Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 45: Đồ dùng học tập (4)

Ngày cập nhật : 2025-11-10 08:49:10
Cổ của ba mươi chín học sinh trở lại hình dáng bình thường ban đầu và họ bắt đầu đồng loạt rời khỏi lớp học.
Cho đến khi từng người một biến mất ở cửa một cách có trật tự.
Mãi cho đến khi học sinh cuối cùng bước ra khỏi cửa, các người chơi vốn đang căng thẳng mới ngã ngồi xuống đất với đôi chân yếu ớt.
Bên cạnh có hai cái xác không đầu, máu chảy khắp nơi.
Giang Vân Đình cau mày, không có thời gian đi xử lý, không phải cậu không muốn xử lý, mà là đã gần nửa đêm, nhiệm vụ của giáo viên nhất định sẽ không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, vừa rồi hai người chơi là học sinh đã chết một cách dễ dàng như vậy. Nếu trò chơi này luôn chú trọng đến sự công bằng, thì công việc của giáo viên hôm nay chắc chắn vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Trong nội quy có ghi giáo viên phải hoàn thành nhiệm vụ của mình ngoài chấm bài kiểm tra tối nay còn có soạn bài cho việc lên lớp vào sáng mai.
"Trước tiên quay lại văn phòng chấm bài kiểm tra, để những học sinh kia an toàn trở về ký túc xá." Giang Vân Đình nhắc nhở.
Đây là một trò chơi tập thể, nếu tất cả học sinh đều bị giết thì ý nghĩa của giáo viên cũng không còn nữa, và điều ngược lại cũng đúng.
Lưu Tử Kính thấy vẻ mặt khẩn trương của cậu, nghĩ rằng sự tình khẳng định không đơn giản: "Các người chơi là học sinh còn lại trật tự trở về ký túc xá, nhớ kỹ nội quy học sinh." Anh ta nhấn mạnh nửa câu cuối, ý rằng nó rất quan trọng.
Vì trong quy định của giáo viên có quy định giáo viên không được tiếp xúc gần với học sinh ở nơi công cộng nên không thể trực tiếp nhắc nhở.
May mắn thay, những người còn lại không phải là những kẻ ngốc như hai tên pháo hôi đầu tiên. Họ nhìn Lưu Tử Kính và gật đầu trước khi rời khỏi lớp học.
Ngoại trừ Lưu Tử Kính, những người khác bao gồm cả Giang Vân Đình đều đã về văn phòng từ trước.
"Mọi người đã thấy được hậu quả của việc vi phạm nội quy. Bây giờ, hãy cố gắng hết sức để chấm xong năm mươi bài kiểm tra trước mười hai giờ." Lưu Tử Kính không có ở đây, vì vậy Giang Vân Đình đành phải tạm thời đảm nhận vai trò lãnh đạo.
Bất giác, mọi người đều tin lời cậu nói, gật đầu với nhau mà không hề phản đối.
Một lúc sau, Lưu Tử Kính chạy tới văn phòng.
Là một chàng trai thông minh, anh ta quay lại bàn làm việc của mình để chấm điểm mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Vì lúc trước Giang Vân Đình đã yêu cầu họ chuẩn bị sẵn đáp án nên mọi người đều không chậm trễ trong việc chấm bài kiểm tra của học sinh.
Giang Vân Đình ở đây dễ dàng hơn vì có người nhà giáo viên đi cùng và hầu hết bài kiểm tra của cậu đều bị anh lấy đi.
Tuy nhiên, không lâu sau lại có vấn đề nảy sinh. Trong 36 bài đầu tiên, các học sinh đều điền những câu trả lời trông như giống nhau nhưng cũng trông như khác nhau.
Điểm giống nhau là đáp án nhìn qua thì trông giống nhau nhưng một số đoạn câu và vị trí lại khác nhau, dấu thập phân và dấu dương, dấu âm của các số cũng khác nhau, các lỗi cơ bản xuất hiện ở một số chỗ rất khó tìm.
"Câu trả lời nhìn trông giống nhau, nhưng mỗi câu đều có những lỗi nhỏ khác nhau. Mọi người chú ý.” Giang Vân Đình nhắc nhở mọi người trong văn phòng.
Hầu như tất cả những người ở lại văn phòng đều hợp tác và cùng quan điểm với Giang Vân Đình, nên sau khi nghe điều này họ tự nhiên cảm thấy thận trọng.
Tuy nhiên, theo cách này, nhiệm vụ chấm bài đã trở nên rắc rối hơn, gác lại mọi thứ khác, riêng các môn toán, tiếng Anh và vật lý, hóa học đã là một vấn đề lớn.
Ở đây có quá nhiều số, chữ cái, ký tự và công thức khiến bạn dễ bị hoa mắt.
Kỹ năng tiếng Trung của Giang Vân Đình không tệ, với sự giúp đỡ của Thời Thần Phong, cậu đã chấm nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Họ phải mất khoảng bảy, tám phút để đọc một bài và loại bỏ hết lỗi. Nhưng với năm mươi bài và chỉ có một giờ, không có đủ thời gian.
Và khi thời gian ngày càng eo hẹp, mọi người bắt đầu trở nên nóng vội, thậm chí một số còn bắt đầu lãng phí nhiều thời gian hơn vì quá vội vàng.
Lông mày Giang Vân Đình không hề thả lỏng một giây, cậu cũng có chút nóng nảy, nhưng sắc mặt lạnh lùng, che đi gần hết.
"Để anh làm. Em còn nhớ quy tắc thứ năm của giáo viên bị xé mất không? Em có thể đi tìm. Có thể còn cách khác. Vẫn còn nửa giờ nữa." Thời Thần Phong nói.
Anh cũng không hề thả lỏng chút nào, mắt anh nhìn đi nhìn lại bài kiểm tra trên tay.
"Nhưng..." Giang Vân Đình sợ hãi, Thời Thần Phong không có thân phận, nếu như cậu tự ý rời bỏ vị trí, bỏ bê công việc của mình, thì điều gì sẽ xảy ra?
"Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì." Thời Thần Phong luôn biết cậu đang suy nghĩ cái gì, hiện tại cậu có thể yên tâm, cũng không còn chần chừ lo lắng trước sau nữa.
Cậu quay người và bước tới bức tường nơi dán nội quy của giáo viên.
Trên bức tường đó có rất nhiều mảnh giấy dán, ngoài quy định dễ thấy nhất còn có một số thông báo phạt được dán bên dưới.
"Giáo viên Hứa Viễn vi phạm đạo đức nghề nghiệp nghiêm trọng, đang bị xử phạt nghiêm khắc. Trường sẽ không tuyển dụng những giáo viên vô đạo đức. Ngày 15 tháng 6 năm XX."
Không có lời giải thích cụ thể nào về việc giáo viên tên Hứa Viễn này đã làm.
Ngoài ra còn có hai thông báo tương tự: "Về vụ tai nạn liên quan đến học sinh Đàm Tình Nhi, hội đồng nhà trường sẽ bồi thường và sa thải các giáo viên có liên quan như một lời cảnh cáo. Tất cả các giáo viên nên ghi nhớ để tránh vi phạm.”
"Trong năm mới, giáo viên phải tăng tỷ lệ nhập học của trường lên thêm 1%!” Đây là nội dung được đăng ở phía dưới.
Dường như vẫn còn một đoạn “lịch sử” về ngôi trường này.
Giang Vân Đình nhìn lại tờ thông báo đăng nội quy của giáo viên, ngoại trừ vết rách ở phía dưới, không có manh mối nào cả.
"Mấy giờ rồi?" Cậu hỏi Thời Thần Phong.
“Bốn mươi lăm.” Thời Thần Phong quay đầu lại nhìn cậu.
"Không có manh mối." Giang Vân Đình cau mày, đứng ở chỗ đó hồi lâu không nhúc nhích.
Trên thực tế, không phải là không có manh mối nào cả. Hứa Viễn và Đàm Tình Nhi được đề cập trong thông báo đều là những nhân vật mới, dựa vào nội dung của thông báo, chúng ta có thể biết rằng sự việc này nhất định có liên quan đến thiết lập trò chơi.
"Làm sao vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=45]

Lưu Tử Kính cúi đầu hỏi.
Cậu ta vẫn đang sửa bài kiểm tra trong tay một cách nhanh chóng, tranh giành từng phút từng giây. Cậu ta phụ trách bài kiểm tra môn tiếng Anh, nhiệm vụ này không hề dễ dàng, thậm chí còn có chút rắc rối.
"Cậu chỉ cần tập trung sửa bài kiểm tra." Giang Vân Đình trả lời.
Nếu thực sự không thể tìm ra cách khác, ít nhất hãy tuân thủ quy tắc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Cậu quay lại chỗ ngồi và ngồi xuống, Thời Thần Phong đã sửa phần lớn bài kiểm tra, còn sót lại một chút, sẽ xong trước mười hai giờ.
“Tùy cơ ứng biến thôi.” Cậu nói.
“Không sao đâu, còn có anh ở đây.” Thời Thần Phong vừa sửa câu cuối cùng “Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo bán duyên quân.”
Dưới góc nhìn của những người chơi khác trong văn phòng, thời gian trôi qua rất nhanh, dù họ có nhanh đến đâu thì trong mười mấy phút còn lại cũng chỉ đủ để sửa thêm một vài bài kiểm tra, chẳng khác gì một viên sỏi rơi xuống mặt hồ.
"Reng reng!" có lẽ là nhắc nhở đã đến mười hai giờ.
Trong văn phòng ngoại trừ Thời Thần Phong mọi người đều có chút khẩn trương, Giang Vân Đình dù sao cũng không ngoại lệ, đây là trò chơi tập thể.
"Mọi người tiếp tục chấm bài, đừng hoảng sợ." Lưu Tử Kính nói.
Cậu ta vẫn còn một nửa số bài chưa sửa, và mắt cậu ta cơ bản không rời khỏi tờ giấy kiểm tra.
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, điều mà mọi người có chút lo sợ đã không xảy ra. Có lẽ là do Giang Vân Đình và Lưu Tử Kính đều có mặt. Tất cả người chơi trong văn phòng đều vô cùng hợp tác, chỉ có tiếng lật trang giấy trong văn phòng.
Khi mọi thứ đã yên tĩnh lại, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thời Thần Phong là người đầu tiên chú ý tới, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Sao vậy?" Giang Vân Đình đang đứng bên cạnh Vu Huyền, cầm một bài kiểm tra toán trong tay.
"Có tiếng bước chân." Lúc này, hầu như mọi người đều đang bận rộn với việc riêng của mình, các người chơi là học sinh cũng đã về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước chân lại giống như giẫm lên trái tim của mọi người, màn đêm đen tối khuếch đại giác quan của mọi người, đêm đen đặc khiến người ta không ngừng rơi vào nỗi sợ hãi của chính mình.
Một người chơi thậm chí còn đổ mồ hôi đầm đìa. Anh ta sợ hãi, không phải vì mình đã làm điều gì xấu mà vì sợ rằng mình sẽ không thể sống sót rời khỏi trò chơi.
Càng ở trên cõi đời này lâu, càng trân trọng cuộc sống khó khăn mới có được này và càng sợ hãi giây phút cái chết ập đến.
Tiếng bước chân dừng lại, chỉ dừng lại ở cửa ra vào. Thời Thần Phong vuốt ve mu bàn tay của Giang Vân Đình, nhìn về phía đó.
Đó là một cô gái có mái tóc dài ngang vai. Điều bất thường là đầu cô ấy đã nát bét thành một đống bùn, trên khuôn mặt đẫm máu vẫn còn lưu lại một số đường nét khuôn mặt.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Thời Thần Phong, tròng mắt treo lủng lẳng trên mặt chợt lóe lên, suýt chút nữa rơi xuống đất, cô lại quay mặt đi, tiến về phía trước hai bước.
“Có vẻ như cô ấy là một nữ sinh.” Thời Thần Phong liếc nhìn đồng phục học sinh của cô gái rồi nói với Giang Vân Đình.
“Em vừa tìm thấy trên bảng thông báo đó có hai thông báo, trong đó có đề cập đến một nam giáo viên tên Hứa Viễn và một nữ sinh tên Đàm Tình Nhi. Hai người bởi vì sự cố, một người bị đuổi học vì một vụ tai nạn, người còn lại không nói rõ ràng. Vụ tai nạn cũng chưa rõ."
Thời Thần Phong nhìn lại cái đầu vỡ nát của cô gái rồi nói: "Chắc cô ấy đã nhảy từ trên cao xuống."
“Em có thể nhìn không?" Vì Giang Vân Đình là người chơi nên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để quay lại và tìm kiếm xung quanh.
"Đúng, em có thể nhìn, cô ấy tạm thời sẽ không để ý đến em." Thời Thần Phong trấn an cậu.
Giang Vân Đình nghe xong quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một thân hình mảnh khảnh với mái tóc dài ngang vai tuyệt đẹp. Tuy nhiên, nếu đầu không bị đập nát thì hẳn là rất xinh đẹp.
Khuôn mặt của cô đã bị biến dạng sau cú ngã, đôi mắt của cô bị văng ra khỏi hốc mắt, một vài sợi mao mạch và những mảnh thịt treo lủng lẳng ở hai bên má.
Xương mũi bên trong chắc hẳn đã bị gãy hoàn toàn. Toàn bộ chiếc mũi đã sưng tấy và hai nhãn cầu đang tranh giành vị trí trên khuôn mặt. Điều đáng sợ hơn nữa là cái miệng vốn nhỏ bé của cô bé bị rách một bên kéo dài đến tận mang tai, răng và nướu bên trong đều biến thành một đống bầy nhầy, thậm chí còn đang chảy máu.
Thật đáng sợ và cũng đáng thương, Giang Vân Đình cau mày và quay mặt đi.
Khoảnh khắc cậu quay mặt lại, Giang Vân Đình liền ngửi thấy mùi máu nồng nặc, cảm giác như mình đang ở một không gian có máu ở khắp nơi, cảm giác rất quen thuộc.
Mùi máu nồng nặc khiến cậu vô thức nhìn sang hai bên, khuôn mặt bị dập nát kia đang ở bên cạnh nhìn cậu, đôi mắt run lắc qua lắc lại, có rất nhiều máu chảy ra từ hốc mắt của cô ấy.
Giang Vân Đình bị mùi máu tanh tấn công trực diện khiến cậu cảm thấy chân mình hơi loạng choạng và tầm nhìn không ngừng trở nên tối đen.
Trong đầu cậu trở thành một mớ hỗn loạn, bên trong có rất nhiều hình ảnh vụn vỡ lặp đi lặp lại, khiến cậu cảm thấy choáng váng, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ ràng một số hình ảnh ---------
Đó là... Thời Thần Phong, không phải Thời Thần Phong cậu gặp lại sau khi mất trí nhớ, mà là Thời Thần Phong cậu đã quên trước đây.
Anh mặc vest và đi giày da, đôi mắt xanh nhạt không có chút cảm xúc nào, đôi môi xinh đẹp mím chặt, chỉ nhìn chằm chằm vào một nơi không nhúc nhích.
Khi cậu cố nhìn về hướng đó trong tâm trí nhưng không thấy gì ngoài bóng tối.
Nhưng, từ vẻ nghiêm túc trong mắt anh, có vẻ như có một người đang đứng ở đó.
Thời Thần Phong mặc vest, thắt cà vạt tiến về phía trước hai bước, đôi môi cuối cùng khẽ mấp máy, Giang Vân Đình theo bản năng muốn nhìn rõ ràng anh đang nói gì, nhưng cậu còn chưa kịp tiến lại gần hơn và nhìn kỹ thì Thời Thần Phong đã bị một cỗ lực lượng đẩy ngã xuống đất.
Xung quanh anh không có ai, chỉ có một hành lang mờ mịt và một góc tối.
Hơn mười giây sau, Thời Thần Phong chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng có một vệt máu, mặt hướng lên không trung.
Giang Vân Đình vẫn chưa nhìn rõ anh đang nói cái gì, cậu đang nghĩ tới gần hơn thì cảnh tượng đột nhiên thay đổi, cậu lại thấy một cảnh tượng khác.
Trong hình ảnh đó chỉ xuất hiện duy nhất hình bóng một người, bóng dáng này rất quen thuộc nhưng cậu không nhớ đã từng gặp ở đâu, quần áo và giày dép anh ta đang mặc cũng rất quen thuộc.
Cậu tiến lại gần hơn, nhưng người đàn ông đó không bao giờ quay lại, không thể nhìn thấy mặt anh ta, cũng không thể biết người đàn ông đó đang làm gì, và dường như... anh ta đứng đó cũng đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Một lúc sau, hình ảnh vẫn bất động, tựa như đứng yên. Giang Vân Đình không ngừng nghĩ đến việc đến phía trước người đó, nhưng dù có đến gần đến mấy cũng không nhìn thấy được khuôn mặt của người đó.
Ngay lúc cậu chuẩn bị bỏ cuộc, trước mắt người đàn ông đó chợt lóe lên một bóng người.
Nếu là người khác thì chẳng sao cả, nhưng bóng dáng này lại khiến Giang Vân Đình nhất thời bất an - bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt cậu chính là Thời Thần Phong.
Tuy nhiên, xem ra vẫn là Thời Thần Phong lúc trước.
Cậu đang định tiến lên thì hình ảnh trước mắt chợt tối sầm, tối đến mức khiến đầu óc cậu choáng váng, chân mềm nhũn.----------
Cậu mở mắt ra lần nữa nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ có tiếng máu chảy róc rách trong tai cậu, tiếng tim cậu đập dồn dập nhưng không phải vì sợ hãi.
Ngay sau đó, mùi máu quen thuộc lại chậm rãi tiến vào mũi cậu, tiếng ù ù trong tai cậu dần dần nhỏ đi, cậu nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái.
Đáng thương và bất lực, thậm chí có chút tuyệt vọng cùng áp lực.
Cô vẫn tiếp tục khóc, nhưng Giang Vân Đình không nhìn thấy cô ở đâu, cô càng khóc to hơn, cho đến khi Giang Vân Đình hỏi: "Em sao vậy?"
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, và một giọng nữ vang lên: “Đau quá.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại có thể lọt vào tai cậu một cách rõ ràng.
"Tại sao lại đau?" Giang Vân Đình lại hỏi.
"Em thực sự rất đau." Cô chỉ lặp lại những gì mình vừa nói, với một chút nhấn mạnh.
"Đau ở đâu?" Giang Vân Đình hỏi tiếp.
“Đau quá, đau khắp nơi, đau đến muốn chết đi, muốn chết đi!” Cô đột nhiên nói rất nhiều lời, tâm tình càng lên xuống bất ổn.

Bình Luận

0 Thảo luận