Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 28: Tôi có một người bạn (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-16 08:04:43
"Các NPC trong trò chơi này thích sưu tập búp bê vải." Giang Vân Đình bình tĩnh nói.
"Chưa chính xác." Thời Thần Phong nhìn cậu.
Chưa chính xác cũng có nghĩa là cậu đã đoán đúng bảy tám phần, vậy con búp bê được đề cập ở đây nhất định là thông tin chính xác.
“Buổi tối chúng ta sẽ biết.” Giang Vân Đình ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Thời Thần Phong gật đầu, mỉm cười với cậu.
"Em muốn lên xem căn gác trên tầng ba khi trời sáng." Giang Vân Đình đề nghị.
Vì ngôi nhà này có tầng ba nên chắc chắn nó phải có mục đích gì đó, họ đi lên để xem có thể tìm thấy gì khác bên trong.
Ở ván đầu tiên, họ chủ động tìm ra manh mối để vượt qua cấp độ. Ở ván thứ hai, vì bối cảnh môi trường đặc biệt nên mọi manh mối đã chủ động tìm đến với cậu. Ở ván thứ ba này, quang cảnh rộng lớn và nhìn được toàn diện, nó sẽ tương tự với ván đầu tiên.
"Được." Thời Thần Phong luôn đáp ứng yêu cầu của Giang Vân Đình.
Ánh nắng buổi trưa rất gắt, dù phần lớn ánh sáng đã bị chặn lại nhưng đồ đạc trong nhà vẫn được chiếu sáng rõ ràng. Không giống như hai trò chơi trước, môi trường của khung cảnh này có cả ánh sáng mặt trời và thời gian chạy bình thường.
Giang Vân Đình không có thói quen chủ động tìm người khác thành lập đội, nên cậu không gọi Hình Kha tham gia cùng mình, họ một mình đi lên tầng ba.
Khi từ bên dưới nhìn lên, đã thấy có rất nhiều bụi, bây giờ cậu đang đứng ở tầng ba, bụi còn nhiều hơn cậu nghĩ. Tầng này có vẻ lạc lõng với hai tầng bên dưới.
Giang Vân Đình khá thích sạch sẽ, khi nhìn thấy những hạt bụi nhỏ bay lượn trong ánh sáng, cậu hơi không thở nổi, lúc này đứng ở cửa tầng gác mái, cậu có chút do dự.
Thời Thần Phong nhìn thấy cậu lo lắng, móc ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, nói: “Đợi anh ở đây, anh vào xem xem.”
Lần đầu tiên thấy một lỗi trò chơi lại phải loay hoay giúp người chơi đi tìm manh mối, Giang Vân Đình mỉm cười: "Chúng ta cùng đi đi, em muốn tận mắt nhìn thấy để không bỏ sót chi tiết nào, sẽ dễ dàng phân tích hơn."
Thời Thần Phong gật đầu, đi đến trước mặt cậu.
Bụi bặm tung bay trong tưởng tượng thì không thấy, ngược lại những bụi bặm này có loại cảm giác giả dối, cho dù hai người bọn họ ở trong gác mái đi lại, cũng không bị dính hạt bụi nào.
"Xem ra đây là dàn cảnh che đậy để ngăn cản người vào." Giang Vân Đình nói.
Họ tiếp tục đi về phía trước, và sau một hành lang ngắn, là một số phòng chứa đồ nhỏ, đúng như dự đoán, vẫn còn nhiều loại búp bê khác nhau được trưng bày trong các tủ khác.
Chúng sạch sẽ và mới tinh như thể chúng không thuộc về nơi này.
Giang Vân Đình tập trung sự chú ý vào những con búp bê này. Cậu phát hiện ra rằng mỗi con búp bê trong tủ đều có biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt của chúng đều sáng và sống động giống như thật, có thể là sự phản xạ do ánh sáng chiếu vào.
"Em thấy có gì đó không ổn, em luôn cảm thấy như có người đang nhìn mình." Giang Vân Đình nói với Thời Thần Phong đang đứng ở một bên.
“Trực giác của em sẽ không lừa em.” Thời Thần Phong không ngừng nhìn cậu bằng ánh mắt thâm sâu, có chút nghiêm túc.
Lúc này, điều đó đã rất rõ ràng, nhưng đều không cố ý chỉ rõ ra, cả hai đều chọn cách dùng những từ ngữ mơ hồ để xác nhận thông tin.
"Nhìn xung quanh." Giang Vân Đình dừng lại nhìn xung quanh.
Cả hai người đều là người chú ý đến chi tiết nhỏ nên không khó để tìm ra manh mối như thế này -
"Tôi có một người bạn.” Giang Vân Đình đọc ra dòng chữ khắc ở đáy tủ.
Thời Thần Phong chỉ vào chiếc hộp gỗ nhỏ trên tủ bên cạnh: “Trên đó có khắc một cái tên, là Tiểu Dịch!”
"Hahaha!” Thời Thần Phong vừa nói xong, tiếng cười rùng rợn của một đứa trẻ vang lên sau lưng Giang Vân Đình.
“Có ai đó đang cười.” Cậu nói rồi nhìn về phía sau.
Kiểu cười này khác với kiểu cười khúc khích của Marta trong trò chơi thứ hai. Âm thanh vừa rồi giống như một trò đùa tinh nghịch nhưng không khiến cậu lo lắng, nhưng âm thanh đó trầm thấp chứa rất nhiều niềm vui và rất nhiều oán giận.
Thời Thần Phong liếc nhìn búp bê trên tủ, nắm chặt tay Giang Vân Đình: “Chúng ta đi xuống trước đi, ở đây chắc không còn manh mối gì đâu.”
Giang Vân Đình nhìn cái hộp gỗ nhỏ mà Thời Thần Phong vừa chỉ cho cậu, cau mày.
Bên trong là một con búp bê vải, có hình dáng như một cậu bé dễ thương, miệng cong và đôi mắt to hơi cong.
Giang Vân Đình gật đầu đi về phía lối ra của gác mái, Thời Thần Phong đi phía sau cậu.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng không bao lâu, chiếc hộp gỗ nhỏ trên tủ đột nhiên mở ra.
"Trò chơi này có liên quan đến con búp bê vải đó, và người tên Tiểu Dịch cũng là một NPC trong trò chơi này." Giang Vân Đình vừa đi xuống cầu thang vừa sắp xếp lại suy đoán của mình.
Thời Thần Phong không phủ nhận, mặc dù trước đây anh đã từng tham gia trò chơi này, nhưng một số thiết lập hệ thống hiện tại không giống như trước đấy, trò chơi nói chung sẽ không thay đổi, nhưng thể lệ và manh mối đã thay đổi, cho nên bây giờ, cũng giống như Giang Vân Đình anh cũng phải thông qua manh mối để hiểu được trò chơi này.
“Trở về phòng trước đi.” Giang Vân Đình đã nhìn thấy mấy người từ hành lang tầng hai đi ra, có lẽ là muốn lên gác mái nhìn xem, bởi vì là ngày đầu tiên, cũng không quá cần thiết phải tìm ra manh mối nào, nên có chút do dự và cứ lang thang ngoài hành lang hết lần này đến lần khác.
Giang Vân Đình và Thời Thần Phong bước xuống cầu thang trên tầng ba của căn gác mái, tất cả những người chơi trong hành lang đều nhìn thấy, nhìn qua họ đều là những người chơi kỳ cựu.
Khi Giang Vân Đình đến gần hơn, một số người quen thuộc hơn đã hỏi thẳng: "Xin chào, vừa rồi cậu có tìm thấy gì ở trên đó không?" Người lên tiếng là một chàng trai trẻ có vẻ ngoài hiền lành, trông rất tốt bụng.
"Đều là tủ đựng búp bê vải."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=28]

Giang Vân Đình chỉ nói một câu, có chút dè dặt.
Tuy nhiên, thông tin này đã rất quan trọng. Khi mọi người mới vào nhà, họ đều nhìn thấy những con búp bê được đặt ở tầng một. Cho dù lúc đó họ không có bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng bây giờ cậu nhắc đến điều này, những người thông minh sẽ đều biết có gì đó không ổn.
Chắc hẳn phải có lý do gì đó mới có nhiều búp bê như vậy trong nhà.
"Cảm ơn. Tôi tên là Hà Hiển Minh, rất vui được gặp hai người." Chàng trai mỉm cười nói.
Giang Vân Đình đối với hành động này cũng không quá 'lạnh lùng', tự động bỏ qua định trực tiếp quay về, nhưng không ngờ Thời Thần Phong phía sau lại trực tiếp vượt qua cậu, đưa tay nắm tay lấy thiếu niên tự xưng là Hà Hiển Minh, hai bàn tay dừng lại giữa không trung.
Hai tay chạm vào nhau, có chút chân thành, Giang Vân Đình cau mày không tự nhiên, liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, rồi dứt khoát quay người lại chỉ để lại bóng lưng của mình.

Thời Thần Phong buông tay ra: “Em ấy không thích giao lưu, nhưng việc em ấy vừa nói chuyện với cậu chứng tỏ em ấy không hề cự tuyệt cậu.”
Hà Hiển Minh mỉm cười, nhìn bóng lưng Giang Vân Đình rời đi nói: “Tôi biết, cảm ơn cậu.”
Thời Thần Phong khẽ gật đầu, xoay người chạy về phía Giang Vân Đình.
Cho đến gần đến cửa phòng, lông mày Giang Vân Đình cũng không giãn ra, cậu cảm thấy có chút bực bội, càng ngày càng cảm thấy môi trường trong game khiến cậu rất khó chịu.
Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, cảnh tượng hai tay nắm chặt vào nhau chợt hiện lên trước mắt, Giang Vân Đình chợt nhớ tới anh Hà đẹp trai vừa rồi cũng đeo kính.
Cậu càng cau mày lại, trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt hơn, vặn mạnh tay nắm cửa, chưa kịp bước vào thì mu bàn tay đã bị một bàn tay khác nắm vào.
Bàn tay đó trực tiếp kéo cửa về đóng lại, sau đó dùng lòng bàn tay của Giang Vân Đình vặn một lần nữa, đẩy cửa mở ra.
“Cạch” Cửa đóng lại, Giang Vân Đình cau mày giằng tay ra khỏi bàn tay đang nắm giữ tay cậu: “Buông ra.” Cậu tránh né ánh mắt của Thời Thần Phong, đi thẳng vào phòng, nhưng chưa được hai bước thì cậu bị Thời Thần Phong ấn vào cửa.
“Em đang giận à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Giang Vân Đình bị anh ôm eo, cả người bị vây lại không có chỗ trốn, đành phải quay mặt nhìn đi chỗ khác: “Không, anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Thời Thần Phong biết rất rõ cậu có phải suy nghĩ quá nhiều hay không: “Ghen?" Anh hơi mỉm cười.
"Ăn em--"
Thời Thần Phong bắt chước cách làm thông thường của Giang Vân Đình, nhanh chóng hôn lên môi cậu, chặn lại hai chữ cuối cùng.
Anh chỉ thích Giang Vân Đình, một lòng chỉ muốn ăn cậu. Anh không biết bên cạnh cậu có tên nào không, nếu thật sự có thì anh không vui chút nào.
“Trong lòng anh chỉ có em, em không biết rõ điều này sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Thời Thần Phong khiến Giang Vân Đình cảm thấy áy náy, cậu nhìn đi chỗ khác né tránh ánh mắt anh.
“Em trước kia sao lại không phát hiện anh cũng thích cùng người khác bắt tay.” Cậu nhẹ nhàng nói, không có bất kỳ cảm xúc nào khác, có lẽ cậu đã chôn giấu điều đó trong lòng, không muốn người khác phát hiện.
Thời Thần Phong càng cười vui vẻ hơn, cúi đầu hôn cậu lần nữa nói: "Em đã quên những gì hệ thống nói trước khi biến mất sao?"
Giang Vân Đình có chút mơ hồ, cậu thật sự quên hệ thống nói cái gì, chiếu theo đức hạnh quỷ quái kia của nó, bình thường chính là nói nhảm rồi chúc người ta hạnh phúc – vui vẻ đi về miền Tây Phương cực lạc.
Thấy cậu không nghĩ ra, Thời Thần Phong trực tiếp nói: "Hệ thống nói chúng ta hãy kết bạn ở trong trò chơi."
Khi anh nói lời này, Giang Vân Đình thấy có chút ấn tượng, lúc nghe được lời này cậu còn cảm thấy kỳ quái. .
"Mặc dù hệ thống bình thường không đưa ra manh mối, nhưng chỉ cần nó đưa tới cái gì thì trong đó nhất định có tin tức, hơn nữa manh mối chúng ta vừa tìm được trên gác mái cũng đề cập đến bạn bè.”
Giang Vân Đình hiểu được thông điệp trong lời nói của anh, có chút xấu hổ, vừa rồi cậu tức giận còn bị bắt quả tang.
“Tránh ra.” Cậu đẩy cánh tay của Thời Thần Phong.
Anh mỉm cười không buông, mà điểm lại các mối quan hệ cá nhân của Giang Vân Đình: "Khi em đến với chàng trai trẻ tên Hình Kha đó, anh cũng không vui, anh không thích em ở cùng người khác. Còn cô gái tên Lộ Vi Vi trước đó nữa, em cũng rất thân với cô ấy—"
"Được rồi được rồi, câu chuyện kết thúc ở đây thôi, không ai nhắc đến nữa." Giang Vân Đình trực tiếp ngắt lời.
“Vậy nghe em, chúng ta đổi chuyện khác.” Thời Thần Phong lùi lại nửa bước, nhường cho cậu một khoảng trống.
Giang Vân Đình không trực tiếp đi ra ngoài mà còn hôn lên môi anh trước khi đi vào trong.
Thời Thần Phong sờ lên môi mình, mỉm cười đi đến bên cạnh cậu, hỏi: “Chuyện này chúng ta có cần nói cho Hình Kha không?”

Bình Luận

0 Thảo luận