Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 29: Tôi có một người bạn (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-17 05:20:06
"Trước tiên kiểm tra xem trong phòng còn manh mối gì không, trời còn chưa tối, xác nhận xong chúng ta cùng nhau đi." Giang Vân Đình đáp lại.
Thời Thần Phong gật đầu, quay người tìm kiếm chi tiết ở góc phòng.
Căn phòng rất sạch sẽ và cổ kính, được trang trí như một bức tranh sơn dầu cao cấp ở thế kỷ 19, có tủ sách, cửa sổ, bàn làm việc, tủ quần áo, ở giữa có một chiếc giường lớn kiểu châu Âu.
Giang Vân Đình đứng ở góc tường nhìn bốn phía, cũng không phát hiện có gì kỳ quái. Cậu nhìn Thời Thần Phong, anh cũng lắc đầu.
"Em còn chưa nhìn xuống gầm giường." Giang Vân Đình ngồi xổm xuống, lấy đèn pin từ trong túi áo khoác ra chiếu vào gầm giường.
Thời Thần Phong đi tới chỗ cậu, cũng ngồi xổm xuống một bên.
Nơi có ánh sáng chiếu vào, quả nhiên có thứ gì đó. Đó là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bề mặt đã bong tróc rất nhiều, lộ ra phần bên trong, trông rất xấu xí.
Thời Thần Phong không chút do dự, vươn tay kéo chiếc hộp ra. Giang Vân Đình nhìn anh một cái, có chút kinh ngạc bĩu môi.
“Sao vậy?” Thời Thần Phong cầm trong tay chiếc hộp gỗ vừa lấy ra, hỏi.
“Lúc làm việc anh cũng không quên quan sát vẻ mặt của em sao?” Giang Vân Đình không ngờ dù chỉ lơ đãng vài giây cũng bị phát hiện.
"Anh quen rồi." Thời Thần Phong cười nói.
"Trước đây anh làm gì?" Giang Vân Đình nhìn vào hộp gỗ đầy bụi, không nhúc nhích.
"Quân nhân." Kỳ thật Giang Vân Đình đã đoán được đáp án này, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận.
Thời Thần Phong nhẹ nhàng bẻ khóa hộp, chiếc khóa sắt rỉ sét lập tức bị gãy, anh nhấc nắp hộp lên.
Giang Vân Đình không hề ngạc nhiên trước những gì cậu nhìn thấy. Đúng vậy, đó vẫn là một đống búp bê. Dù chiếc hộp có rách nát, nhưng những con búp bê bên trong vẫn sạch sẽ, khác hẳn với những con búp bê ở trên lầu, những con búp bê trong hộp trông buồn bã, miệng mím lại như sắp khóc.
"Anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?" Giang Vân Đình hỏi.
Thời Thần Phong nhìn cậu, gật đầu.
Mùi này không phải mùi gì khác chính là mùi thối mà Thời Thần Phong quen thuộc nhất trong các vết nứt của trò chơi, nhưng mùi mà bọn họ ngửi thấy bây giờ lại giống mùi thối rữa hơn.
Giang Vân Đình cau mày, có chút khó hiểu: "Tại sao lại có mùi thối rữa? Các NPC trong trò chơi này chắc chắn không phải là thứ trong hộp." Cậu liếc nhìn đống búp bê trong hộp.
“Có lẽ chúng ta phải đợi đến tối mới biết được.” Thời Thần Phong nói.
Giang Vân Đình không hỏi nữa, đóng hộp lại, đặt lại dưới gầm giường.
Hình Kha ở trong phòng mấy tiếng đồng hồ, không hề nhàn rỗi, sau khi lục soát căn phòng cũng chỉ tìm thấy một đống búp bê đặt trong hộp gỗ dưới gầm giường.
Đang lúc cậu ta chuẩn bị ra ngoài tìm Giang Vân Đình thì có tiếng gõ cửa.
Cậu tưởng là Giang Vân Đình tới nên trực tiếp mở cửa, nhưng không ngờ người tới không phải là Giang Vân Đình.
"Xin chào, tôi tên là Hà Hiển Minh." Chàng trai trẻ hiền lành đưa tay về phía Hình Kha.
Hình Kha có chút do dự, nhưng bởi vì nụ cười của đối phương quá chân thành nên cậu ta vẫn đưa tay ra bắt: "Xin chào, tôi tên là Hình Kha."
Hình Kha là người trung thực, không nghĩ nhiều về điều đó sau vài câu nói vui vẻ, chàng trai trẻ tự xưng là Hà Hiểu Minh rời đi.
Cậu ta trở lại phòng không bao lâu, Giang Vân Đình và Thời Thần Phong liền đi tới.
"Anh Giang, bây giờ chúng ta đi tìm manh mối sao? Em đã lục soát trong phòng, chỉ thấy dưới gầm giường có một đống búp bê, không còn gì khác." Hình Kha nhìn thấy Giang Vân Đình thì trở nên vui vẻ lạ thường, khiến Thời Thần Phong bên cạnh cau mày.
"Không cần, chúng tôi đã đi tìm rồi." Giang Vân Đình bình tĩnh trả lời.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Hình Kha lại hỏi.
Có vẻ như việc đứng cạnh Giang Vân Đình khiến cậu ta trông như kẻ thất bại nên luôn muốn làm gì đó để chứng tỏ bản thân.
"Cậu cảm thấy trong ngôi nhà này cái gì là vô lý nhất?" Giang Vân Đình bình tĩnh hỏi.
"Nếu có gì đó không ổn... chính là trong nhà có quá nhiều búp bê, chúng có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi." Cậu ta trả lời với vẻ phấn khích.
"Lần này có chút đặc biệt, NPC có thể nằm trong số những con búp bê đó, hoặc có thể là người tạo ra chúng, chi tiết thì phải đợi đến tối."
Hình Kha gật đầu: "Vậy em có cần chuẩn bị gì không?"
Giang Vân Đình nói: "Buổi tối không được ra ngoài, cũng không được nhìn vào mắt những con búp bê vải đó."
Những con búp bê vải trong phòng đều được đặt trong chiếc hộp cũ dưới gầm giường, nhưng Giang Vân Đình đang ám chỉ đến những con búp bê vải có thể tự trốn thoát vào ban đêm.
Hình Kha lại gật đầu, nhớ lại chuyện vừa rồi Hà Hiển Minh đến gặp cậu ta: "Đúng rồi, trước khi các anh đến đây, có một chàng trai đã tới gặp em."
Giang Vân Đình ngước mắt ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
"Cậu ấy tên là Hà Hiển Minh." Nghe đến cái tên này, Thời Thần Phong và Giang Vân Đình lập tức nhìn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=29]


"Cậu ta còn nói gì với cậu?" Giang Vân Đình hỏi.
"Cậu ấy không nói gì, chỉ nói vài câu vui vẻ khi lần đầu gặp nhau, rồi cậu ấy rời đi luôn."
Giang Vân Đình có nên nói Hình Kha là một đứa trẻ quá ngây thơ hay không?
Vì Thời Thần Phong đã nói cần kết bạn trong trò chơi này, nên cái bắt tay này nhất định là hành động then chốt. Về phần người thanh niên tên là Hà Hiển Minh…
“Cậu ta là một người chơi bình thường.” Thời Thần Phong nói nhỏ vào tai cậu.
Làn gió nhẹ từ hơi thở của anh thổi qua tai Giang Vân Đình, khiến cậu ngứa ngáy. Vì Hình Kha vẫn còn ở bên cạnh, anh quay sang một bên, lơ đãng nhìn Thời Thần Phong một cái.
Hình Kha đang cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của người thanh niên vừa bắt tay mình, cùng một số chi tiết trong lúc nói chuyện, nên cũng không để ý đến động tác nhỏ của hai người họ.
"Đúng rồi!" Cậu ta lên tiếng nâng cao giọng: “Trước khi đi, cậu ấy hỏi em buổi tối sẽ ngủ ở đâu, nằm ngủ bên nào?”
Ngủ bên nào? Giường trong phòng rất lớn, đủ cho ba người lớn nằm, kiểu dáng phong cách châu Âu, mặt giường rất mềm mại, làm cho người nhìn có cảm giác giống nhau, không nên chỉ ngủ một mình.
"Cậu trả lời như thế nào?" Giang Vân hỏi nữa.
“Em thường thích nằm nghiêng bên phải nên em đã nói thật.”
Cậu bé này thực sự rất thành thật, khi bị hỏi về chuyện riêng tư như vậy cũng không hề có bất kỳ sự phòng bị nào cả, nhỡ có cái gì đó đến tìm cậu ta lúc nửa đêm thì sao?
Giang Vân Đình cau mày không nói gì, cậu còn chưa nghĩ ra cách.
“Đổi phòng, buổi tối không được ngủ nghiêng về bên phải nữa.” Thời Thần Phong nói với Hình Kha.
Giang Vân Đình cũng nghĩ tới điểm này, nhưng cậu vẫn muốn nghĩ ra một biện pháp hợp lý, nhưng không ngờ Thời Thần Phong lại nói ra trước cậu một bước.
Cậu nhìn qua, Thời Thần Phong lắc đầu với cậu.
Sau đó, Hình Kha nghe theo bọn họ, chuyển đến phòng bên cạnh phòng Giang Vân Đình, lúc này ánh sáng có hay không không còn quan trọng nữa, mà là chuyện gì sẽ xảy ra khi trời tối.
Sau khi Hình Kha chuyển đồ xong, cũng đã gần đến giờ, hai người trở về phòng.
"Tại sao người tên Hà Hiển Minh lại hỏi những câu hỏi này?" Giang Vân Đình ngồi trên chiếc giường kiểu châu Âu trong phòng hỏi.
"Chắc là do NPC điều khiển." Thời Thần Phong trả lời.
“Cho nên cậu ta bắt chuyện với chúng ta và Hình Kha trước sao?" Giang Vân Đình có chút không vui, tựa hồ mỗi lần tiến vào một trò chơi mới, bất kể vì lý do gì, cậu hoặc người có liên quan đều sẽ bị nhắm tới, cậu thật xui xẻo?
Thời Thần Phong đưa tay xoa xoa dái tai cậu, mỉm cười gật đầu.
Giang Vân Đình tránh khỏi ngón tay của anh, cau mày nói: "Sao lúc nào anh cũng chạm vào chỗ này của em vậy? Chúng ta đang nói chuyện công việc, em nhột, anh đừng xoa nữa." Cậu nói rất nghiêm túc, cậu thực sự rất nhột, kiểu khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy râm ran cả người khi bị chạm vào.
“Đây cũng là chính sự, hơn nữa tình cảm thân mật giữa các cắp đôi không thể dùng hành động để miêu tả.” Thời Thần Phong trơ ​​trẽn nhấn mạnh, vẫn đưa ngón tay xoa dái tai của Giang Vân Đình, khiến Giang Vân Đình nóng nảy đá vào chân anh.
Cậu không dùng sức, nhiều nhất chỉ khiến anh bị tổn thương bên ngoài thôi.
“Em sẽ bị kết án vì giết chồng mình.” Thời Thần Phong vừa xoa bóp bắp chân vừa giả vờ phàn nàn.
“Chồng cái đầu anh, anh có thể phán em cái hình phạt gì?” Giang Vân Đình trực tiếp lườm anh một cái, không thèm mở mắt nhìn anh.
“Ở đây, án chung thân.” Thời Thần Phong bỏ xuống vẻ mặt giả vờ, nghiêm túc chỉ vào ngực mình.
Giang Vân Đình chớp chớp mắt, lông mi dài và dày cong lên như hai cánh bướm, dái tai vừa rồi không cho Thời Thần Phong chạm vào cùng với chóp tai đỏ bừng lên.
"Anh học được cái này từ ai thế? Anh là một người nghiêm túc... chẳng lẽ là ma trong trò chơi này đã dạy anh cái này?" Giang Vân Đình dừng lại để giấu đi sự ngượng ngùng của mình và hỏi.
"Không, không phải nói đùa." Đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm xúc bên trong dễ hiểu như lời nói thẳng thắn của anh, Giang Vân Đình không chống đỡ nổi tình huống này.
Mấu chốt là chỉ cần cậu và Thời Thần Phong nhìn nhau, về cơ bản mọi trạng thái của cậu sẽ bị bại lộ hoàn toàn, cho nên cậu lựa chọn hạ mắt xuống.
"Em biết, anh đừng dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm em."
Thời Thần Phong cúi đầu nhìn cậu nhíu mày, hỏi: "Tại sao? Anh chính là thích nhìn em."
"Không có gì, chỉ là... có chút quyến rũ." Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Thần Phong, trong nháy mắt hiện rõ mọi cảm xúc vốn luôn bình tĩnh trong lồng ngực, lúc ấy dường như bị kích thích. Những đợt sóng cảm xúc đó khiến cậu bối rối không biết phải làm sao.
Trái tim đập rất nhanh, khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên được Thời Thần Phong cứu khỏi người phụ nữ đó.
“Anh nghe được nhịp tim của em." Thời Thần Phong nghiêm túc nói.
Cảm xúc vốn không thể kiềm chế của Giang Vân Đình ngay lập tức bị lời nói của anh đánh trở lại một ít.
"Anh đừng nói nữa." Giang Vân Đình liếc anh một cái, quay đầu đi, nhìn sang chỗ khác để bình tĩnh lại.
Thời Thần Phong lại cười, vòng tay ra sau đầu, ôm lấy mặt cậu: “Anh thích thanh âm đó.” Anh nói rồi hôn lên mắt Giang Vân Đình, lại cách xa một chút nhìn mặt Giang Vân Đình.
Giang Vân Đình bối rối, cậu cảm thấy điều này thật không công bằng. Cậu đã nghe người đàn ông Thời Thần Phong này nói rằng anh yêu cậu rất nhiều lần, nhưng cậu chưa bao giờ nghe thấy trái tim anh đập vì mình.
“Tới đây!” Cậu ra lệnh.
Thời Thần Phong do dự một chút, nhưng không từ chối.
Giang Vân Đình thò tay vào lớp áo ngoài và véo một cái vào làn da săn chắc ở quanh eo anh.
Thời Thần Phong giật mình, ánh mắt đờ đẫn, hô hấp dồn dập gấp gáp gọi tên cậu: "Vân Đình..."
Giang Vận Đình không tiếp tục nữa, trong nháy mắt cậu đưa ngón tay trở lại, ghé sát tai vào ngực Thời Thần Phong muốn nghe thấy âm thanh đập thình thịch.
Nhưng, cậu đã thất vọng, ngoài hơi thở đứt quãng của Thời Thần Phong và nhịp tim của chính mình, cậu không còn nghe thấy gì nữa.
Cậu có chút kinh ngạc, tiến lại gần hơn nhưng vẫn không nghe thấy gì: “Tại sao?” Cậu cau mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.
“Anh…” Thời Thần Phong mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
“Sao em không nghe thấy âm thanh gì?” Giang Vân Đình hỏi lại, bây giờ đến lượt cậu nhìn chằm chằm vào anh.
Hóa ra là khi mọi người nhìn chằm chằm vào ai đó, họ còn muốn nhận được câu trả lời.
"Anh là một phần trong trò chơi, nếu có nhịp tim thì không phù hợp với cài đặt trò chơi." Anh bình tĩnh giải thích.
"Anh chưa từng nói cho em biết." Giang Vân Đình cụp mắt xuống.
"Nó không quan trọng." Thời Thần Phong nói.
“Vậy anh nghĩ điều gì mới là quan trọng –”
“Em.” Lần này, đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm không hề tránh né.
Giang Vân Đình ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh, đưa tay vuốt ve một bên mặt anh, trong mắt có chút buồn bã không thể giấu được Thời Thần Phong: "Làm sao em có thể đưa anh cùng đi ra ngoài?"
Thời Thần Phong nắm tay cậu, hôn từng ngón tay cậu và hôn cậu, mỉm cười nhìn cậu và lắc đầu.
"Anh đã rất vui khi được gặp lại em."
Tuy anh cũng hy vọng nhiều hơn thế nữa, nhưng chỉ cần con người bắt đầu trở nên tham lam, những thứ quý giá mà họ có sẽ phản bội chính mình.
Vì vậy, anh chỉ có thể ép mình hài lòng, dù khó khăn đến đâu cũng có thể thực hiện được.
"Em sẽ nghĩ cách." Giang Vân Đình nhìn vào mắt anh, tự nhủ.

Bình Luận

0 Thảo luận