"Anh còn chưa nói cho em biết làm sao anh tìm được đường ra ngoài." Giang Vân Đình ngồi trên giường bệnh, hỏi Thời Thần Phong đang bận thu dọn đồ đạc trong phòng.
Thời Thần Phong dừng lại một chút, sau đó quay đầu cười với cậu: “Chỉ cần hoàn thành trò chơi thôi.”
Giang Vân Đình cau mày.
"Đúng vậy, tham gia một trò chơi, quá trình cũng giống như em là một người chơi, chỉ cần vượt qua cấp độ là có thể đi ra."
"Trong hệ thống có trò chơi như vậy sao?" Giang Vân Đình có chút hoài nghi.
“Ừ.” Anh mỉm cười rồi quay người tiếp tục thu dọn đồ đạc mang theo từ nhà.
Giang Vân Đình ở trên giường bệnh, ánh mắt không rời khỏi Thời Thần Phong.
"Em hôn mê nhiều ngày như vậy, tại sao thời gian vào trò chơi lại bị trì hoãn?"
"Có lẽ là bởi vì em không có ý thức tự chủ, hệ thống không phát hiện được người chơi."
"Vậy em hiện tại đã tỉnh, có phải lập tức sẽ tiến vào trò chơi tiếp theo không?" Giang Vân Đình có chút lo lắng.
Thời Thần Phong hiện tại đã ở bên ngoài cùng cậu, cậu muốn thoát khỏi trò chơi này.
"Có khả năng, nhưng điều đó không quan trọng, anh sẽ cùng em tham gia trò chơi." Thời Thần Phong đi tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.
"Lần này anh có thể ở bên ngoài bao lâu?" Giang Vân Đình hỏi.
"Không biết." Thời Thần Phong đáp.
"Vậy lần này nếu cùng em đi vào, vượt qua cấp độ anh còn có thể ra ngoài không?"
Thời Thần Phong ánh mắt tối sầm, lộ ra một tia vui mừng : “Có thể.”
Lần này Giang Vân Đình nằm viện, chỉ có Thời Thần Phong ở bên cạnh mới có thể cùng nhau tiến vào trò chơi.
Về phần Hình Kha, cậu ta đã tham gia một trò chơi cách đây vài ngày, sau khi chạy trốn trối chết mới miễn cưỡng vượt qua cấp độ. Ngay khi ra ngoài, cậu ta đã gọi ngay cho Giang Vân Đình vừa lúc cậu đã tỉnh lại.
Buổi tối, Thời Thần Phong vòng tay qua ôm lấy Giang Vân Đình, tuy rằng mới đầu mùa thu, nhưng da thịt hai người áp sát vào nhau khó tránh khỏi có chút nóng.
Bên ngoài phòng bệnh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài giọng nói trầm thấp, vài bước chân di chuyển, ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
"Trước khi gặp em, nhà anh ở đâu?" Giang Vân Đình chưa bao giờ hỏi điều này trước đây, một phần vì bầu không khí căng thẳng của trò chơi một phần vì không có cơ hội để hỏi rõ ràng.
“Là ở trong thành phố này.” Thời Thần Phong hơi dịch chuyển, nhích sang một bên.
Giang Vân Đình tiếp tục hỏi: "Trong nhà anh còn người thân nào không?"
"Không còn ai." Giọng điệu của anh bình tĩnh đến mức Giang Vân Đình cũng không dám động đậy.
"Không sao, em cũng vậy." Giang Vân Đình gãi gãi lòng bàn tay anh.
"Em có, còn có anh." Thời Thần Phong dùng tay trái xoa xoa gáy cậu.
"Anh cũng vậy." Giang Vân Đình cười.
Không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, Giang Vân Đình có linh cảm sắp tiến vào trò chơi: "Chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại trong trò chơi." Nói xong, cậu nhẹ nhàng hôn Thời Thần Phong
------
"Chào mừng mọi người đến với trò chơi, cuộc hành trình chưa biết vẫn còn tiếp tục."
Trước mắt, là một khuôn viên trường học có phần cổ kính, với những bóng cây và hoa đan xen nhau tạo thành một khung cảnh có phần yên tĩnh và thơ mộng.
Giang Vân Đình đứng cạnh giảng đường, đợi Thời Thần Phong đang đi đến.
"Xem ra lần này là một trò chơi tập thể." Giang Vân Đình nói.
Lời tiên tri đã trở thành sự thật khi tất cả người chơi tập hợp lại, có nhiều người hơn những trò chơi trước, khoảng hai mươi người.
"Chúc mừng mọi người đã đến thế giới trò chơi. Một khi trò chơi bắt đầu, các bạn không có lựa chọn nào khác. Mong mọi người tiếp tục cố gắng vượt qua cấp độ. Khi trò chơi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy tắc."
Người chơi cũ và mới còn chưa kịp thảo luận vài lời thì một tiếng chuông chói tai vang lên -
"Reng reng!" Đám đông ồn ào lên, tiếng nói tiếng bước chân vội vã của đám đông từ trên tầng ùa ra cầu thang lao xuống tầng dưới.
Nhân vật đông đảo nhất trong trường tất nhiên là học sinh, trông như học sinh cấp 3 đang đổ xô xuống hành lang, lập tức chiếm giữ nơi người chơi đang tụ tập, làm rối loạn đội hình đang đứng của người chơi.
Giang Vân Đình bình tĩnh nhìn Thời Thần Phong.
“Lúc bước vào cửa, anh thấy bảng hiệu để trường THCS Ngọc Cầm số 1.” Thời Thần Phong nói.
Giang Vân Đình nhìn các học sinh và cau mày: "Có vẻ như đây là một trò chơi đa nhân vật."
Vừa nói xong, cậu bị một cậu bé va vào, trước khi kịp nhìn rõ mặt cậu đã nghe thấy lời xin lỗi từ cậu bé: “Xin lỗi, thầy Giang, em không chú ý.”
Thầy Giang? Có vẻ như trong trò chơi này, họ cũng tham gia vào việc xây dựng nhân vật.
Giang Vân Đình thường làm việc tự do, ngoài việc có cổ phần trong công ty của Lâm Nghị, cậu hầu như không có công việc nghiêm túc nào, đột nhiên được gọi như vậy, trong lòng có một cảm giác không thể giải thích được.
“Không sao.” Giang Vân Đình trả lời.
Học sinh nghe được Giang Vân Đình nói vậy, liền nhanh chóng rời đi.
Những người chơi khác cũng đã tìm ra danh tính của họ thông qua những va chạm tình cờ như vậy.
Nhưng lần này trò chơi rất kỳ lạ, không phải tất cả người chơi đều có thân phận giống nhau, có người là giáo viên có người là học sinh.
“Reng reng” Tiếng chuông lại vang lên, đám đông vừa rồi cũng tản đi.
"Mọi người, đây là trò chơi tập thể, chúng ta phải phối hợp với nhau." Một thanh niên cao lớn đứng lên nói.
Giang Vân Đình nhìn anh ta không phản đối.
Trò chơi này quả thực cần có sự hợp tác, mọi người ở đây cũng cần có người lãnh đạo, cho nên thanh niên này đứng lên nói lúc này là rất đúng lúc.
Giang Vân Đình thích làm một con sói đơn độc, nhưng do điều kiện không cho phép nên chọn làm người dẫn dắt cũng có thể chấp nhận được, nhưng không chắc có nên nghe theo mọi hành động của người lãnh đạo này hay không.
"Tôi không phản đối." Một người chơi đồng ý.
Sau đó liên tục vang lên những tiếng tán thành, nhưng Giang Vân Đình và Thời Thần Phong vẫn im lặng. Sau khi nhận được sự tán thành của mọi người, chàng trai mới đưa mắt nhìn sang.
Giang Vân Đình bắt gặp ánh mắt dò hỏi lịch sự của anh ta, nhẹ nhàng gật đầu.
"Nếu mọi người không có vấn đề gì, hi vọng mọi người sẽ hợp tác với tôi từ bây giờ. Tôi tên là Lưu Tử Kính."
"Ngôi trường này là một thế giới kết hợp những người chơi lại tham gia cùng nhau. Mỗi người ở đây đều có một danh tính tương ứng mà vừa rồi đã biết được chức vụ hoặc danh tính của mình thông qua trao đổi với những học sinh đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=42]
Bây giờ, để tạo điều kiện thuận lợi cho hành động của chúng ta trong trò chơi, xin mời những người chơi là giáo viên bước lên."
Lưu Tử Kính nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tất cả người chơi đều lựa chọn chủ động nghe theo đề nghị của anh ta.
Sau đó, tám người chơi, bao gồm cả chính Lưu Tử Kính bước lên khẽ gật đầu với nhau.
"Giáo viên có chín người, học sinh có mười một người, mọi người có thể làm quen, dù sao đây cũng là trò chơi tập thể."
Sau khi nghe điều này, những người chơi khác không có ý kiến gì, rất nhanh liền bắt đầu trò chuyện với người chơi gần nhất, việc liên lạc diễn ra suôn sẻ.
Giang Vân Đình đứng cùng Thời Thần Phong, không hề di chuyển mà bình tĩnh quan sát các người chơi khác.
Lưu Tử Kính cũng không nhàn rỗi, có lẽ đã trao đổi tên với hầu hết người chơi, anh ta đi về phía Giang Vân Đình và nói: "Xin chào."
Giang Vân Đình bắt tay anh ta một cách hình thức vì sự hợp tác sắp tới.
Kỳ thật cậu cũng không có ác ý, chỉ là cậu không thích tiếp xúc trực tiếp với người khác mà thôi.
"Tôi tên là Lưu Tử Kính." Anh ta giới thiệu lại tên trước mặt Giang Vân Đình.
"Giang Vân Đình." Giang Vân Đình lạnh nhạt giới thiệu tên mình.
Lưu Tử Kính có chút xấu hổ, ánh mắt lóe lên mấy cái, rồi chú ý tới Thời Thần Phong đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt hắn sáng lên, anh ta nghĩ đến cảm giác hiện diện cực thấp của Thời Thần Phong, theo logic mà nói, với bộ dạng và điều kiện của người đàn ông này, chuyện như vậy hẳn là không thể xảy ra, điều này có chút kỳ lạ.
"Xin chào, Lưu Tử Kính." Rồi anh ta đưa cái tay mà Giang Vân Đình vừa bắt về phía Thời Thần Phong.
Thời Thần Phong bắt tay anh ta, vẻ mặt không thay đổi nói: "Giang Thần Phong."
Giang Vân Đình đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này lặng lẽ nhướng mày: Anh đổi họ của mình mà sắc mặt không đổi.
“Anh cũng họ Giang, hai người là anh em sao?” Lưu Tử Kính mỉm cười hỏi, cũng không nghĩ nhiều về điều đó chỉ là không ngờ hai người trông chẳng có gì giống nhau.
“Đúng.” Giang Vân Đình liếc nhìn Thời Thần Phong ý bảo anh câm miệng.
“Thât là trùng hợp.” Lưu Tử Kính lại mỉm cười với hai người: "Nhân tiện, thân phận của anh là gì?" Anh ta hỏi Thời Thần Phong.
Giang Vân Đình khẽ cau mày, cậu luôn cảm thấy Lưu Tử Kính có chút quá chú ý đến Thời Thần Phong, trước giờ trực giác của cậu luôn rất chính xác.
“Người nhà của giáo viên.” Thời Thần Phong tiếp tục mặt không đổi sắc tâm không loạn thành thật trả lời.
Lưu Tử Kính không ngờ còn có thân phận như vậy, nhưng đối phương cũng không nói nhiều, anh ta cũng không tiện hỏi thêm vấn đề gì.
"Mọi người đều có thể tự mình thành lập một đội. Bây giờ chúng ta hãy chia ra đi tìm kiếm manh mối trong toàn bộ khuôn viên. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây sau hai giờ."
Sự thật đã chứng minh lần này trực giác của Giang Vân Đình chính xác, khi thành lập đội, Lưu Tử Kính bỏ qua những người khác không do dự đi thẳng tới chỗ Giang Vân Đình.
"Chúng ta có thể cùng nhau thành lập một đội được không?" Anh ta lịch sự hỏi.
"Được." Giang Vân Đình hào phóng đồng ý.
Tuy nhiên, Thời Thần Phong không mấy hài lòng. Trong các trò chơi trước, Giang Vân Đình luôn mang theo Hình Kha. Cuối cùng, lần này họ có thể đi riêng với nhau thì lại có một người khác không biết quan sát đến làm bóng đèn bảo anh làm sao có thể vui vẻ được.
Sau khi thống nhất, tất cả người chơi chia nhau theo nhóm đi vào giảng đường để tìm kiếm manh mối.
Giang Vân Đình không thảo luận gì mà đi thẳng lên lầu.
Chủ yếu là bởi vì Giang Vân Đình có chủ ý chính mình, Thời Thần Phong đi theo cậu vô điều kiện, còn Lưu Tử Kính lại đi theo Thời Thần Phong, thậm chí anh ta không hề đưa ra ý kiến gì khác.
Họ đến tầng hai của tòa nhà giảng dạy. Điều kỳ lạ là vừa rồi còn có rất nhiều học sinh lên lầu, nhưng bây giờ lại không có một chút âm thanh nào.
"Có chuyện gì vậy?" Lưu Tử Kính hỏi.
Không ai chú ý đến anh ta, Giang Vân Đình và Thời Thần Phong sóng bước đi ở phía trước, chung quanh mọi thứ dường như đều trở thành không khí.
Lưu Tử Kính tự an ủi, đè nén sự tò mò trong lòng.
Đột nhiên, hai người đi phía trước dừng lại, Lưu Tử Kính nghi hoặc nhìn vào gáy họ hỏi:
“Có chuyện gì vậy?” Vừa hỏi vừa vươn cổ và nhìn về phía trước.
Họ đang đứng cạnh một lớp học từ vị trí của họ có thể nhìn thấy toàn bộ lớp học.
Không giống như những gì họ nghĩ, không có người trong tòa nhà giảng dạy này. Trước mắt họ là một phòng học đầy học sinh, đang ngồi thẳng.
Tất cả mọi người đều đang nhìn ba người ngoài cửa với tư thế giống nhau, đầu nghiêng một góc giống hệt nhau, khuôn mặt vô cảm, tay cầm bút, thân thể bất động, như thể họ đã trở thành cỗ máy học tập.
Trong thực tế, phụ huynh và giáo viên đều mong muốn rằng học sinh toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc học và không ngừng học tập, tốt nhất là luôn đạt được kết quả xuất sắc.
Vui đùa là một tội lỗi, là điều không nên có khi còn đi học. Chỉ những em học giỏi, yêu thích học tập mới là những đứa trẻ ngoan và luôn được người khác khen ngợi.
Nhưng không ai nghĩ tới việc các em có hạnh phúc hay không, mọi người chỉ mong rằng các em nên giống như một cỗ máy học tập.
Dù nhiều người cho rằng sự cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, giữa việc học và chơi là tương đương nhau, nhưng điều trong mắt giáo viên và phụ huynh, những học sinh có điểm cao đứng đầu là không ham chơi, còn những học sinh học kém là ham chơi là buông thả.
Ở thế giới này không đẹp như những gì mọi người muốn thấy, ngược lại, nó phản ánh hiện thực xấu xí.
“Bọn họ có lẽ không còn là người bình thường nữa, nhưng tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Chúng ta trước đi nơi khác tìm xem."
Giang Vân Đình gật đầu đồng ý, nhưng khi cậu quay người rời đi, cậu đột nhiên chú ý tới phía cuối phòng học có thứ gì đó nên quay lại lần nữa.
Phía cuối lớp học là một chiếc bảng đen sạch sẽ viết mấy chữ lớn: “Công bằng, Thân thiện, Tôn trọng, Nỗ lực.” Tương tự như những khẩu hiệu trong thế giới thực để truyền động lực cho học sinh.
"Có chuyện gì vậy?" Thời Thần Phong thấy cậu dừng lại nhìn chằm chằm về phía cuối lớp học, liền hỏi.
"Những chữ lớn đó." Giang Vân Đình nhắc nhở.
"Em cảm thấy có cái gì không đúng sao?" Thời Thần Phong lại hỏi.
"Vâng, lúc khác chúng ta sẽ xem lại." Giang Vân Đình không chắc chắn thật sự có vấn đề không.
“Được.”Anh quay người và đi đến chỗ khác.
Lần này họ đã đến đúng nơi. Đó là một văn phòng tổng hợp rộng lớn, giống như một văn phòng ở một trường học bình thường. Mỗi bàn đều chứa đầy các tài liệu và các bài thi khác nhau, cũng như sách giáo khoa và máy tính soạn bài, nó bừa bộn đến mức nhìn qua cũng biết đó là phòng làm việc của giáo viên.
Tuy nhiên, văn phòng không có ai, và nó vắng tanh.
"Chính xác là có chín bàn." Lưu Tử Kính nói.
Giang Vân Đình thấy có thể tạm chấp nhận đồng đội hiện tại của mình. Có nhiều dấu hiệu cho thấy anh ta khá thông minh chứ không ngu ngốc, và rất giỏi phá vỡ sự ngượng ngùng giúp mọi người giữ được thể diện của mình.
Giang Vân Đình tán thành ý kiến của anh ta và đi vòng đến bức tường trong góc văn phòng, Thời Thần Phong luôn đi theo cậu.
Trên tường dán rất nhiều giấy tờ, phần lớn là các tờ thông báo, phía trên có dòng chữ in đậm rất lớn, khi đến gần sẽ rất dễ thấy.
Nó viết -
"Quy định dành cho tất cả giáo viên:
1. Giáo viên phải làm tròn bổn phận, làm tốt công việc của mình, chuẩn bị trước nội dung tiết học ngày hôm sau vào mỗi tối.
2. Giáo viên phải duy trì quyền lực trước mặt học sinh, không được tiếp xúc gần với học sinh ở nơi công cộng.
3. Giáo viên nên lấy việc học của học sinh làm trọng, chuẩn bị bài kiểm tra mỗi tối, chấm bài một cách nghiêm khắc.
4. Giáo viên nên đưa ra những phần thưởng và hình phạt rõ ràng, khen thưởng đối với học sinh giỏi, phê bình nghiêm khắc những học sinh kém đang kéo lùi thành tích của cả lớp xuống.”
Còn một điều nữa, điều thứ năm đã bị xé đi không còn dấu vết.
Tuy nhiên, qua những điều trên, Giang Vân Đình có thể xác định đại khái rằng đây là quy tắc do trò chơi đặt ra mà họ phải tuân thủ từ giờ cho đến khi kết thúc trò chơi.
Lưu Tử Kính thấy bọn họ đứng trước bức tường tìm kiếm hồi lâu, anh ta bước tới, nhìn thấy nội dung trên tờ giấy.
"Tôi cũng đã nói, trong trò chơi không có nhân vật NPC nào được bố trí để giết người chơi. Xem ra những quy định này chính là điều kiện dẫn đến cái chết." Anh ta nói khi nhìn vào tờ giấy.
"Nếu vi phạm quy định, NPC sẽ xuất hiện." Đây là lần đầu tiên Giang Vân Đình nói với anh ta nhiều như vậy.
"Đúng vậy, hiện tại chúng ta đi gặp người chơi khác để trao đổi tin tức thôi." Lưu Tử Kính đề nghị.
Anh ta nhìn Giang Vân Đình, và thấy Thời Thần Phong đang đứng bên cạnh, anh ta nhận ra mình luôn tự động phớt lờ người này.
Nhưng kỳ lạ là lại không có điểm gì khác có thể đem ra để đặt câu hỏi, có lẽ do đối phương không nói nhiều nên cảm giác tồn tại của anh ta rất thấp.
Không lâu sau, họ quay trở lại nơi tập trung của tất cả người chơi.
"Mọi người đã phát hiện được cái gì?" Lưu Tử Kính bắt đầu phát huy vai trò lãnh đạo của mình.
"Chúng tôi tìm thấy ký túc xá học sinh và căn hộ của giáo viên ở phía nam của tòa nhà giảng dạy. Hai dãy nhà ở ngay cạnh nhau, không có manh mối gì đáng kể." Một người chơi nam cho biết.
"Chúng tôi đi xem nhà ăn, giáo viên và học sinh cùng nhau dùng bữa, không có gì đặc biệt cả."
"Chúng tôi đến thư viện của trường, có ba tầng, đi dạo quanh cả ba tầng, có rất nhiều sách nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian để xem xét kỹ hơn.”
Những người chơi khác đã báo cáo gần như tất cả những nơi họ đã đến.
“Chúng tôi đến khu giảng dạy thấy phòng học của học sinh và phòng làm việc của giáo viên. Ngoài một số quy định dành cho giáo viên thì không có manh mối nào khác. Tuy nhiên, những quy định này chắc chắn rất quan trọng, những người chơi là giáo viên lên tầng để đọc kỹ hơn.” Lưu Tử Kinh nói.
Giang Vân Đình gần như đã đoán được rằng tình huống này không thu được kết quả gì, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng dòng chữ lớn ở cuối lớp học và những quy định của giáo viên ở trên tường trong văn phòng không chỉ đơn giản như vậy.”
“Trước khi hệ thống biến mất, đã nhắc người chơi phải tuân theo quy tắc.”
“Đúng.” Thời Thần Phong đáp lại.
"Xem ra những quy định đó là manh mối chính, vì mỗi người chơi đều có thân phận riêng, nên không chỉ có giáo viên mới có những quy định này."
"Bây giờ em muốn làm gì?" Thời Thần Phong hỏi.
"Quay lại phòng học xem xét." Giang Vân Đình nói xong liền đi lên lầu.
Lưu Tử Kính chú ý tới động tác của hai người cách đó không xa, không chút suy nghĩ cũng đi theo.
"Có chuyện gì vậy?" Anh ta hỏi khi bước theo.
"Trong trò chơi này không chỉ có mỗi quy tắc trong văn phòng." Giang Vân Đình trả lời.
Ba người tiếp tục đi tới cửa phòng học mà họ đã đi qua trước đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận