Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 34: Tôi có một người bạn (8)

Ngày cập nhật : 2025-10-23 07:38:41
So với tủ đựng đồ ở phòng chứa đồ ở tầng ba thì ở tầng một có nhiều tủ hơn, trong đó có một đống búp bê sang trọng.
Nhưng điều khiến Giang Vân Đình gặp khó khăn là cửa tủ ở tầng dưới không thể mở dễ dàng như cửa tủ ở tầng ba, và ngay cả Thời Thần Phong cũng không thể mở được.
"Làm sao bây giờ?" Hình Kha hỏi.
"Trở về trước đi." Giang Vân Đình dừng lại, xoay người đi thẳng lên tầng.
Trong hành lang tầng hai, ngày đầu tiên thỉnh thoảng có vài người chơi đi lại. Họ ngày nào cũng ra ngoài, nhưng hôm nay lại không thấy một người nào trong hành lang.
Giang Vân Đình dừng lại trước cửa phòng người tên Hà Hiển Minh, đưa tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.” Không có ai trả lời, thậm chí cả tiếng bước chân cũng không có.
"Cốc cốc cốc." Kể từ trò chơi trước, mỗi lần gõ cửa Giang Vân Đình dường như đã hiểu tại sao các NPC lại thích làm như vậy.
Quả thực có một cảm giác mơ hồ không thể dừng lại được.
Vẫn không có phản ứng, Giang Vân Đình lại giơ tay lên -
"Đừng gõ cửa, trong phòng không có người."
Giang Vân Đình buông tay xuống, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, cậu cau mày bước sang một bên: "Mau, mở ra."
Thời Thần Phong không chút do dự, cùng cậu đạp về phía cửa.
"Rầm!" Cửa mở ra, là cách trang trí quen thuộc giống phòng của Giang Vân Đình, nhưng trong phòng lại nồng nặc mùi chua, giống như mùi thịt thối.
Giang Vân Đình đi thẳng vào phòng để tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi ánh mắt dừng lại sàn nhà ở dưới gầm giường, bước chân khựng lại.
Thời Thần Phong theo sát, đứng ở bên cạnh cậu, sau đó Hình Kha cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng dừng lại ở bên ngoài giường đối diện với bọn họ, không nhìn được bất cứ thứ gì mình không muốn nhìn thấy.
"Tới đây." Giang Vân Đình nói.
Thời Thần Phong đi tới đứng song song với cậu: "Sao vậy?" Anh hỏi.
"Em không gọi anh." Giang Vân Đình nhìn Hình Kha.
"Anh Giang, anh đang gọi em sao, nhưng em sẽ không tới đâu, nếu em đến đó, sẽ không đủ chỗ cho ba người đàn ông trưởng thành, em sẽ ngăn cản anh quan sát chi tiết và tìm kiếm manh mối... Được rồi, vậy em miễn cưỡng tới cản trở một chút, anh tuyệt đối không được trách em, em cũng không giúp được gì." Đứa trẻ này tâm trạng thay đổi thật thất thường.
Cậu ta bước vào bên trong giường, Thời Thần Phong đứng trước mặt cậu ta đã chặn Giang Vân Đình và thứ ở bên trong, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đi bên kia trước đi." Giang Vân Đình nói với Thời Thần Phong.
"Tại sao?" Anh miễn cưỡng hỏi, không hiểu sao cảm thấy mình đã bị thất sủng.
"Ngoan đi." Giang Vân Đình nói nhẹ nhàng.
Quả nhiên, hai chữ này có tác dụng tốt, Thời Thần Phong không vui bĩu môi: “Được rồi.” Sau đó anh nhường đường cho Hình Kha.
Không còn bất kỳ sự cản trở nào, Hình Kha nhìn thấy được cảnh tượng này -
Đó là một bộ quần áo mà cậu ta đã từng nhìn thấy trước đó, cũng là thứ mà chủ nhân căn phòng Hà Hiển Minh mặc vào ngày đến bắt chuyện với cậu ta.
Chủ nhân của bộ quần áo nằm trên mặt đất, chỉ lộ ra một đôi chân. Anh ta nằm ngửa trước mặt Giang Vân Đình, phần trên ngực đều bị chặn lại.
"Anh Giang, anh có nhìn thấy gì không?" Cậu ta cố gắng hết sức để không nhìn xung quanh và trốn đằng sau Giang Vân Đình.
“Nhìn kĩ.” Giang Vân Đình đột nhiên quay đầu lại mỉm cười với cậu ta.
Có lẽ trước đây chưa từng thấy Giang Vân Đình cười, cho nên lúc đó cậu ta cảm giác như chứng kiến ​​một điều gì đó lạ thường.
Trong ấn tượng của cậu ta, Giang Vân Đình có khuôn mặt lạnh lùng, tuy đẹp trai nhưng lại gần sẽ rất nguy hiểm, nhưng cậu ta không ngờ rằng hôm nay Giang soái ca lại mỉm cười với cậu ta. Trong lòng cậu ta có cảm giác muốn làm mọi thứ vì nụ cười của Giang Vân Đình, trong lòng cảm giác như sóng cuồn cuộn, cuồn cuộn cuồn cuộn.
Khi hưng phấn, cậu ta nhìn dọc theo nơi Giang Vân Đình đã chặn cậu ta -
Nhãn cầu bị kéo ra và hốc mắt bị đập vỡ thành một hỗn hợp máu thịt, các cơ và mao mạch rải rác trên khuôn mặt không có da, dịch não phun ra ngoài, qua hốc mắt bị mất có thể nhìn thấy rõ thân não và não bên trong.
Trên khuôn mặt đẫm máu, làn da bị một loại vũ khí sắc nhọn nào đó lột ra, có những vết lồi lõm, không phải kiểu lột cẩn thận ra thành một mảnh như một "tác phẩm nghệ thuật", chỉ đơn giản là không muốn có da tồn tại, cho nên cả máu thịt cũng bị lột mất.
Trên toàn bộ khuôn mặt của con người, không, nó không còn là khuôn mặt của con người nữa, nó chỉ là một quả bóng thịt nướng thối rữa, toàn bộ hốc mũi và xương mũi lộ ra ngoài không khí, hai môi bị cắt, hàm răng bị vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất, cái miệng há rộng chỉ một mảnh tối om, có thể do chảy quá nhiều máu nên bị đông lại thành màu đen khi nhìn từ bên ngoài.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!" Hình Kha liền hét lên sáu chữ, sau ba câu chửi thề giống nhau liền ngã xuống đất.
Cậu ta quay lại che miệng với vẻ mặt đau đớn.
Thời Thần Phong, người đã đứng sang một bên đã chứng kiến toàn bộ sự việc, mỉm cười đắc ý nháy mắt với Giang Vân Đình vừa quay lại.
Giang Vân Đình không hiểu anh đắc ý cái gì, liền liếc anh một cái, không để ý tới Hình Kha vẫn đang nhịn nôn mửa trên mặt đất, nói: “Nhìn tình trạng thối rữa, người này đã chết được hai hoặc ba ngày."
Thời Thần Phong lại nháy mắt với cậu, nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng, nhưng chúng ta mới vào trò chơi này mới có hai ba ngày." Đang ngồi trên mặt đất cố gắng hết sức kiềm chế buồn nôn Hình Kha gạt đi nghi hoặc.
"Người bắt tay với cậu ngày hôm đó không phải là Hà Hiển Minh." Giang Vân Đình nói.
"Ừ." Thời Thần Phong đáp lại.
Giang Vân Đình ban đầu nghĩ rằng các NPC trong hệ thống này sẽ chỉ giết người chơi vào ban đêm dựa trên tiến trình của bài hát, nhưng cậu không ngờ rằng Hà Hiển Minh lại như vậy.
“Đi xem các phòng khác đi.” Cậu khen ngợi Hình Kha đang ngồi dưới đất chắn đường, rồi đi về phía cửa phòng.
"Chờ em, anh Giang!"
Giang Vân Đình đi đến phòng đối diện Hà Hiển Minh, gõ cửa”Cốc cốc cốc.
Lần này cùng trước đó gõ cửa không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng bước chân.
“Cạch.” Cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của một người chơi xa lạ.
"Anh là ai?" Người chơi hỏi.
Giang Vân Đình không giỏi giao tiếp với mọi người, cậu vô thức nhìn hai người đứng bên cạnh mình, Thời Thần Phong nhận được tín hiệu nói với người chơi đã đặt câu hỏi: “Xin chào, chúng tôi cũng là người chơi của trò chơi này, chúng tôi đang tìm manh mối để vượt qua cấp độ.”
Người chơi gật đầu, lại hỏi: "Các người đang tìm manh mối, tại sao lại gõ cửa phòng tôi?"
Thời Thần Phong mỉm cười, giọng ấm áp nói với người chơi: "Không có gì. Người chơi ở phòng đối diện anh bị khoét mắt, mặt bị lột da, chết rất thảm. Chúng tôi vô tình phát hiện, muốn tới báo cho anh biết." Trên mặt gã ta đột nhiên lộ ra vẻ tức giận: "Các người điên thật rồi!"
"Rầm!" Cánh cửa bị đóng sầm trước mặt ba người.
"Miệng lưỡi anh thật lợi hại." Giang Vân Đình nói.
"Em không thích?" Thời Thần Phong nhìn Giang Vân Đình nhướng mày hỏi.
Cảnh tượng này đều lọt vào tầm mắt của Hình Kha, người đã đóng vai bóng đèn khá lâu, dường như cậu ta đã ăn phải thứ gì đó khủng khiếp. Cậu ta chỉ vào Giang Vân Đình, sau đó nhìn chằm chằm vào Thời Thần Phong và nói ra một chuỗi ngôn ngữ ngoài hành tinh mà không ai có thể hiểu được: "Anh, anh...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=34]

anh, phải không..."
Đó không phải là chuyện nhảm nhí!
Giang Vân Đình liếc nhìn Hình Kha một cái, đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt sắc bén giấu sau tròng kính trong suốt, nhếch miệng hỏi: “Làm sao?”
“Là... loại quan hệ này sao?" Hình Kha do dự, có chút không xác định nói.
“Như những gì cậu thấy” Giang Vân Đình nắm tay của Thời Thần Phong, đưa lên miệng hôn đầu ngón tay của anh trước mặt Hình Kha.
Lúc này, Hình Kha nghe được như sét đánh ngang tai.
Giống như bị người khác ném trực tiếp từ trên đỉnh núi xuống, cậu ta còn chưa kịp để lại "cái bóng" và "dấu vết" thì cậu ta đã được thông báo rằng mình không còn cơ hội.
Ngọn gió tưởng tượng trên núi thổi vào mặt cậu ta, cậu ta mở miệng những gì muốn nói dường như bị chặn lại trong cổ họng: "Vậy thôi... chúc mừng”.
Có gì đó không ổn trong lời chúc mừng của cậu ta, không chân thành và cũng không vui vẻ lắm.
Giang Vân Đình buông tay Thời Thần Phong: "Đi thôi, chúng ta về trước đi."
Bây giờ bọn họ đều đã ngả bài, trong lòng ba người rõ như gương, Hình Kha cũng không đi theo mà quay về phòng của mình.
Khi Giang Vân Đình ở trước cửa phòng, vô tình nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Thời Thần Phong, cậu mỉm cười có chút khinh thường, đưa tay nhéo nhéo mặt anh, kéo anh vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Vui thế sao? Sao mù quáng thế?" Cậu mỉm cười hỏi.
Thời Thần Phong dựa vào việc cậu nhéo mặt mình, đổi khách thành chủ vòng tay ôm lấy eo Giang Vân Đình, xoa vài cái rồi nói: “Em có biết tâm tư của cậu ta không?”
Giang Vân Đình hất tay anh ra, nhìn anh đầy ẩn ý rồi bước lại giường ngồi xuống.
"Em sao vậy, nói gì đi chứ?" Thời Thần Phong đi theo, ngồi cạnh Giang Vân Đình.
"Không có gì, em cũng vừa mới phát hiện ra." Giang Vân Đình lắc đầu.
Thời Thần Phong bắt đầu có hứng thú: "Thế mà em chỉ vừa mới phát hiện ra, cậu ta vừa vào trò chơi anh đã biết rồi... Nhưng làm sao em phát hiện?" Anh cười hỏi Giang Vân Đình.
“Vừa rồi em cười với cậu ta, ánh mắt cậu ta có chút giống với ánh mắt của anh mỗi khi em cười với anh.”
Thời Thần Phong nghe vậy, lại bắt đầu lảm nhảm: “Em quan sát cậu ta rất kỹ đến mức có thể giải thích rõ ràng sự việc trong mắt cậu ta."
Giang Vân Đình biết mình sắp không nói lại nổi nữa nên trực tiếp đổi chủ đề: "Được rồi, chúng ta nói chuyện về thi thể vừa rồi đi.
"Em thật là tùy hứng." Thời Thần Phong lén lút hôn cậu.
Cũng không biết là ai thích nháo!
"Đôi mắt và da người mà chúng ta tìm thấy trong cơ thể con búp bê trong tủ trên tầng ba khớp hoàn toàn với những gì còn thiếu trên cơ thể của Hà Hiển Minh.”
Vì vậy, có một mối quan hệ nhất định giữa những con rối đó và những người chơi đã chết. Nhưng tại sao những thứ đó lại được giấu bên trong bụng của búp bê?
“Chúng ta có thể mở được tủ ở tầng ba vì người chơi đã chết trong trò chơi và bên trong con búp bê đã chứa các bộ phận của người chơi. Vậy, tủ ở tầng một không thể mở được vì chưa có người chơi nào bị giết, và bên trong con búp bê không có các bộ phận người tương ứng."
Thời Thần Phong gật đầu, không nói gì.
"Bọn họ muốn gì từ các bộ phận đó của người chơi? Còn nữa, ai đã khâu những bộ phận của người chơi vào thân của những con búp bê đó?"
"Buổi tối ra ngoài xem là sẽ biết”, Thời Thần Phong cười.
"Gọi Hình Kha." Giang Vân Đình nói.
Vẻ mặt Thời Thần Phong ghen tị, nhẹ nhàng đẩy cậu ra mang vẻ hờn dỗi, mắt đẹp mày ngài nheo lại nói: "Vậy buổi tối chúng ta cùng ngủ đi.”
Màn đêm quyến rũ, ánh sáng dịu nhẹ từ xa hút vào mắt mọi người, phản chiếu những thứ nặng nề và im lặng trong bóng tối.
Giang Vân Đình và Hình Kha đứng ở đầu cầu thang tầng hai, theo sau là Thời Thần Phong, người đang nhăn mặt.
Hình Kha không ngờ Giang Vân Đình lại tới gọi cậu ra ngoài cùng, ban ngày náo loạn còn rất xấu hổ, cậu ta cũng không phải là một kẻ ngốc, dưới tình huống thẳng thắn như vậy, dựa theo tính tình của Giang Vân Đình khẳng định là cậu đã biết chút tâm tư kia của mình.
Dù xấu hổ nhưng cậu ta vẫn muốn đến gần Giang Vân Đình hơn.
Cậu ta không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào, có lẽ đó là khoảnh khắc trong trò chơi đầu tiên, Giang Vân Đình không ngừng thúc giục cậu ta bước vào cánh cửa sinh, hoặc có thể đó là khoảnh khắc cậu ta gọi người ấy là "anh Giang" khi họ gặp nhau lần thứ hai. Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
"Lời tiếp theo của bài hát không còn quan trọng nữa, tối nay chúng ta đi mở tủ lầu một thử xem."
Cậu vừa nói xong, Hình Kha liền háo hức đi xuống lầu -
Nhưng lại bị Thời Thần Phong từ trong phòng xông ra bắt được, túm lấy góc quần áo phía sau kéo lại: "Vẫn chưa đến lúc, lên đây."
Khi Hình Kha nghe thấy giọng nói không phải của Giang Vân Đình, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, khi quay lại vẻ mặt đã mang vẻ vô tâm như lúc trước.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngôi nhà trong bóng tối càng lúc càng im lìm vắng lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân nhỏ và tiếng ho, đó là của những người chơi trong phòng trên tầng hai.
Từ chiếc đồng hồ treo tường không biết từ đâu xuất hiện, kim giây phát ra tiếng “tích tắc tích tắc” khi di chuyển, khiến Hình Kha gần như bị mê hoặc, cho đến khi ba tiếng "dang, dang, dang” vang lên, đánh thẳng vào tai Hình Kha, khiến cậu ta giật mình.
Đúng giờ rồi! Bây giờ là khoảng mười hai giờ.
"Trong đại sảnh này có đồng hồ treo tường từ khi nào vậy? Lúc đầu em không để ý tới nó." Cậu ta nói, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
"Quả nhiên không có." Giang Vân Đình trả lời không có chút cảm xúc nào.
"Không có gì?" Cậu hỏi.
"Đồng hồ." Hình Kha quay lại nhìn theo tầm mắt của Giang Vân Đình -
Một cái đầu người đầy máu, não bị xuyên thủng, treo trên móc đồng hồ. Nếu nhìn kỹ, nó trông rất quen.
Trong căn nhà tối tăm chỉ có tiếng “tích tắc” của kim giây và tiếng “tích, tích, tích” không ngừng của máu từ đầu người rơi xuống.
Âm thanh đó cứ vang lên, từ từ rơi vào tai Hình Kha, truyền vào não, đến trung tâm thần kinh, thấm vào máu của cậu ta...
"Hahaha ~" kèm theo tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ, cùng với âm thanh của cánh cửa tủ kẽo kẹt mở ra -
"Nó mỉm cười, khi chết sẽ bị lột da, la la la~"

Bình Luận

0 Thảo luận