Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 46: Đồ dùng học tập (5)

Ngày cập nhật : 2025-11-12 10:00:38
"Em đang ở đâu?" Giang Vân Đình hét vào trong bóng tối.
"Em ở đây..." Cô chỉ nói được hai từ rồi biến mất trước khi Giang Vân Đình kịp nghe hết câu.
"Vân Đình?" Là giọng nói của Thời Thần Phong.
Đôi mắt của Giang Vân Đình dần dần từ đen kịt chuyển sang mờ ảo, một lúc sau, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn rõ.
"Vân Đình?" Thời Thần Phong lại gọi cậu.
“Em không sao.” Giang Vân Đình đang ngồi trên ghế soạn bài, Thời Thần Phong đứng bên cạnh.
Bây giờ vẫn là ban đêm, không có người chơi nào trong văn phòng chú ý tới chuyện vừa xảy ra.
"Em nhìn thấy cái gì?" Thời Thần Phong hỏi.
Những gì cậu nhìn thấy chẳng qua chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu sau khi ngửi thấy mùi máu, nhưng không có cách nào đi sâu vào những thứ này, cậu cũng không biết nên bắt đầu như thế nào.
Phần còn lại chỉ có tiếng khóc của cô gái.
"Em nghe thấy tiếng khóc, là của một cô gái." Giang Vân Đình nói.
“Có lẽ là người vừa tới văn phòng.”
“Cô ấy đi rồi à?” Giang Vân Đình hỏi.
“Có lẽ.” Thời Thần Phong ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Em nhìn thấy cô ấy, rồi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, sau đó, trước mặt em chỉ còn bóng tối, khi không nhìn thấy gì thính giác của em lại trở nên rất nhạy cảm.”
“Có lẽ, cô ấy chỉ muốn nói cho một mình em nghe thôi.” Thời Thần Phong nói.
"Có vẻ như lần nào họ cũng thích đến chỗ em." Giang Vân Đình chỉnh lại kính, nghi hoặc lại bất đắc dĩ mỉm cười.
“Chắc là do anh.” Anh lắc lắc ngón tay của Giang Vân Đình, tỏ vẻ xin lỗi.
"Thật sao?" Giang Vân Đình không hoàn toàn tin vào điều đó, trước đây cậu nghĩ rằng đó là phần thưởng đặc biệt từ việc thắng trong các trò chơi trước, nhưng sau khi Hình Kha sử dụng phần thưởng đặc biệt trong trò chơi thứ ba một lần, cậu biết rằng không phải vậy.
Nếu thực sự chỉ vì Thời Thần Phong là lỗi hệ thống thì khi những NPC dây dưa với Giang Vân Đình thì anh không thể nào bị chặn ở ngoài được.
Và anh dường như không biết hướng đi của tất cả các trò chơi bây giờ, không đơn giản vì các trò chơi đang có thêm những thay đổi khác.
Giang Vân Đình luôn có cảm giác mơ hồ rằng Thời Thần Phong vẫn còn nhiều điều giấu giếm cậu.
Gần đây, những cảm xúc và hành vi khác nhau của anh như dự báo sắp xảy ra.
Quay trở lại những nghi ngờ trước đó, ví dụ như cảnh tượng mà cậu nhìn thấy khi ý thức của cậu mơ hồ trong trò chơi đầu tiên.
-----------------
Người đàn ông đầy máu chắc chắn là Thời Thần Phong, nhưng tại sao lúc đó anh lại bị như vậy?
Nhưng Thời Thần Phong lại nói hai người đã cùng nhau hoàn thành các trò chơi trước đó, nhưng tại sao trong hình ảnh đó, Thời Thần Phong chỉ có một mình? Đó là khi nào?
Thực tế, có rất nhiều chuyện cậu không thể giải thích rõ ràng, khoảng thời gian giữa lúc vào trò chơi quá ngắn, khi họ vào trò chơi Thời Thần Phong lại nói những điều mơ hồ.
Những cảm xúc đó không phải là giả, hơn nữa, cậu cũng không có cách nào ép hỏi Thời Thần Phong, hai người họ, một người đã mất đi vô số điều quan trọng trong quá khứ, còn một người lại ẩn giấu quá nhiều bí mật từ quá khứ đến hiện tại.
Khi dự cảm trong lòng cậu ngày càng mạnh mẽ, một số chuyện lại hiện lên, ngay cả lần này, cũng không có cách nào tiếp tục giả vờ như không biết.
Ở ván đấu trước, Thời Thần Phong lặng lẽ biến mất, tuy rằng anhh đã giải thích, nhưng cậu biết chắc chắn anh còn điều giấu giếm.
“Anh cũng không chắc.” Anh thấy Giang Vân Đình đang nhìn chằm chằm vào mắt mình.
"Mấy giờ rồi?" Giang Vân Đình cuối cùng cũng chuyển chủ đề.
“Đã mười hai giờ rưỡi rồi.” Thời Thần Phong nói.
Đã gần nửa tiếng trôi qua và có lẽ cô ấy sẽ không quay lại nữa.
Lưu Tử Kính nhìn thời gian trên tay, sau đó quay đầu nhìn Giang Vân Đình, hắn cảm thấy bọn họ giống như xảy ra chuyện gì, liền bỏ bài kiểm tra trong tay xuống, đi tới hỏi: "Sao vậy?”
"Có người vừa đến đây." Cô gái đó không làm gì quá đáng, nhưng tiếng khóc của cô lại khiến mọi người cảm thấy đè nén, dẫu vậy Giang Vân Đình vẫn lựa chọn tôn trọng người đã khuất.
"Là ai đến? Sao tôi không thấy?" Lưu Tử Kính có chút kinh ngạc. Anh ta tưởng đêm nay không có chuyện gì, bọn họ đã may mắn trải qua ngày đâu tiên.
"Cô ấy chỉ tìm tôi." Giang Vân Đình giải thích.
"Cậu có sao không? Cô ấy có nói gì không?"
"Không, cô ấy đang khóc." Giang Vân Đình cau mày nói.
"Đang khóc sao?" Lưu Tử Kính chỉ biết có NPC thường xuyên xuất hiện trong trò chơi để giết người, cũng chưa từng gặp phải tình huống như này bao giờ.
"Hãy để mọi người chuẩn bị cho buổi học ngày mai, chuyện khác để sáng rồi nói." Giang Vân Đình đưa mắt về phía máy tính.
"Được." Lưu Tử Kính đáp lại, sau đó quay người nói với tất cả người chơi trong văn phòng: "Hiện tại không sao, chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị bài cho ngày mai."
Gần như ngay lập tức những người chơi đang căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng liền thả lỏng như quả bóng xì hơi.
Trong giây lát mọi căng được giải tỏa, nhẹ nhõm giống như bị rút mất linh hồn.
“Bây giờ còn soạn bài thật sự không sao chứ?” Có người không chắc chắn hỏi.
"Không sao, vừa rồi thứ đó đã tới rồi." Lưu Tử Kính an ủi hắn.
"Tốt, tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=46]

Người đàn ông tự nhủ, đặt bài kiểm tra đang cầm chặt trong tay xuống, bắt đầu nhìn vào máy tính trên bàn.
Nỗi sợ hãi trong lòng anh ta vừa vơi đi đôi chút, thì liền nhìn thấy một hình ảnh phản chiếu trên màn hình máy tính.
Một khuôn mặt cô gái bị phá hủy với hai nhãn cầu đung đưa đứng sau lưng và đang nhìn chằm chằm anh ta.
Tim anh ta lúc đó nảy lên rồi như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thở, không thể cử động hay nói được lời nào.
Anh ta muốn hét lên, muốn nói với những người xung quanh rằng có thứ gì đó ở đây, nó muốn giết anh ta, nhưng anh ta giống như một con rối, không thể cử động, chỉ có thể để thứ đó nhìn mình, ảnh hưởng đến tầm nhìn và trái tim của anh ta.
“Chủ nhân của vị trí này đáng chết.” Khuôn mặt cô gái phản chiếu trên màn hình đang chuyển động, giọng nói của cô không ngừng vang vọng bên tai.
Chết tiệt, anh ta nghe thấy điều gì đó, nhưng nỗi sợ hãi khiến anh ta không thể nghe hiểu được.
Tay anh ta run rẩy, muốn nhắm mắt lại và không nhìn vào màn hình máy tính nữa, nhưng có một sức mạnh nào đó cứ buộc anh ta phải mở mắt ra và nhìn vào chỗ đó.
Anh ta cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đột nhiên, khuôn mặt trên màn hình biến mất và anh ta có thể di chuyển.
Được tự do bất ngờ khiến anh ta ngã xuống đất, cuốn đi nửa chồng bài kiểm tra trên bàn máy tính.
Những tờ giấy bay nhẹ trên mặt đất, tiếng ghế và tiếng người ngã vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong văn phòng.
"Cô ta không có rời đi." Thời Thần Phong nói với Giang Vân Đình.
Giang Vân Đình bước nhanh về phía người chơi vừa ngã và hét lên về khoảng không: "Đàm Tình Nhi."
Giọng nói của cậu rơi xuống, nhưng không nhận được phản hồi nào cả.
Cậu cau mày gọi lại, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, lúc này người chơi trên mặt đất mới có thể cử động được. Sự nhẹ nhõm và âm thanh mà anh ta lấy lại được khiến anh ta không thể kiềm chế được mà hét lên: "Có ma, có ma!”
Nó làm anh ta sợ hãi.
Giang Vân Đình nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào anh ta, mí mắt cong cong bắt đầu trở nên xấu xa, quát to: "Im đi."
Người chơi sợ hãi đến mức hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Giang Vân Đình, thậm chí không nghe thấy lời cậu nói, lại bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó -
"Đến đây trước." Đột nhiên, một bàn tay từ trong đám người đưa ra bịt chặt miệng người chơi kia và bắt đầu dùng hết sức lực kéo anh ta ra.
Giang Vân Đình nhất thời có chút yên tâm, nhìn xem người thông minh đó là ai, là Lưu Tử Kính, anh ta không có chạy trốn.
Thời Thần Phong đứng một bên, dùng ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Giang Vân Đình, cuối cùng liếc nhìn Lưu Tử Kính.
Bây giờ nguồn gốc của tiếng ồn đã được xử lý, đã đến lúc bắt tay vào công việc.
Giang Vân Đình nhìn Thời Thần Phong, hỏi cô gái đã rời đi chưa.
Hai người đã ở cùng nhau một thời gian, đã có một số điều có thể hiểu ngầm mà không cần nói nên lời, Thời Thần Phong hiểu ý cau mày lắc đầu.
Giang Vân Đình vừa mới nhận được đáp án, liền nói với khoảng trống: "Đàm Tình Nhi, tên của em là Đàm Tình Nhi."
Cậu đưa ra phán đoán chắc chắn, không để cho bất kỳ ai có cơ hội đưa ra nghi ngờ, ngược lại lại tin tưởng lời cậu nói là đúng.
Mọi người đều nín thở và nhìn chăm chú vào không trung nơi Giang Vân Đình đang nhìn, ngay cả người chơi bị Lưu Tử Kính bịt miệng cũng dừng lại, tất cả đều mở to hai mắt lộ vẻ không sợ chết cùng tò mò.
Giang Vân Đình không nghe thấy tiếng trả lời, liền đẩy gọng kính đã trượt xuống một chút. Ngay lúc gọng kính được đẩy lên, một khuôn mặt có một bên má nát bấy như bị máy xay thịt nghiền qua xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Nhịp đập của trái tim tăng nhanh giống như mũi tên vừa tuột khỏi dây cung, giây phút sợ hãi cùng với việc tiếp nhận một lượng lớn máu mới được tạo sinh ra cảm giác đau đớn, trong đầu thoáng qua âm thanh ù ù giống như tiếng vật thể lao từ trên trời xuống, sau đó là một trận ù tai kéo tới.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt đó đang mỉm cười trước mặt mình, máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt Đàm Tình Nhi vô tình chạm vào chóp mũi cậu.
Mùi máu tanh xộc vào mũi, khiến cậu có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng, nhưng cậu lại nhìn thấy môi cô cử động.
Đàm Tình Nhi mỉm cười và đọc ra ba chữ.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng mạnh mẽ tóm lấy cánh tay Giang Vân Đình, kéo cậu vào trong một lồng ngực rộng lớn rắn chắc như núi non bao bọc bán đảo, khiến trong lòng cậu có cảm giác an toàn.
Khi cậu tỉnh táo lại, khuôn mặt của Đàm Tình Nhi đã biến mất, hiện ra khuôn mặt đầy lo lắng của Thời Thần Phong đang nắm chặt tay cậu.
“Em không chứ?” Anh hỏi.
"Không sao, cô ta cung cấp manh mối, là một nơi." Giang Vân Đình lắc đầu, đi vào trọng điểm.
“Ở đâu?” Thời Thần Phong hỏi.
"Thư viện."

Bình Luận

0 Thảo luận