn Hàm Húc chỉ nghe được những lời này.
Thật trớ trêu, anh nghĩ.
Người đồng nghiệp hốt hoảng nói: "Mọi người vừa nãy đều thấy hết đó, tôi có làm gì đâu. Tự anh ta ngã xuống đấy chứ."
Những người ban đầu đang hóng chuyện cũng sững sờ. Họ nhanh chóng nhào tới, có người vội vàng gọi cấp cứu.
Bàn tán thì bàn tán, cười nhạo thì cười nhạo, chứ người ta không thể gặp chuyện ngay trước mắt họ được.
…
Ấn Hàm Húc tỉnh lại lần nữa, mùi thuốc sát trùng quen thuộc xộc vào mũi, khiến anh nhớ lại những ngày tháng chỉ có thể quanh quẩn trong phòng bệnh. Những ngày tháng u ám và tẻ nhạt.
Bên cạnh có người đang nói chuyện, một giọng nói trong đó rất quen thuộc, là… Tiểu Hạ.
"Anh, anh thế nào rồi!" Ấn Tiểu Hạ thấy Ấn Hàm Húc mở mắt, mừng rỡ ngồi sát mép giường.
Bác sĩ cũng tiến đến, đánh giá sắc mặt người bệnh trên giường: "Anh Ấn, anh cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Ấn Hàm Húc được Ấn Tiểu Hạ dìu đỡ, gắng gượng ngồi dậy, kể lại sơ qua cảm giác của mình.
Bác sĩ nói: "Tình hình trước mắt đã ổn định, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi thêm một thời gian."
Ấn Tiểu Hạ nói lời cảm ơn với bác sĩ. Bác sĩ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Ấn Hàm Húc yếu ớt hỏi: "Tiểu Hạ, tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Tóc Ấn Tiểu Hạ rối bời, mắt sưng húp, sắc mặt tiều tụy, trông tinh thần rất kém.
Cô đang ngập ngừng không biết nên lảng tránh câu hỏi như thế nào, thì Ấn Hàm Húc đã nói trước: "Nói thật cho anh biết đi. Dù em không nói, lát nữa anh cũng có thể tự tìm hiểu được."
Đối diện với ánh mắt chân thành và kiên định của Ấn Hàm Húc, Ấn Tiểu Hạ không còn cách nào khác, đành phải kể cho anh nghe tình hình tồi tệ hiện tại.
Tính từ lúc Ấn Hàm Húc ngất xỉu, đã qua hai ngày. Vụ việc vẫn không ngừng leo thang trên mạng. Rất nhiều người yêu cầu nhà trường và những người liên quan phải đưa ra lời giải thích.
Tất cả sự thật đều bị phơi bày ra ánh sáng, không còn đường cứu vãn nào nữa.
Vì vụ bê bối của hai anh em Ấn gia, trường Lạc Tư đã lún sâu vào cơn bão dư luận, danh tiếng tụt dốc không phanh. Trường không còn cách nào khác ngoài việc ra thông báo hủy bỏ tư cách tốt nghiệp của Ấn Hàm Húc. Nhưng ngay cả như vậy, công chúng vẫn không chấp nhận.
Không ít người kéo đến trang web chính thức của trường Đại học Đông Thành nơi Ấn Hàm Húc đang theo học để phản ánh tình hình. Đại học Đông Thành cũng rất dứt khoát, sau khi điều tra rõ sự việc và xác nhận Ấn Hàm Húc chỉ học ở Lạc Tư một năm, hai năm còn lại là do người khác thế thân, trường đã trực tiếp hủy bỏ bằng tốt nghiệp của anh ta.
Nói cách khác, hiện tại Ấn Hàm Húc chỉ còn bằng cấp trung học cơ sở.
Ấn Hàm Húc nghe tin này, trước mắt tối sầm lại. Anh đã nỗ lực bao lâu, kết quả tất cả đều tan thành mây khói.
Ấn Tiểu Hạ hốt hoảng giúp anh trấn tĩnh: "Anh! Anh đừng kích động!"
"Vậy còn em? Em có sao không? Chuyện hôn ước của em với Mạc gia thế nào rồi!" Ấn Hàm Húc nắm chặt tay em gái. Cuộc đời anh đã hủy hoại, cuộc đời Tiểu Hạ nhất định không thể giống anh.
Ấn Tiểu Hạ cười khổ một tiếng. Cô cũng chẳng khác gì Ấn Hàm Húc.
Mạc Hồng Huyên sau khi biết được sự thật năm xưa là do Ấn Hàm Húc sắp đặt, đã trực tiếp tìm đến cô để hủy hôn ước.
"Ấn Hàm Húc giỏi lắm! Dám lừa gạt tôi lâu như vậy!" Giọng anh ta lạnh băng, lạnh đến mức Ấn Tiểu Hạ không dám hé răng nói lời phản đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta quay lưng bỏ đi.
Lòng cô tê tái. Tất cả đều đã kết thúc.
Ấn Tiểu Hạ không hỏi Ấn Hàm Húc vì sao lại làm như vậy. Cô hiểu rõ, anh trai làm tất cả cũng chỉ vì cô. Đến bước đường cùng này, cả hai người đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
Công việc của Ấn Hàm Húc cũng mất. Cô không chắc có phải có ai đó cố ý ra tay hay không, nhưng kết cục đã định, không ai che chở họ nữa, họ chỉ có thể chấp nhận.
Bác sĩ còn nói, lần kích động này ảnh hưởng rất lớn đến Ấn Hàm Húc, về sau có thể phải thường xuyên uống thuốc. Sức khỏe anh ta vừa mới khá lên, lại có dấu hiệu suy sụp.
Ấn Tiểu Hạ thực sự hối hận. Sớm biết rằng sẽ rơi vào tình cảnh bi đát như ngày hôm nay, năm xưa cô tuyệt đối sẽ không cố chấp thế thân anh trai vào Lạc Tư, càng sẽ không thích Mạc Hồng Huyên, một người đàn ông đã có hôn thê. Cô từng cho rằng mọi thứ sẽ đi đến một kết thúc hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại rơi xuống địa ngục.
Ấn Hàm Húc cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, trước mắt tối đen, lại một lần nữa ngất đi.
"Anh!"
…
Quán bar quen thuộc.
Ba người lại tụ tập ở đây. Chỉ là lần này, họ không còn vẻ ngông nghênh, hào hứng như trước. Ai nấy đều mặt mày ủ rũ, râu ria xồm xoàm.
Ba đại gia tộc chung quy không thể trụ vững trước những đợt tấn công liên tiếp từ các xí nghiệp xung quanh, rơi vào cảnh phá sản. Thân phận ba thiếu gia giờ đây trở thành trò cười.
Thương trường như chiến trường, họ cuối cùng cũng thấm thía câu nói này.
Mạc Hồng Huyên vô lực nhìn Giang Văn và Từ Nguyên Khải. Hai người kia đang không ngừng rót rượu vào miệng. Đây có lẽ là khoảng thời gian hòa thuận hiếm hoi của họ. Ai nấy đều mất hết hy vọng, vô luận là sự nghiệp gia đình hay là… người kia.
Nhớ đến Vân Xu, Mạc Hồng Huyên lại một lần nữa cảm thấy hoảng loạn. Từ nay về sau, anh thậm chí không có tư cách nhìn mặt cô.
Vốn tưởng rằng "mạnh long khó áp địa đầu xà", Khắc Lạc Tư Đặc dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thế lực châu Âu, không thể can thiệp vào Đông Thành. Ai ngờ, đối phương đã sớm có tính toán. Vân Phi Vũ chính là con cờ ưu tú nhất của ông ta.
Ban ngày, Mạc Hồng Huyên và hai người bạn đã tìm gặp Khắc Lạc Tư Đặc.
Người đàn ông tóc vàng đứng trên bậc thềm, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng vô tình. Ông ta từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Từ đầu đến cuối, các người chẳng qua chỉ là những vai hề trong vở kịch mà tôi chuẩn bị cho cô ấy thôi."
Mạc Hồng Huyên tự giễu cười. Thì ra, từ đầu đến cuối, họ không có bất cứ cơ hội nào.
Lần trước tụ tập ở đây, là vì anh bực bội với Ấn Tiểu Hạ, tìm đến anh để xin lời khuyên. Nghĩ đến cô ta, Mạc Hồng Huyên hình như nghe nói cô ta cùng Ấn Hàm Húc đã rời khỏi Đông Thành. Hai anh em họ đã mất hết bằng cấp, lại chẳng còn danh tiếng, đương nhiên không thể ở lại nơi này được nữa.
Nhân sinh thật đáng sợ. Sai một ly, đi một dặm.
Dù là anh hay bất cứ ai khác.
…
Sau khi chơi chán chê ở Đông Thành, đoàn người trở lại châu Âu.
Leonard bắt đầu đưa Vân Xu tham dự những buổi dạ tiệc thượng lưu. Người đẹp phương Đông mỗi lần xuất hiện đều có thể cướp đi hơi thở của mọi người. Vô số khách khứa muốn tiếp cận cô, dù chỉ là được ngắm nhìn thêm một chút.
Cũng có kẻ nảy sinh tà niệm với người đẹp, nhưng Khắc Lạc Tư Đặc bên cạnh cô đã dùng thủ đoạn tàn khốc để giải quyết tất cả những kẻ gây rối.
Leonard đang nói với mọi người, đây là bạn đời của anh, ai dám vượt qua giới hạn, anh sẽ không nương tay.
Quá ngạo mạn, mọi người thầm rủa trong lòng.
Nhưng ai bảo người ta có vốn để ngạo mạn cơ chứ.
Dần dà, mọi người đều học được cách đứng từ xa thưởng thức vẻ đẹp tuyệt thế vô song của người đẹp này.
Một đêm yên bình và tươi đẹp.
Ngân hà rực rỡ, trăng sáng vằng vặc.
Người đàn ông tóc vàng quỳ một gối xuống đất. Anh mở chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong tay, viên đá quý lấp lánh bên trong phản chiếu sắc màu rực rỡ. Anh nói: "Em có nguyện ý trở thành bạn đời của anh không?"
Ánh mắt xanh biếc nhìn cô, không còn chút lạnh lùng nào, tựa như biển rộng màu lam dịu dàng, bao dung và ấm áp.
Chỉ dành riêng cho một mình cô.
Khóe môi Vân Xu cong lên, nụ cười đẹp đến mức khó tin: "Em đồng ý."
[Mã số nhiệm vụ: c-56225378
Mã số hệ thống: t0000047
Thế giới nhiệm vụ: 《Nữ giả nam trang: Hào môn bạn cùng phòng yêu tôi》.
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Khiến Mạc Hồng Huyên, Giang Văn, Từ Nguyên Khải, Ấn Tiểu Hạ hối hận cả đời (độ hoàn thành 100% )
2. Trừng phạt Vân gia (độ hoàn thành 100%)
3.(Nhiệm vụ ẩn): Vạch trần chân tướng phòng bệnh (độ hoàn thành 100%)
Cấp bậc hoàn thành: ss.
Đánh giá: Bạn là rượu ngon cất giấu độc dược, khiến kẻ ác đau thấu tâm can.]
Kết thúc thế giới thứ 4 rồi. Meo Meo
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận