Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 43: Đồ dùng học tập (2)

Ngày cập nhật : 2025-11-06 08:37:16
Nghe thấy tiếng bước chân tất cả các học sinh đồng loạt ngẩng đầu lên, quay lại nhìn về phía đám người Giang Vân Đình.
Giang Vân Đình không quan tâm, trực tiếp bước vào lớp, dừng lại trước tờ nội quy học sinh được dán cạnh tấm bảng đen.
“Tất cả học sinh phải tuân theo:
1. Học sinh phải tập trung vào việc học và không được có suy nghĩ khác.
2. Học sinh phải tôn trọng giáo viên và không chống đối giáo viên.
3. Học sinh phải làm tốt việc học của mình để đạt thành tích xuất sắc.
4. Học sinh phải nhớ rằng việc học là ưu tiên hàng đầu không có gì có thể cản trở việc học.
5. Học sinh phải tham gia bài kiểm tra đánh giá vào cuối mỗi ngày không được phép gian lận.
6. Học sinh phải hoàn thành nhiệm vụ do giáo viên giao hàng ngày không được thiếu sót.
7. Học sinh phải tuân theo hướng dẫn của giáo viên không được bỏ qua hướng dẫn của giáo viên.
8. Học sinh vi phạm sẽ bị trừng phạt và phải hoàn toàn chấp nhận hình phạt.
Trên đây là chi tiết nội quy yêu cầu học sinh phải tuân thủ, nếu vi phạm, sẽ bị trừng phạt và phải chịu trách nhiệm về mọi hậu quả.”
Những nội quy này không có điểm không hợp lý hay sai gì, thậm chí mỗi quy định đều có căn cứ hợp lý, và đang được áp dụng ở hầu hết các trường học trên thế giới. Nhưng khi chúng được viết ra rõ ràng, Giang Vân Đình chỉ cảm thấy những yêu cầu này thực sự là dành cho máy móc chứ không phải dành cho con người, hơn nữa bọn nhóc vẫn còn trẻ vẫn chỉ là một đám trẻ con.
"Có vẻ như những quy định này thực sự không đơn giản như vậy." Lưu Tử Kính nói lên suy nghĩ sau khi đọc nội quy.
"Nói tất cả người chơi hiện tại nên ở đúng vị trí tương ứng của mình." Giang Vân Đình nhắc nhở.
Cho dù là nội quy trong văn phòng hay những nội quy được dán trong lớp học, đều không có ngày thực hiện rõ ràng, nhiều khả năng những quy tắc đó sẽ được áp dụng ngay hôm nay.
Nếu vậy ngay trong tối nay những người chơi là giáo viên sẽ phải chuẩn bị bài kiểm tra, còn người chơi là học sinh thì phải làm bài kiểm tra và không được gian lận.
Làm bài thi không khó, nhưng nếu có bẫy giết người ẩn giấu trong những quy định đó thì sao.
Giang Vân Đình cau mày quay người bước ra khỏi lớp học dưới ánh mắt của những học sinh đó, theo sát là Thời Thần Phong và Lưu Tử Kính.
Những học sinh giống người máy cứ nhìn ba người họ cho đến khi khuất hẳn mới quay lại tư thế ban đầu.
Khoảnh khắc quay người lại, Giang Vân Đình thoáng nhìn thấy dòng chữ to ở phía cuối lớp học, hai chữ “tôn trọng” rất bắt mắt.
Dường như việc học sinh nhìn chăm chú chính là biểu hiện sự kính trọng của các em đối với thầy cô.
Giang Vân Đình không thể nghĩ được khi từ "tôn trọng" được một nhóm học sinh áp dụng cho cậu lại khiến cậu cảm thấy áp lực như vậy.
"Trước tiên để bọn họ đọc quy tắc." Giang Vân Đình cau mày ra lệnh.
Lưu Tử Kính gật đầu đi xuống tầng, hoàn toàn không nghĩ rằng mình đang bị Giang Vân Đình dẫn dắt.
Nhưng giờ ai nắm quyền lãnh đạo không còn quan trọng nữa.
"Từ giờ trở đi, những người có thân phận khác nhau thì phải giữ khoảng cách với nhau, cố gắng không nói chuyện quá nhiều. Phòng 209 trên tầng hai là phòng giáo viên, ngay gần cửa ra vào trên tường có gắn nội quy của giáo viên. Trong tất cả các phòng học cũng đều gắn nội quy của học sinh, mọi người hãy đi xem và phải nhớ rõ." Lưu Tử Kính hướng dẫn xong những gì cần, liền để mọi người tự mình đi xem.
Hơn chục người chơi kéo nhau lên tầng hai, có người đi một mình, có người đi cạnh nhau.
Đây không phải văn phòng duy nhất, bởi vì không thể chen lên phía trước nên có mấy người chơi trực tiếp đi lên tầng ba, vừa vặn gặp nhóm người Giang Vân Đình vừa mới đi lên.
"Xin chào." Khi giáp mặt việc chào hỏi là điều không thể tránh khỏi, dù sao thì trong trò chơi này họ cũng làm việc cùng nhau.
Giang Vân Đình nhìn người đàn ông trước mặt đang đưa tay về phía mình nhưng cậu vẫn bất động.
Sau vài giây xấu hổ, người đàn ông đó nhanh chóng giải thích với Giang Vân Đình rằng: "Không sao đâu, thân phận của tôi là giáo viên."
Giang Vân Đình gật đầu nhưng vẫn không có động thái nào khác: "Bạn hãy đọc nội quy ở cả văn phòng và lớp học."
"Được rồi, cảm ơn, tôi tên Vu Huyền." Chàng trai trẻ lại mỉm cười thân thiện với Giang Vân Đình, sau đó quay người đi về phòng học ở tầng này.
“Cảm giác tồn tại của anh thực sự thấp vậy sao?” Thời Thần Phong từ phía sau tựa cằm lên vai Giang Vân Đình nói.
"Thì thế đó." Giang Vân Đình đứng im để anh dựa vào.
"Có vẻ như điều này không tốt lắm." Anh nói lại.
"Vì sao?" Giang Vân Đình quay đầu lại hỏi.
"Sự hiện diện của anh thấp đến mức người khác nghĩ rằng em đang ở một mình." Giọng điệu của anh có chút ghen tuông.
"Có Lưu Tử Kính ở đây vì anh đó." Giang Vân Đình nói.
"Vì anh? Không thể nào, anh không hề để ý đến cậu ta."
Giang Vân Đình khẽ nhếch môi, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào anh, khiến Thời Thần Phong cảm thấy chột dạ: "Sao vậy?”
"Thật mất phong độ, anh trai ạ." Nói xong, cậu quay người đi về phía phòng học sinh trên tầng ba.
"Đúng là tự bê đá đập vào chân mình." Ai bảo anh tự gọi mình là Giang Thần Phong?
Nhìn bóng lưng của Giang Vân Đình, anh mỉm cười rồi đuổi theo.
Vị trí phòng học sinh ở tầng ba không khác gì tầng hai bên dưới, nhưng khi hai người bước đến cửa phòng học thì phát hiện ra điều kỳ lạ.
Giống hệt ở tầng hai, các học sinh khi nhìn thấy họ đều nhìn họ hành động như những cái máy, nhưng điều kỳ lạ là những học sinh này trông giống hệt những học sinh ở tầng dưới.
Nếu đầu óc họ không tỉnh táo, có thể họ đã hiểu lầm rằng đây là tầng hai.
“Tất cả các nhân vật này đều là NPC.” Tạo ra số lượng không giới hạn dù sống hay chết, như sự tồn tại của những dãy số.
Thời Thần Phong gật đầu, cùng cậu đi vào lớp.
Những ánh mắt đó vẫn luôn dõi theo phía sau như muốn chọc thủng một lỗ trên người họ.
Giang Vân Đình đứng quay lưng về phía họ, đối diện với bức tường dán nội quy, mặc dù mắt cậu đang dán vào tờ giấy nội quy nhưng tâm trí cậu lại ở nơi khác.
"Ánh mắt của bọn họ thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng bị chúng nhìn lâu em cảm thấy lạnh sống lưng." Giang Vân Đình nói.
Thời Thần Phong quay đầu nhìn mặt cậu, vươn tay nắm lấy bàn tay cậu: “Anh tin tưởng phán đoán của em.”
“Em vẫn còn một số nghi ngờ nữa, cho đến khi lộ ra sơ hở trong các quy tắc mới có thể khẳng định, đã muộn rồi, trước tiên chúng ta đi chuẩn bị bài kiểm tra.” Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, rồi thản nhiên liếc nhìn các học sinh đang bất động nhìn bọn họ ở dưới.
"Được." Thời Thần Phong gật đầu.
Nhưng khi Giang Vân Đình vừa đi được hai bước, cậu đột ngột dừng lại -
"Sao vậy?" Thời Thần Phong hỏi.
“Em phải xác nhận một chuyện nữa.” Cậu nhanh chóng bước lên bục và cầm tờ danh sách trên đó lên.
Trong danh sách có họ tên và xếp hạng theo điểm số học tập.
Giang Vân Đình liếc nhìn Thời Thần Phong, sau đó chuyển sự chú ý tới danh sách: “Ngô Hiểu.”
"Có." Khi cậu đọc tên trong danh sách, giọng một cô gái vang lên trong lớp. Cô ấy ngồi ở hàng đầu tiên từ bên phải.
Cậu điểm danh thêm vài người nữa: “Diệp Mẫn, Bạch Vân Kỳ, Lý Phong, Tiêu Tiên Dung…”
Nhiều giọng nói nam nữ khác nhau lần lượt vang lên, theo thứ tự chỗ ngồi của họ.
Thời Thần Phong lặng lẽ đứng nhìn Giang Vân Đình điểm danh.
Cậu tiếp tục điểm danh cho đến người thứ mười một từ dưới lên thì không còn ai trả lời cậu nữa.
Cậu bỏ qua cái tên thứ mười một và đọc cái tên tiếp theo, nhưng vẫn không có ai trả lời anh.
"Lớp trưởng là ai?" Cậu hỏi các học sinh.
"Là em." Cô gái tên Ngô Hiểu đứng dậy, ngơ ngác nhìn Giang Vân Đình.
"Tổ chức cho các bạn ôn tập, chuẩn bị để buổi tối làm bài kiểm tra."
"Vâng ạ thưa thầy Giang." Giọng cô gọi thầy Giang giống hệt với giọng điệu của cậu học sinh va phải Giang Vân Đình lúc ở dưới sân trường, nhưng lần này khi bị gọi như vậy cậu nghe ra trong đó ẩn dấu sự bất thường, tóm lại là có gì đó không ổn.
Nói xong Giang Vân Đình quay về văn phòng để chuẩn bị cho bài kiểm tra buổi tối cùng với những người chơi khác là giáo viên.
Khi bước đến văn phòng trên tầng hai, một nhóm người chơi đứng ở cửa, không biết đang bàn luận gì.
Lưu Tử Kính trong đám đông đang cau mày, vẻ rất khó xử, cho đến khi nhìn thấy hai người Giang Vân Đình, lông mày của anh ta mới giãn ra, anh ta nhanh chóng đi về phía họ.
"Bọn họ đang thảo luận về việc phân công giáo viên phụ trách môn học, trong quá trình xảy ra một số tranh cãi." Cậu nhìn đám người, giải thích cho Giang Vân Đình.
"Tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy?" Giang Vân Đình có chút không nói nên lời, bởi vì hệ thống đã sắp xếp thân phận cùng quy tắc cho từng nhóm người chơi, nhất định phải nghiêm túc tuân theo, hiện tại bọn họ đều tụ tập ở đây xem náo nhiệt, đúng là điển hình của việc không sợ chết.
“Bọn họ muốn ở lại, nói là lúc nào đến giờ kiểm tra vào lớp tham gia là được, tôi có nhắc nhở là không được tự ý di chuyển rồi.” Anh ta nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Đây không phải là trò chơi tập thể sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=43]

Giang Vân Đình với giọng điệu trào phúng.
"Xin lỗi, là tôi lãnh đạo không tốt." Lưu Tử Kính có chút khó chịu.
"Đây không phải là trò chơi gia đình, cũng không phải đang nuôi dạy con cái?" Giang Vân Đình nheo mắt nhìn về đám người chơi kia.
"Hả? Cái gì?" Lưu Tử Kính bối rối nhìn khi anh đi về phía nhóm người chơi đó.
"Xem có vui không?" Giang Vân Đình khoanh tay đứng cạnh một người chơi đang đứng xem kịch.
"Tôi coi đó là việc của tôi, anh có ý kiến ​​gì không?" Người chơi đó tỏ thái độ không tốt.
"Anh có biết công bằng và chính nghĩa nghĩa là gì không?" Giang Vân Đình nhìn anh ta như nhìn một người chết.
"Anh đang dạy tôi đấy à? Nói trắng ra, đừng nghĩ rằng với thân phận tạm thời này mà có thể ngồi lên đầu tôi rồi chỉ tay năm ngón." Người chơi đó tiếp tục thô lỗ.
Giang Vân Đình kéo Thời Thần Phong đang mất kiên nhẫn về sau lưng và nói tiếp: "Nếu tối nay không hoàn thành được bài kiểm tra, anh nên biết điều gì sẽ xảy ra với 'học sinh' không học tập chăm chỉ. "
“Anh đừng dọa tôi......” Người chơi đó chưa kịp nói hết câu thì có một bàn tay đã túm lấy cổ áo anh ta, khung cảnh trước mắt xoay tròn, trước khi kịp phản ứng lại anh ta đã bị bàn tay đó đã trực tiếp nhấc bổng lên và quăng mạnh xuống đất.
Cảm giác lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn ập đến khiến anh ta lăn lộn trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó, đau đớn đến mức không nói được lời nào.
Một số người chơi đứng ngoài xem bị cảnh này dọa sợ, vội vã chạy về phía lớp học của học sinh.
Có người chơi bị hù dọa đến mất trí cứ đứng đơ ra đó, bị Lưu Tử Kính đẩy vài cái mới hoàn hồn chạy về phía lớp học.
Những người khác vốn đang tranh cãi về việc phân chia môn học cũng đột nhiên im bặt nhìn chằm chằm vào người chơi đang lăn lộn trên mặt đất kia.
Lưu Tử Kính cuối cùng cũng hiểu ý của cậu khi nói "nuôi con" vừa rồi là gì, không ngờ, cậu là một kẻ hoang dã. Phải thừa nhận rằng, cách làm này hiệu quả rất tốt.
"Cậu tiếp tục vai trò lãnh đạo của mình đi." Giang Vân Đình kéo tay áo tên côn đồ của mình, kéo anh sang một bên, thản nhiên ném câu đó lại cho Lưu Tử Kính.
“Vậy sao anh không chọn môn học trước?” Anh ta hỏi với theo phía sau của Giang Vân Đình.
"Môn ngữ văn." Giang Vân Đình là một lão giang hồ, với môn ngữ văn thì không liên quan đến những con số, cũng không cần tiếng anh, chỉ cần ghi nhớ một bài thơ rồi đọc, suy ngẫm, cảm nhận chúng, ba quy tắc đi khắp đất nước.
Chủ yếu là có thể giảm bớt rắc rối.
Sau khi ném hai người đó lại, cậu lạnh mặt kéo Thời Thần Phong tránh khỏi tầm mắt của mọi người, đi đến một góc.
"Tốt rồi, bây giờ anh đã học được cách trực tiếp đánh người rồi." Giang Vân Đình nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của cậu đột nhiên trở nên hoạt bát và sống động hơn, trông giống một người bình thường thực sự hơn.
"Anh ta có thái độ không tốt với em." Thời Thần Phong cười nói.
"Anh ta có thái độ không tốt thì cũng không thể đánh người như vậy." Giang Vân Đình bất lực nói.
“Vậy sau này anh sẽ nhẹ tay hơn.”
“Nhẹ hơn hay không thì tùy anh, em chỉ lo lắng anh bị thương thôi.”
Trong mắt Thời Thần Phong ngập tràn niềm vui sướng, ôm chặt Giang Vân Đình vào lòng: “Vì em lo lắng anh bị thương mới kéo anh ra đây.”
“Buông ra, em không thở được.” Giang Vân Đình chật vật muốn chui đầu ra khỏi lồng ngực của anh.
Thời Thần Phong mỉm cười, vuốt tóc cậu mấy cái, Giang Vân Đình giẫm lên chân anh mấy cái anh mới buông cậu ra.
"Anh rất hạnh phúc.” Anh nói với một nụ cười mãn nguyện.
"Đừng cao hứng như vậy, theo em đi chuẩn bị bài kiểm tra." Giang Vân Đình vừa nói vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Thời Thần Phong kéo lại.
“Anh còn định làm gì nữa?” Giang Vân Đình bị ôm eo, lưng áp vào ngực Thời Thần Phong, trái tim không còn đập của đối phương hình như còn sống, cậu không biết đó có phải là ảo giác do chính nhịp tim của cậu gây ra không. Cậu luôn cảm thấy có một tình cảm sâu đậm từ phía sau muốn thoát ra.
Nhưng, thật ra cậu lại có cảm giác Thời Thần Phong đang cố đè nén những cảm xúc đó.
Ranh giới giữa bọn họ đã vượt qua bước thân thiết nhất, theo lý mà nói thì không còn gì phải lo lắng nữa mới đúng.....
Đột nhiên, bàn tay đặt trên thắt lưng của cậu chuyển động, xoay người cậu lại, hai người đối mặt nhau: "Thưởng." Nói xong, anh chạm vào môi Giang Vân Đình.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này tạm thời trấn áp những điều không hay xuất hiện trong lòng Giang Vân Đình.
Có lẽ, cậu chỉ muốn một nụ hôn thôi, không có gì khác biệt cả, chỉ là cậu quá nhạy cảm và suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
"Anh hài lòng chưa? Anh thỏa mãn chưa, bây giờ anh có thể rời đi được không?" Giang Vân Đình quay người, nắm lấy tay anh và đi về phía văn phòng.
Nhưng vừa quay người lại, vẻ mặt cậu tối sầm lại.
Hi vọng là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Trở lại văn phòng, hai người họ vẫn nắm tay nhau đi về chỗ của mình.
Người chơi vừa nãy nằm trên mặt đất đã biến mất, chắc anh ta đã quay lại lớp học để ôn tập.
Có lẽ cảnh tượng bạo lực vừa rồi thực sự đáng sợ. Khi họ bước vào văn phòng, mỗi người chơi đã ngồi một bàn trống, nhường cho Giang Vân Đình một bàn trong góc.
Lưu Tử Kính nhìn thấy hai người đi vào liền lại gần và nói: “Tôi phụ trách môn lịch sử.”
Giang Vân Đình gật đầu nhìn Thời Thần Phong đang mang một chiếc ghế từ góc văn phòng tới.
"Tôi đã xem thông tin trong hồ sơ, đây đều là học sinh cuối cấp." Anh ta nhìn Thời Thần Phong đặt ghế xuống, nói với Giang Vân Đình.
"Anh không bận sao?" Giang Vân Đình nhìn theo tầm mắt của anh ta, giọng điệu có chút tức giận.
“Bận, tôi lập tức làm liền.” Chắc là vì bị phát hiện có nên anh ta có chút ngượng ngùng cười gãi tai.
"Còn chuyện gì nữa?" Giang Vân Đình có chút không kiên nhẫn.
“Có đúng là học sinh không vượt qua bài kiểm tra tối nay sẽ bị giết không?” Câu hỏi của anh ta có chút trực tiếp, nhưng không ai phiền chút nào cả.
Một người chơi ngồi gần họ nghe thấy, liền quay đầu qua: "Xin chào, cậu có nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau ở tầng ba. Tên tôi là Vu Huyền.”
Đôi khi, có một số người, một số việc lại xảy ra trùng hợp như vậy.
Giang Vân Đình có ấn tượng tốt với cậu ta, mặc dù chàng trai trẻ này có chút nhút nhát, nhưng không hề xấu tính, có thể nói rằng cậu ta là một người thông minh, vì vậy cậu gật đầu với Vu Huyền.
"Về phần hình phạt, chúng ta chỉ có thể đợi đến sau tối nay." Giang Vân Đình quay lại chủ đề bọn họ vừa nói.
“Theo yêu cầu, học sinh bắt buộc phải làm bài kiểm tra, như vậy là họ bị buộc phải tiếp nhận khảo nghiệm, còn giáo viên chỉ có trách nhiệm ra bài và chấm bài, nghe giống như không có khó khăn gì cả. Nếu vậy thì điều này có công bằng với học sinh không?” Lưu Tử Kính hỏi.
Từ "công bằng" khiến Giang Vân Đình nhớ đến những những từ mà cậu đã nhìn thấy ở cuối lớp học lúc trước.
Sự phân công lao động này quả thực có phần không công bằng, nhưng những chứ trên bức tường đó nhấn mạnh sự công bằng. Vậy công việc của giáo viên không chỉ đơn giản như thế này.
"Trước tiên chuẩn bị bài kiểm tra trước, sau đó buổi tối chúng ta sẽ xem kết quả."
Lưu Tử Kính gật đầu.
May mắn thay, trong văn phòng này có đủ loại tài liệu. Bởi vì trong số những người chơi này không có ai thực sự là giáo viên cả, cũng chưa bao giờ ra đề kiểm tra như thế này cả, vì vậy mọi người đều tham khảo đề của những năm trước.
Ngay cả Giang Vân Đình cũng làm vậy, nhưng Thời Thần Phong tìm đưa cho cậu một mẩu giấy.
Theo cấu trúc chung, cậu thay đổi các câu hỏi trên máy tính rồi kiểm tra lại toàn bộ một lượt, sau đó đến chỗ máy in trong văn phòng in ra một bản sao.
Nhìn quanh những người chơi khác trong văn phòng, hầu như tất cả đều cau mày, trông như thể họ có mối hận thù sâu sắc với bài kiểm tra.
Nghĩ cũng đúng, không hận sao được, thời học sinh ai không chán ghét những bài kiểm tra đó chứ.
Giang Vân Đình nhìn vào tờ giấy chữ viết rõ ràng, kiểm tra cả hai mặt sau khi không có vấn đề gì, cậu in thêm năm mươi bản nữa.
Bởi vì theo danh sách học sinh cậu nhìn thấy ban ngày, bao gồm cả những học sinh đang là người chơi, có tất là năm mươi học sinh.

Bình Luận

0 Thảo luận