Giang Vân Đình im lặng nhìn cánh cửa tủ ở sảnh tầng một mở ra từ bên trong, những con búp bê từ trong đó nhảy ra, kèm theo lời bài hát ma quái và quen thuộc, chúng hát rất vui vẻ.
Một đôi mắt nhìn thẳng về hướng cầu thang nơi Giang Vân Đình và những người khác đang đứng. Chiếc mặt búp bê làm bằng vải mỉm cười, cái miệng đỏ tươi biến thành một cái móc nhỏ cong queo dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, phản chiếu một ánh sáng màu bạc mơ màng.
Chúng lần lượt xếp hàng, con búp bê vải phía sau nắm lấy vai con búp bê vải phía trước nhảy về phía cầu thang.
"Chúng ta nên làm gì?" Hình Kha run giọng hỏi.
"Chờ một chút." Giang Vân Đình bình tĩnh nói xong, ngẩng đầu nhìn cái đầu đang treo trên đồng hồ.
Đó không ai khác chính là người chơi họ vừa gặp ngày hôm nay, sống đối diện với Hà Hiển Minh.
Những con búp bê vải đó mỉm cười nhảy lên cầu thang, con đi đầu mở to đôi mắt như trẻ con đầy vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào Giang Vân Đình, miệng bọn chúng đồng thanh hát: “Cơ thể bằng xương bằng thịt, khi chết sẽ bị lột da.”
Những con búp bê càng ngày càng đến gần tầng hai, nhịp tim vốn đang đập như trống của Hình Kha ngày càng lớn và máu sắp phun ra khỏi ốc tai của cậu ta. Đột nhiên một âm thanh “ta da” phát ra từ phòng chứa đồ trên tầng 3 của tòa nhà.
Như một cú đẩy nhẹ nhàng làm đứt dây cung trong lòng mọi người, Hình Kha lùi lại vài bước: "Chúng ta hãy rời khỏi đây và trở về phòng!"
Giang Vân Đình không hề tỏ ra bất cứ biểu hiện nào mà chỉ nhìn chăm chăm vào những con búp bê vải dừng lại cách đó không xa.
Những cái móc nhỏ trên khóe miệng của chúng biến thành hình vòng cung hướng xuống, đó là biểu hiện của sự không hài lòng. Chúng trở nên như thế này sau khi nghe thấy âm thanh trên tầng ba vừa rồi.
Chúng run rẩy, đôi vai mềm mại của chúng co rúm lại, tiếng hát im bặt, thậm chí còn có những tiếng kêu phát ra từ một trong số chúng.
Giang Vân Đình ngước mắt nhìn cầu thang tầng ba, cau mày nói: “Nếu không muốn chết thì cứ ở lại đây đi.”
Cậu nói cho Hình Kha nghe xong, cũng không có thời gian để ý tới cậu ta nữa.
Hình Kha lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, thành thật đứng sang một bên.
“Làm ngay bây giờ.” Cậu ra lệnh.
Câu nói không có đầu đuôi này không biết đã khiến dây thần kinh nào của Hình Kha vốn đang sợ hãi bị chập mạch.
Khi cậu ta lấy lại bình tĩnh, hai người ở một bên đã tiến thẳng về phía những con búp bê đang run rẩy trên cầu thang.
Hình Kha trợn tròn mắt, cậu ta vừa bị đám búp bê vải này hù dọa, giờ lại nhìn thấy Giang Vân Đình không sợ chết mà vươn tay về phía bọn chúng, suýt chút nữa thì hét lên.
"Làm nhanh lên." Giang Vân Đình vừa nói vừa kéo con búp bê vải đầu tiên vào tay, ấn đầu nó xuống và rút dây phía sau chúng ra.
Những con búp bê vải này không lớn lắm, con lớn nhất cao nửa mét, con nhỏ nhất thậm chí chỉ bằng lòng bàn tay, mặc dù có một số thay đổi ở miệng, nhưng chúng vẫn được làm bằng vải bông, nó không thể gây ra bất kỳ tổn hại thực sự nào cho bọn họ.
Hình Kha, lúc này đang ở đầu cầu thang, do dự vài giây rồi nhấc chân đi xuống dưới, khoảnh khắc cậu ta bước xuống cầu thang, vô tình liếc nhìn vào hành lang.
Cậu ta liên tục di chuyển cho đến khi cách Giang Vân Đình hai bước, đột nhiên hai mắt cậu ta đỏ lên, môi không ngừng run rẩy nói với Giang Vân Đình và Thời Thần Phong: "Em vừa nhìn thấy thứ gì đó trong hành lang!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=35]
Đó không phải là một con người, nhưng trông cũng rất giống người!"
Giang Vân Đình nhìn con búp bê trống rỗng trong tay dừng lại: "Cậu nhìn thấy gì?"
"Nó, nó đang cầm một con dao! Không thể nhìn rõ."
Giang Vân Đình nhìn chằm chằm vào Hình Kha trong hai giây, cậu thả con búp bê trong tay xuống, chạy nhanh về hướng tầng hai.
Hình Kha đứng đó, xung quanh là những con búp bê bằng vải không có tính đe dọa.
Ánh mắt Thời Thần Phong dõi theo bóng dáng của Giang Vân Đình, anh cũng đi theo : “Đuổi theo.” Anh nói với Hình Kha.
Hình Kha sửng sốt, sau khi bình ổn cảm xúc và cậu đuổi theo tới lối vào hành lang tầng hai nơi Giang Vân Đình đang đứng.
"Có chuyện gì vậy?" Thời Thần Phong hỏi.
"Không có gì từ tầng ba đi xuống. Tại sao trong hành lang lại xuất hiện bóng đen? Chẳng lẽ là NPC chỉ có thể giết chết người chơi trong phòng?"
Thời Thần Phong lắc đầu: “Em có thể đưa ra bất kỳ phỏng đoán nào.”
Trò chơi này đã được thay đổi dựa trên cơ sở ban đầu.
Giang Vân Đình cau mày lấy ra chiếc đèn pin nhỏ mà cậu đã để sẵn trong túi từ lâu. Cậu bật công tắc chiếu đèn vào mặt Hình Kha.
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên co rúm lại, vẫn còn có chút hoảng sợ cùng sợ hãi còn chưa biến mất. Cậu ta dùng tay chặn ánh sáng lại.
"Muốn sống hay đợi chết." Giang Vân Đình dừng lại, nói với vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày.
"Muốn sống." Hình Kha nói.
"Muốn sống thì đừng sợ chết, dẫn đường đi." Giang Vân Đình mặt lạnh nói.
Cậu ta bước về phía trước, đi trước Giang Vân Đình, từng bước đi về phía hành lang với vẻ rụt rè, Giang Vân Đình ở phía sau giơ đèn pin lên để soi sáng.
"Lúc trước cậu làm sao sống sót?" Giang Vân Đình đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này của cậu hơi đột ngột, và Hình Kha, người vốn đang căng thẳng nhìn con đường phía trước đề phòng những nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng co rúm lại vì sợ hãi.
Tim cậu ta đập lỡ nhịp hai ba giây, sau đó lấy lại linh hồn, mới trả lời: “Lần trước chúng em ở giảng đường, số người cũng xấp xỉ như lần này. Có lẽ em đã may mắn trốn được vài ngày, em không gặp phải điều gì đáng sợ. Có người đã vượt qua cấp độ và đưa em ra ngoài cùng anh ta. “
Vậy thì cậu ta thực sự không phải là một người gặp may mắn bình thường, không như Giang Vân Đình, mỗi lần đều nhận được hàng loạt “ưu đãi” từ NPC, không bao giờ có cơ hội trốn đến khi trò chơi kết thúc.
"May mắn chỉ là tạm thời." Giang Vân Đình tiếp tục nói.
"Em biết, cho nên lần đó ra ngoài em liền bắt đầu tìm anh."
"Cậu tìm tôi có ích lợi gì?" Giang Vân Đình tỏ ra rất nghi hoặc.
“Trong ván đầu tiên, em cho rằng phản xạ và lòng can đảm của anh tốt hơn bất kỳ ai em từng thấy, anh dám trực tiếp tìm kiếm manh mối, anh cũng không phải là kẻ chỉ chờ chết.”
Những gì cậu ta nói khiến Thời Thần Phong, người đang đi phía sau làm nền, nghe xong lời này rất là khó chịu. Đây là lời khen hay lời tỏ tình? Anh, chủ sở hữu hợp pháp, vẫn còn sống khỏe mạnh!
"Cậu đi theo tôi cũng vô dụng." Giang Vân Đình tàn nhẫn từ chối lời khen chân thành này.
Điều này làm cho Thời Thần Phong vốn đang rất không vui ở phía sau bật cười, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng bởi vì bầu không khí trong hành lang và toàn bộ trong nhà cực kỳ yên tĩnh nên hai người đi phía trước không thể không nghe thấy.
Khóe miệng Giang Vân Đình co giật, ném một cái liếc mắt về phía sau.
Hình Kha xấu hổ một lúc tự tiêu hóa cảm giác đó.
Khoảng cách giữa các hành lang không xa và họ đã đến nơi, Hình Kha dừng lại trước cửa, cậu ta nhìn Giang Vân Đình: “Có lẽ có vài người ở quanh đây, vừa rồi em không nhìn kỹ lắm, điều đó cũng có thể sai, chúng ta vào ngay bây giờ phải không?”
"Đứng ở phía sau." Giang Vân Đình nói.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Hình Kha do dự một lát, vốn tưởng rằng Giang Vân Đình bảo cậu ta đi phía trước chỉ để cậu ta mở đường nhân tiện mở cửa, cậu ta rất sợ hãi nhưng không còn cách nào khác đành phải cắn răng đi phía trước.
Cậu ta muốn sống sót không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào Giang Vân Đình.
"Cậu không muốn đứng phía sau, cậu nghiện đi phía trước sao?" Giang Vân Đình nói.
"Không, không, nhưng em đứng ở phía sau anh liệu có được không?"
Cậu ta không thể đếm hết số lần mình đứng ở phía sau khi có chuyện gì đó xảy ra, và bây giờ cậu ta lại hỏi có ổn không!
Giang Vân Đình thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta một cái, đã đứng thẳng trước mặt cậu ta, cậu ta bị ép lùi về sau.
Giang Vân Đình giơ tay gõ cửa, sau ba tiếng "Cốc cốc cốc" không có người đáp lại, trong phòng cũng không có tiếng động nào.
Cậu tiếp tục gõ cửa: “Cốc cốc cốc.” Ba âm thanh này chắc chắn là do bắt chước.
Trong phòng vẫn không có phản hồi hay bất kỳ âm thanh nào.
Giang Vân Đình và Thời Thần Phong liếc nhìn nhau, mỗi người lùi lại hai bước rồi đạp thẳng vào cửa -
Chốt cửa bên trong bị gãy hoàn toàn, đập xuống đất phát ra âm thanh "cạch cạch". Giang Vân Đình đẩy cửa ra, trong mắt cậu hiện ra một bóng người đầy máu, nó đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, bàn tay vẫn đang chảy máu cầm một con dao ngắn.
Nghe được âm thanh, nó chậm rãi quay đầu lại, miệng đen ngòm mỉm cười với Giang Vân Đình. Một nửa khuôn mặt của người chơi trên giường lộ ra, chỉ còn lại xương thịt, phần lớn da bị bong ra.
Khối máu thịt hung hãn nhìn Giang Vân Đình, không hài lòng với sự xen ngang của bọn họ, trong nháy mắt cầm dao lao tới bóp cổ Giang Vân Đình, con dao dừng lại chỉ cách mắt Giang Vân Đình một centimet. Ngay lập tức, cậu bị sức lực trên cổ kìm hãm, không còn chút không khí nào để thở, cánh tay mềm nhũn không thể cử động.
Nhưng điều cậu đặc biệt nhận thức được bây giờ là nếu không phải Thời Thần Phong hôm nay ở đây, có lẽ lúc cậu vừa mở cửa, đã biến thành một thi thể giống như Hà Hiển Minh.
Cậu vùng vẫy, cố gắng hết sức để tránh bị kiềm chế và tránh vũ khí sắc bén sắp đâm vào mắt cậu.
Lưỡi dao được giữ bằng hai tay, máu chảy nhỏ giọt trên mặt đất, tạo ra âm thanh "tạch tạch" chói tai trong bóng tối.
Lúc này nhìn gần hơn, Giang Vân Đình có thể thấy rõ con dao không có cán, nó chỉ là một lưỡi dao, hai tay của người kia đang nắm chặt phía trên.
Nếu hôm nay không đột nhiên đụng phải "hiện trường án mạng", kết cục của Giang Vân Đình có thể sẽ không chỉ là bị lưỡi dao khoét đi hai mắt.
Trong lúc bế tắc, Giang Vân Đình cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, mạnh mẽ giơ chân đá văng cái cơ thể bằng xương bằng thịt đang bóp lấy cổ mình -
Lưỡi dao cắt xuyên qua da thịt, giống như một tiếng "đâm" nhỏ vang lên, khiến tim Giang Vân Đình đập lỡ một nhịp.
"Sao anh không buông ra!" Cậu hét lên.
Hình Kha đứng ở cửa đang lo lắng thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh khi mở mắt ra lần nữa cậu ta thấy Giang Vân Đình đang bị một cơ thể không có da bóp cổ, ngay khi cậu ta định lao vào giúp đỡ, một tiếng gầm đột ngột làm cậu ta choáng váng.
Lúc đó một màn đêm mù mịt, căn phòng lại nằm ở cuối hành lang, cơ bản không có chút ánh sáng nào, chỉ dựa vào một cái đèn pin nhỏ, Hình Kha cố gắng mới có thể nhìn thấy vài thứ.
Nhưng sau đó đèn pin rơi xuống đất, chỉ chiếu sáng mấy thước và thấy một đôi mắt bị thối rữa. Trong lúc hỗn loạn, Hình Kha chỉ nghe được lời nói gay gắt đầy thô tục của Giang Vân Đình.
Giang Vân Đình không thích dùng ngôn ngữ thô tục và cậu ta biết rất rõ điều đó.
Nhưng cậu ta không có thời gian để ý tới chuyện đó, vội vàng cầm chiếc đèn pin nhỏ trên mặt đất lên rồi giơ đèn lên không trung, soi rõ sự bối rối của ba người.
Cổ của Giang Vân Đình đầy máu, và có thể nhìn thấy một vòng tròn màu đen qua ánh sáng. Cậu chỉ lo lắng che một bàn tay đang chảy máu của Thời Thần Phong, cố giả vờ bình tĩnh dùng quần áo quấn quanh tay anh.
Lông mày cậu cụp xuống, gọng kính kim loại thường không rời khỏi sống mũi không biết đã rơi đi đâu, đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ của cậu toát lên vẻ lạnh lùng, không thể xác định rõ biểu cảm trong mắt cậu. Tuy nhiên, vẻ bình tĩnh của cậu trông không giống như một người bình thường.
Cậu đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng: “Đưa đèn pin cho tôi.” Giọng cậu khàn khàn, thô ráp và mệt mỏi.
Hình Kha không chút do dự đưa đèn pin cho cậu.
Cậu cầm chiếc đèn pin rọi vào và nhìn khắp phòng không có gì ngoài thi thể của người chơi đang nằm trên giường.
"Trở về trước đi." Thời Thần Phong nói, hạ thấp giọng nhìn sườn mặt Giang Vân Đình.
Giang Vân Đình không nói gì, tắt đèn pin, quay người đi về phía phòng của họ, hoàn toàn không để ý đến hai người bên cạnh.
Hình Kha có chút lo lắng, đang định đi theo, lại bị Thời Thần Phong chặn lại: "Sắp sáng rồi, chắc sẽ không sao đâu."
Ý của anh là nói rõ, trời đã gần sáng rồi, không còn nguy hiểm nữa. Cậu ta có thể ngoan ngoãn trở về, bình tĩnh đi, Giang Vân Đình không cần cậu ta lo lắng nữa.
Hình Kha mở miệng, nhíu mày, gật đầu, đi dọc hành lang trở về.
Sau khi xác nhận không còn người nào ở đây, Thời Thần Phong run rẩy, cau mày, ôm lấy cánh tay, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi trời sáng hơn nhìn thấy rõ đồ vật trước mặt hơn, anh đi dọc hành lang đến cửa phòng, giơ tay phải còn tốt lên gõ cửa.
Đợi gần nửa phút, cửa từ bên trong mở ra: "Xin lỗi, bởi vì anh yêu em." Anh bước tới ôm Giang Vân Đình.
"Đó là lỗi của em. Tối nay em không nên đi tìm kiếm manh mối. Đáng lẽ em không nên...."
"Cổ của em còn đau không?" Thời Thần Phong ngắt lời cậu.
Cậu đã lau sạch các vết máu bằng nước khi trở về phòng, bây giờ chỉ còn lại một vòng tròn màu đen và tím rõ ràng khác thường.
Thời Thần Phong nhìn chằm chằm vào nơi đó, đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm có chút dịu dàng hơn bình thường.
"Không còn đau nữa, tay anh thì sao?" Cậu cúi đầu, chặn ánh mắt bất động của Thời Thần Phong, nhìn bàn tay anh vẫn còn quấn quần áo của mình.
Thời Thần Phong bĩu môi phàn nàn: “Đau quá, anh đau quá, vừa rồi em đột nhiên hét lên càng đau hơn.”
Không biết vấn đề của anh đến từ đâu, hiện tại càng ngày càng không biết ngượng ngùng.
"Anh đau đến mức này mà còn cố ôm em, sao lúc ấy em không làm anh đau chết đi?" Giang Vân Đình nhắc đến chuyện này, trong lòng anh như bị dao đâm, khiến anh không thể thở được.
"Gần đây em học được cái này từ ai? Ăn nói lớn tiếng như vậy, không giống con người trước kia?" Thời Thần Phong cảm thấy bất bình.
Giang Vân Đình rút tay ra, trừng mắt nhìn anh hỏi: “Máu đã ngừng chảy chưa?”
“Chưa ngừng, máu vẫn đang chảy, em nói xem anh có cứ như vậy mà chết vì mất máu quá nhiều hay không.” Anh lại bắt đầu nói nhảm.
"Có lẽ vậy." Giang Vân Đình nhìn tay mình, thờ ơ trả lời, tựa hồ không muốn để ý tới cái tên tác giả ngu ngốc này.
"Sao em lại thờ ơ thế? Ở góa có gì hay đâu, lại không thể tự tăng được 2 cân thịt."
"Anh có thể im đi được không? Có phải việc đổ máu đã làm ngừng hệ thần kinh đang phát triển của anh trong chốc lát?" Giang Vân Đình ngày càng nóng nảy quát.
"Không thể, ai bảo anh ở bên cạnh em?" Anh nháy mắt với Giang Vân Đình.
"Hình Kha đã trở lại phòng rồi?" Giang Vân Đình nhìn anh chăm chú và hỏi.
"Quên đi, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh im lặng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận