Khi trời sắp tối, Hình Kha gõ cửa phòng Giang Vân Đình.
“Hai người ngủ chung phòng à?” Vừa vào phòng, cậu ta đã nhìn thấy Thời Thần Phong, người bình thường ít nói.
Thời Thần Phong nhướng mày nhưng không trả lời.
"Cậu có vấn đề gì không?" Giang Vân Đình hỏi liếc nhìn Hình Kha.
"Không, không, em chỉ nghĩ..." Cậu ta còn muốn giải thích gì đó, nhưng Giang Vân Đình nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta lựa chọn ngậm miệng lại lịch sự ngồi sang một bên.
Cậu không biết nó sẽ tìm ai nếu nó xuất hiện tối nay.
"Trong trò chơi này, định nghĩa bạn bè là gì?" Giang Vân Đình hỏi.
Hình Kha sửng sốt một lát, mở miệng định nói -
"Đã gặp nhau, bắt tay, nói chuyện với nhau, thì được coi như là bạn bè." Thời Thần Phong nói.
"Cho nên, là tới đây tìm bạn bè?" Giang Vân Đình lại hỏi.
Hình Kha ngồi ở một bên không hiểu gì im lặng lắng nghe, liếc nhìn hai người, ngậm chặt miệng, không có ý định nói chen vào.
“Có thể nói như vậy, nhưng chưa chính xác.”
“Anh có thể trực tiếp nói cho em biết những điều này không?”
Thời Thần Phong mặc dù biết một số manh mối trong trò chơi, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể nói ra, cho nên bình thường anh chỉ nói mơ hồ, không nói rõ ràng, để Giang Vân Đình tự mình đưa ra phán đoán.
Trò chơi này không dễ chơi, manh mối cũng không đủ rõ ràng, nếu cậu hỏi trực tiếp có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng Thời Thần Phong lại lắc đầu: "Em có thể nghĩ ra, chưa chính xác tức là có một phần sai, phần sai có thể là cách hiểu ngược lại với phần đúng."
Giang Vân Đình trầm ngâm, thay vì tiếp tục thảo luận cậu cẩn thận tự suy nghĩ lại.
Theo Hình Kha nói, buổi tối cậu ta nghe được nó hát "Tôi có một người bạn", còn có hệ thống nhắc nhở, trong đó nói rõ ràng từ bạn bè.
Nếu bạn bè là manh mối chính xác, thì vấn đề với cách diễn đạt "tìm bạn" mà cậu vừa đề cập với Thời Thần Phong nằm ở từ 'tìm'.
Tìm bạn cũng có thể nói là kết bạn. Manh mối này được lấy từ chàng trai trẻ tên Hà Hiển Minh.
Anh ta hỏi Hình Kha và Giang Vân Đình về thói quen ngủ của bọn họ, đây không phải là một câu hỏi nên hỏi khi kết bạn. Thay vào đó, đằng sau câu hỏi này còn có nhiều câu đố hơn.
Nếu như tối qua Hình Kha không nghe lời cậu, vẫn nằm ngủ ở vị trí quen thuộc thì kết quả sẽ ra sao?
Thời Thần Phong lại đưa ra lời giải thích ngược lại, có hai loại là tìm bạn và tìm kẻ thù. Cậu như hiểu ra điều gì đó.
Chiếc hộp gỗ mà cậu và Thời Thần Phong tìm thấy ngày hôm qua ở vị trí khác với tất cả những chiếc hộp trong tủ. Nó đã cũ và trông lạc lõng giữa tất cả những chiếc tủ mới toanh. Tất cả những chiếc tủ trong phòng đều chứa búp bê, và chỉ có chiếc hộp đó có một cái tên được khắc ở bên trong.
Trong phòng ngủ cũng có một chiếc hộp gỗ, nhưng bên trong lại có một đống búp bê, đứa trẻ tên Tiểu Dịch cũng từ dưới gầm giường bò ra nên hai chiếc hộp gỗ này chắc chắn có mối liên hệ với nhau.
"Tối nay chúng ta sẽ biết." Giang Vân Đình nhẹ giọng nói.
Thời Thần Phong nhìn cậu, không nói gì.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao trùm cả căn phòng có phần uể oải, Giang Vân Đình và Thời Thần Phong đang nghiêng người sang một bên, Hình Kha vừa lúc đang ngồi ở bên giường.
"Anh Giang, các anh không nghỉ ngơi sao?" Hình Kha chân thành hỏi.
Cậu ta khá xấu hổ, đây vốn là giường của Giang Vân Đình, nhưng lại bị cậu ta chiếm mất, để cho hai người đứng sang một bên.
"Không sao, cậu ngủ một mình đi." Giang Vân Đình thản nhiên nói.
Nếu cậu ta lựa chọn lên tiếng, điều đó cho thấy cậu ta thực sự buồn ngủ rồi, chủ yếu là vì đêm qua cậu ta ngủ không ngon.
Mặc dù trải nghiệm tồi tệ tối qua vẫn còn để lại trong cậu ta nỗi sợ hãi dai dẳng, nhưng có hai người canh cho cậu ta trong phòng khiến cậu ta cảm thấy an toàn hơn, ngay khi cậu ta vừa thư giãn, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến.
“Tối nay thứ đó có quay lại nữa không?” Cậu ta ngập ngừng hỏi, thậm chí còn chờ đợi câu trả lời.
"Cậu nghĩ thế nào?" Giang Vân Đình hỏi lại.
Được rồi, nó sẽ đến, vì đêm qua nó không làm điều gì đẫm máu nên có lẽ đêm nay sẽ không nương tay.
“Vậy thì tốt nhất em không nên ngủ.” Hình Kha đứng dậy, nhìn về phía Giang Vân Đình.
"Nếu cậu không ngủ, nó sẽ không xuất hiện." Giang Vân Đình thành thật nói.
Trên thực tế, cậu yêu cầu Hình Kha đến không chỉ để khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn mà còn để kiểm tra NPC tên Tiểu Dịch.
Thái dương của Hình Kha giật giật, đột nhiên cảm giác như mình bị lừa: “Chúng ta đang chờ nó xuât hiện sao?”
Nếu không thì sao, hai người bọn họ không tranh thủ thời gian để yêu đương lại sẽ lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ để nhìn cậu ta ngủ?
Giang Vân Đình thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã gây ra sự hiểu lầm nào đó cho đứa trẻ này.
Cậu liếc nhẹ Hình Kha và cau mày.
Tuy chỉ liếc nhìn một cái cũng rất hữu dụng, Hình Kha nhận được tín hiệu, lập tức cởi giày, nằm xuống trên chiếc giường kiểu Âu rộng rãi vừa cho mấy người nằm, hơi nheo mắt nhìn Giang Vân Đình.
Thừa dịp lúc này, Thời Thần Phong di chuyển mấy bước đến bên cạnh Giang Vân Đình, trong bóng tối nắm tay cậu, móc ngón tay lạnh ngắt, vẽ một vòng tròn ở giữa lòng bàn tay cậu.
"Làm gì?" Giang Vân Đình nhẹ giọng hỏi.
“Anh muốn nắm tay em, hôn em và ôm em.” Anh hơi cúi dầu ghé vào tai Giang Vân Đình, nói với giọng trầm quyến rũ.
Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt của Giang Vân Đình mà không cử động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=32]
Anh muốn xem phản ứng của Giang Vân Đình sẽ như thế nào khi có người khác trong phòng, nhưng không ngờ Giang Vân Đình quay lại mà vẻ mặt không hề thay đổi, Anh quay đầu lại, cậu hôn nhẹ lên môi anh, không chút do dự ghé vào tai anh nói:
“Nếu không phải vì em còn chưa thể đưa anh ra khỏi trò chơi này, thì vào ban ngày lúc cậu ta còn ở đây em đã hôn anh rồi.” Ý cậu là đang nhắc đến Hình Kha đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe trộm lời thì thầm của hai người họ.
Thời Thần Phong sửng sốt, quay đầu ghé sát vào môi Giang Vân Đình, chỉ có một cái chạm nhẹ, không có hành động khác, hơi thở mềm mại và nóng bỏng của anh lan trên má đối phương, làm lỗ chân lông trở lên nhạy cảm hơn, bọn họ dán vào nhau một lúc lâu, cho đến thời điểm sợi dây trong trái tim sắp đứt, mới tách nhau ra.
Những tiếng thở gấp quyện vào nhau lần lượt vang lên trong căn phòng tối tăm, Giang Vân Đình bắt đầu hối hận vì mình vừa tùy hứng đùa giỡn với Thời Thần Phong.
"Tại sao mỗi lần hôn anh xong em đều có vẻ hối hận? Rõ ràng là em trêu trọc anh trước." Thời Thần Phong hiểu được biểu tình của cậu, bất đắc dĩ cười.
"Làm việc chính trước, anh đừng làm loạn." Giang Vân Đình giả vờ bình tĩnh.
“Bình thường em không cho phép.” Anh phàn nàn.
Giang Vân Đình nghẹn lời quay đầu nhìn anh: "Tại sao em lại không cho phép?"
"Em nhượng bộ một ít, còn lại anh đều chịu đựng, tự điều chỉnh." Anh cong môi.
Giang Vân Đình lúc này rốt cục nhịn không được, vành tai nóng như lửa đốt. Nếu không phải vì ban đêm không nhìn rõ, ở bên cạnh Thời Thần Phong có lẽ lại bắt đầu trêu chọc cậu.
"Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau." Giang Vân Đình nói với giọng bình bình.
"Sau này là khi nào?" Thời Thần Phong kiên trì hỏi.
"Anh sao lại hỏi nhiều chuyện vô nghĩa thế?"
"Tại sao em luôn thay đổi chủ đề?"
"Im miệng." Giang Vân Đình cố gắng giải thích lỗi lầm của mình và bắt đầu tức giận. Hai người gần như quên mất rằng trong phòng còn có một người khác đang nằm trên giường.
Nhắc tới Hình Kha, cậu vốn là đang nghe hai người trong phòng nói chuyện, nhưng càng vểnh tai lên, cậu càng buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng khóc chợt vang lên khiến cậu tỉnh táo.
"Huu~hu~hu~" Giọng nói đó rất giống giọng nói ngày hôm qua.
“Tôi có một người bạn, cơ thể làm bằng vải ~đôi mắt làm bằng nút áo ~ lấp lánh, đẹp quá, cho đến một đêm, tôi chạm vào cơ thể bằng xương bằng thịt của cậu ấy…” Bài hát lại đột ngột dừng ở đây.
Hình Kha có ý thức rất rõ ràng, cậu cố gắng đứng dậy, nhưng lại không thể động đậy.
Cậu ta cố gắng mở mắt lần nữa nhưng dường như mắt cậu ta bị che bởi một lớp gạc. Cậu ta mở mí mắt ra nhưng không nhìn thấy gì.
Cậu ta nghe thấy tất cả những tiếng động xào xạc trong bóng tối. Cậu ta không ngừng vùng vẫy, những tiếng động đó ngày càng gần cậu ta hơn, cho đến khi mùi máu tanh nồng nặc tràn vào khoang mũi, cậu ta bắt đầu cảm thấy khó thở, cậu ta cố gắng mở miệng hét lên, cậu ta biết rõ Giang Vân Đình đang ở trong phòng. Cậu ta cố gắng hét lên một cách tuyệt vọng nhưng không có âm thanh nào được phát ra.
Mỗi phút trôi qua, cậu ta cảm thấy ngày càng khó thở. Cậu ta không nhìn thấy gì chỉ cảm thấy một dòng máu tươi bao quanh mình, bất lực và sợ hãi. Cậu ta cảm thấy có một sức mạnh kéo cậu ta vào vực sâu của bóng tối. Cậu ta dần mất đi cảm giác của cơ thể, ý thức của cậu ta càng ngày càng rời rạc và trở nên mơ hồ, cho đến khi:
“Hình Kha!” Là giọng của Giang Vân Đình.
“Hình Kha?” Giọng nói của Giang Vân Đình lại vang lên.
Cậu ta bắt đầu có lại chút sức lực, cậu ta không muốn chết, nên dùng hết sức lực để mở mắt và không ngừng vùng vẫy. Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ xuất hiện trước mắt cậu ta, mắt cậu ta tối sầm lại trong hai, ba giây, khi cậu ta nhìn lại một lần nữa thì trong phòng đã là ban ngày.
Ánh sáng trắng rực rỡ tràn vào từ cửa sổ căn phòng tràn ngập năng lượng, lan tỏa như thuốc tẩy lên những người trong phòng, mang theo cảm giác ấm áp.
Hình Kha hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh: “Nó lại đến rồi!” Hình Kha nắm chặt tay áo của Giang Vân Đình sợ đến sắp khóc, cậu ta đã suýt chút nữa không thể tỉnh dậy, tất cả những gì cậu ta cảm thấy bây giờ là sợ hãi.
"Không sao đâu." Giang Vân Đình an ủi cậu ta.
Thời Thần Phong lặng lẽ nhìn, không nói gì.
"Cậu đã ngủ cả đêm và tôi không thể đánh thức cậu dậy." Giang Vân Đình nói.
Hình Kha ngơ ngác lắc đầu: "Không phải, em đã cố gắng vùng vẫy, liều mạng mở mắt ra, nhưng tất cả đều vô dụng!"
"Tôi hiểu." Giang Vân Đình nhẹ nhàng nói.
“Cho đến một đêm, tôi chạm vào cơ thể bằng xương bằng thịt của cậu ấy” cậu ta nói.
Giang Vân Đình gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ đợi cho cậu ta bình tĩnh lại rồi chủ động nói ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận