Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 30: Tôi có một người bạn (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 10:10:12
Về đêm, tòa nhà cổ điển theo phong cách châu Âu yên tĩnh như một ngôi nhà hoang, không có dấu vết của người sống.
Khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, tinh thần mong manh của họ bị trò chơi kinh dị điều khiển, trong đại sảnh tầng một vang lên vài tiếng “cạch cạch”, như thể có thứ gì đó đang được mở ra.
"Hì hì hì hì!" Tiếng cười ồn ào của một đứa trẻ vang lên, rất kì lạ trống rỗng trong nơi tối tăm và vắng vẻ này.
"Da~da~da~" là tiếng của của trẻ con nhảy trên cầu thang. Thân hình bọn chúng làm từ bông nhưng đứng thẳng, xếp một hàng dài từ cửa tủ đến cầu thang, vai những con búp bê xếp liền nhau một cách gọn gàng, trên khuôn mặt cũng làm từ vải hiện lên nét vui vẻ.
Đôi mắt chúng mở to sống động như thật nhìn vào bậc thang cuối cùng trên tầng hai, nở một nụ cười kỳ lạ.
"Da da da ~" Chúng tiếp tục nhảy múa, giống như một nhóm trẻ con nghịch ngợm.
Lúc này, tủ đựng đồ trên tầng ba cũng được mở ra, lần lượt các con búp bê vải bật dậy. Chúng chớp chớp đôi mắt hư ảo, nhìn chằm chằm vào lối ra của phòng chứa đồ và mỉm cười.
“Tách!” Một tiếng vang nhỏ, chiếc hộp gỗ nhỏ trên tủ đột nhiên mở ra, lộ ra cái tên trên đó.
Những con búp bê vải đang nhảy ra đột nhiên co lại, khuôn mặt tươi cười của chúng ngay lập tức biến thành nhăn nhó.
Những con búp bê trên cầu thang ở gần lối lên cầu thang, hạ tầm mắt xuống như thật, không dám ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
"Oa ~oa ~oa ~~~" Tiếng khóc của trẻ con vang lên giữa những con búp bê vải. Chúng chớp đôi mắt như thật nhưng không thể rơi nước mắt, chúng khóc trong sợ hãi và buồn bã.
_______
Buổi tối náo nhiệt dị thường lại làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh lạ thường, Hình Kha nằm ở trên giường lớn kiểu châu Âu trong phòng của mình cảm thấy như vậy.
Cậu ta luôn cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nhưng lại không có gì đặc biệt đáng chú ý. Cậu ta chỉ có thể mở to mắt suy nghĩ về những lời Giang Vân Đình đã nói vào ban ngày.
Theo những gì cậu ta thấy, trong trò chơi này, thứ đáng chú ý nhất là những con búp bê vải, nhưng hiện tại có một hộp búp bê dưới gầm giường nơi cậu ta đang ngủ, và có vẻ như phòng nào cũng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=30]

Nếu đúng như thế, hẳn có lẽ cậu ta sẽ không xui xẻo như vậy -
“Tôi có một người bạn ~” Giọng nói của một đứa trẻ từ đâu đó trong phòng cười vang, truyền đến tai người nằm trên giường.
Khoảnh khắc âm thanh xuất hiện, nhịp tim của Hình Kha đột nhiên nổ tung, màng nhĩ đập thình thịch, máu chảy dồn dập khiến cậu ta sợ hãi không dám cử động.
Cậu ta nghe lời Giang Vân Đình ngủ ở đối diện nơi cậu ta thường ngủ, thật muốn bịt tai lại, nhưng càng không muốn nghe thì thính giác càng trở lên nhạy cảm, càng khó nghe. Mọi dây thần kinh trong đầu đều nhận mọi âm thanh trong bóng tối, đồng thời chúng cũng đang tìm kiếm nơi ẩn náu của nguồn âm thanh.
"Cơ thể bằng vải ~ đôi mắt làm bằng nút áo ~ lấp lánh, đẹp quá ~" Giọng nói tiếp tục hát với một nụ cười nghe rất vui vẻ và còn cố tình gõ xuống sàn, phát ra âm thanh "dong dong dong".
Hình Kha nín thở, không dám phát ra âm thanh, chớp mắt, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình trong phòng, nhưng sự việc dường như chưa muốn dừng lại ở đó.
Nó tiếp tục hát: "Cho đến một đêm -" nó chợt dừng lại khi đang hát đến đây, tâm trạng vui vẻ của nó chợt chuyển sang oán giận, và sự im lặng quay trở lại căn phòng, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh, nếu không có người trên giường đang đổ mồ hôi vì sợ hãi.
Hình Kế thu nhỏ cơ thể và cố gắng giảm diện tích chiếc giường mà cậu chiếm giữ, thậm chí cơ thể cậu còn cứng đờ như người gỗ, hai tay đặt ngay ngắn ở hai bên, nằm thẳng trên giường mắt nhắm chặt.
Cứ như vậy vài phút sau, trò đùa trong bóng tối tựa hồ thật sự đã kết thúc, không có động tĩnh gì cả, Hình Kha vốn luôn căng thẳng, chịu không nổi trạng thái này, thả lỏng ra một chút
“Dong, dong, dong!” Có cái gì đó ở dưới gầm giường gõ vào lưng cậu ta ba cái.
Dây thần kinh của cậu ta giật nảy lên, tóc tai dựng đứng toàn thân cậu ta nổi hết da gà, trong tai cậu ta chỉ có tiếng ầm ầm, cậu ta không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả. Chỉ có nỗi sợ hãi thống trị cơ thể cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn có cảm giác và xúc giác.
Trong bóng tối vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một thi thể đầy máu từ dưới gầm giường chui ra. Một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người trên giường không, nhìn giống như một con người nhưng không có lớp da, lộ rõ ra các cơ bắp, gân và mạch máu đan xen nhau.
Một cỗ mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi Hình Kha, tiếng ầm ầm trong tai cậu ta càng lúc càng lớn, nhịp tim của cậu ta lớn đến mức như muốn nhấn chìm cậu ta trong bóng tối. Cậu ta siết chặt nắm tay, không dám phản kháng, như một con cừu không được bảo vệ sắp bị làm thịt.
Thân thể đầy máu nhẹ nhàng leo lên giường, bò tới bên Hình Kha, đưa bàn tay đầy máu thịt ra nắm lấy nắm tay của Hình Kha.
Trong khoảnh khắc cơ thể Hình Kha chạm vào thứ dính dính và trơn trượt đó, nó đột nhiên cúi xuống, mùi máu tanh thối nát nồng nặc không ngừng tràn vào khoang mũi của cậu ta, khiến cậu ta gần như bị ngạt thở.
"Tôi tên là Tiểu Dịch." Nó mỉm cười nói.
"Rất vui được gặp bạn, tôi tên là Tiểu Dịch." Những lời như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu Hình Kha, nhưng cậu ta vẫn không dám mở mắt hay cử động. Cậu ta tuyệt vọng hét lên tên Giang Vân Đình trong lòng, mặc dù ích kỷ nhưng cậu ta thực sự không muốn phải bỏ mạng ở đây tối nay.
Thấy cậu ta không có phản ứng gì, thứ đẫm máu đó buông tay xuống, ngồi dậy nhìn cậu ta.
Hình Kha có thể cảm nhận được chuyển động của nó trên giường, biết nó còn chưa rời đi, cậu ta cũng biết có thể nó đang dùng một đôi ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm cậu ta, chờ đợi cậu ta mở mắt.
Đúng, cậu ta sợ chết, cũng quá sợ hãi nên không dám phản kháng, cả cơ thể căng chặt, mắt nhắm lại, siết chặt nắm tay, cho đến khi ý thức hoàn toàn mệt mỏi không chịu nổi sự yếu đuối về tinh thần mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm nay yên tĩnh dài dằng dặc tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
_________
"Tối hôm qua có động tĩnh gì không?" Giang Vân Đình hỏi.
"Không có ai chết, nhưng phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện." Thời Thần Phong từ trên giường ngồi dậy, nhìn Giang Vân Đình đang mặc quần áo.
"Phòng của Hình Kha? Chuyện gì đã xảy ra?" Giang Vân Đình cau mày nhanh chóng mặc quần áo vào, chặn hoàn toàn tầm nhìn trần trụi của Thời Thần Phong.
Thời Thần Phong nhếch môi, chớp chớp mắt có chút không vui, nói: “Đêm qua có người đến tìm cậu ta, có lẽ cậu ta đã rất sợ hãi.” Anh mô tả một cách bình tĩnh.
Đâu phải là bị dọa cho sợ hãi, hẳn là thiếu chút nữa cậu ta đã bị dọa chết!
Không phải Giang Vân Đình không biết đứa trẻ Hình Kha đó hèn nhát đến mức nào. Chỉ một cử động nhỏ bằng hạt vừng cũng có thể khiến cậu ta sợ hãi đến mức không dám cử động, huống chi là khi đối mặt một mình với NPC. Hơn nữa, Giang Vân Đình cũng hiểu rất rõ cảm giác đó.
"Chúng ta đi xem xem." Giang Vân Đình đi thẳng ra cửa mà không thèm nhìn Thời Thần Phong một cái.
"Này, đợi một chút!" Thời Thần Phong dừng tay chặn ở tay nắm cửa.
Giang Vân Đình quay lại nhìn anh và hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đi mặc quần áo." Thời Thần Phong nói, khoe phần thân trên săn chắc và gợi cảm.
"Vậy thì sao?" Giang Vân Đình cau mày hỏi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em không muốn nhìn thêm mấy cái sao?"
"Không có hứng thú." Giang Vân Đình nhắm mắt lại, trực tiếp từ chối.
“Tại sao?” Thời Thần Phong không biết mình đã làm chuyện gì quá đáng, khiến Giang Vân Đình từ sáng sớm đã làm ra vẻ mặt xấu tính.
"Anh đã hoàn toàn quên chuyện xảy ra tối qua rồi?"
Giang Vân Đình lần đầu tiên ngừng nói những lời thô tục trước mặt anh, cũng đúng, cậu cũng không biết rằng trước mặt người đàn ông này tính khí của cậu đã thay đổi bao nhiêu lần.
“Đêm qua…” Thời Thần Phong ngập ngừng dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Giang Vân Đình đang cau mày vẻ mặt không vui, làm anh nhớ đến một số hình ảnh đêm qua-----
Đêm tối mù mịt, hai người họ nằm chung một giường, cởi trần, đắp chăn, họ cứ nói chuyện rôm rả, cho đến khi một người trong số họ “có ý đồ xấu ” chủ động phá vỡ tình huống.
Đúng vậy, chính là trong lòng Thời Thần Phong có một "con nai nhỏ" trước khi con nai nhỏ trong lòng sắp bị nghẹn chết, anh liền đè Giang Vân Đinh xuống dưới, đưa tay xoa nắn eo của cậu...
"Anh yêu em. "Thời Thần Phong cảm thấy khi yêu không nên cảm thấy xấu hổ. Ví dụ như những lúc như này, tốt nhất là giả vờ mất trí nhớ.
"Cảm ơn." Giang Vân Đình lạnh lùng từ chối biểu hiện yêu thương trên khuôn mặt của đối phương.
Thời Thần Phong có chút ủy khuất, liền xoa xoa eo Giang Vân Đình, cuối cùng lại bị đá cho một cước, Giang Vân Đình lúc trước cũng từng đá vậy, coi như huề nhau: “Anh không có làm gì cả…” Giọng của anh dần dần hạ thấp xuống.
"Em sợ sẽ tự mình làm gì đó, đi thay quần áo đi." Giang Vân Đình nhìn anh, cau mày.
Tâm trạng của Thời Thần Phong giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc quanh co, nhưng cũng may là nó đã kết thúc một cách vui vẻ.
“Đừng sợ cũng đừng lo lắng, bởi vì anh cũng muốn.” Thời Thần Phong thay quần áo xong đi đến bên cạnh Giang Vân Đình nói.
"Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!" Giang Vân Đình mở cửa đi ra ngoài, để lại một bóng lưng tuyệt đẹp.
Những chuyện như chửi thề thật dễ xảy ra lần thứ hai nếu đã có lần đầu.
Thời Thần Phong mỉm cười đuổi theo.
________
Khi Hình Kha tỉnh dậy, trong đầu cậu ta lập tức là nhớ lại những gì đã xảy ra với mình đêm qua, cậu ta thực sợ hãi và bối rối không biết phải làm gì, cậu ta có chút khó khăn để tiếp nhận những chuyện này.
Cậu ta thậm chí còn có cảm giác rằng sở dĩ mình vẫn có thể tỉnh dậy và vẫn sống khỏe mạnh là vì tất cả những chuyện đêm qua đều là một giấc mơ khủng khiếp.
Nhưng khi cậu ta nhìn rõ vết máu trên mu bàn tay mình, nhớ ra đêm qua vật đó đã nắm lấy tay mình, nên đây thực sự không phải là giấc mơ, mà đêm qua cậu ta thực sự đã trải qua ranh giới sinh tử.
Cậu ta có chút hoảng sợ, đầu óc trở nên hỗn loạn, trong hai trò chơi đầu tiên Hình Kha tham gia các NPC do hệ thống thiết lập không cố ý tìm cậu ta nên cậu mới miễn cưỡng sống sót.
Nhưng bây giờ các NPC đều nhắm vào cậu ta, điều này nhất thời khó có thể tiếp nhận, thậm chí cậu ta còn không muốn tiếp nhận.
Khi con người biết mình sẽ phải chịu đựng điều gì, họ đều không sẵn sàng thỏa hiệp và thậm chí còn cố gắng hết sức để có thể thay đổi được chút gì đó, nhưng không phải ai cũng có được may mắn đó.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên bên tai khiến Hình Kha giật mình.

Bình Luận

0 Thảo luận