Hai người ở cạnh nhau xem náo nhiệt một lúc lâu mới chợt nhớ ra mình phải đi siêu thị mua bàn chải đánh răng.
Siêu thị nằm ngay tầng dưới bệnh viện. Hai người đi thang máy xuống sau đó đi vòng đến công viên nhỏ.
“Trước khi đi có phải anh đã để lại thứ gì ở cửa phòng không?” Giang Vân Đình để Thời Thần Phong đẩy xe lăn.
“Ừm, hít thở đi, có thể ngăn chặn một số nguy hiểm." Anh trả lời.
Điều này cũng giải thích tại sao Giang Vân Đình có thể dễ dàng đạp con quái vật ra ngoài mà không nhìn thấy con dao của nó.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thời Thần Phong hỏi.
“Về sau em đã trực tiếp gặp Tiểu Dịch, sau khi nói chuyện, em nhận ra rằng NPC được bố trí trong trò chơi này để giết người chơi hoàn toàn không phải là Tiểu Dịch.”
Cậu dừng lại nhấn mạnh: "Suy đoán của chúng ta ngay từ đầu đã đúng, bài hát Hình Kha nghe hàng đêm là manh mối trực tiếp, và Tiểu Dịch thực chất là một con búp bê vải cũ rích."
“Độ khó của trò chơi này không phải ở chỗ các NPC đáng sợ đến mức nào, mà là chi tiết bổ sung dựa trên cài đặt ban đầu của trò chơi. Ở hệ thống nhân vật, tức là nhân vật đầu mối Tiểu Dịch và NPC thử nghiệm trò chơi là hai danh tính khác nhau.”
“Trong các trò chơi trước, thường chỉ có một nhân vật có nhiều danh tính. Lối suy nghĩ quán tính này khiến chúng ta suy nghĩ sai hướng trong trò chơi này.” Giang Vân Đình nói.
“Có lẽ anh xuất hiện quá thường xuyên, hệ thống thay đổi quy trình chung, bình thường cấp ba cũng không phức tạp như vậy.”
“Chắc vậy, nhưng cấp độ này quả thực rất khó, cho đến khi sắp hoàn thành trò chơi này, em cũng không hiểu được.”
“Như thế nào?” Thời Thần Phong hỏi.
“Ngay từ đầu hệ thống đã nhắc đến tình bạn, và bài hát cũng nói đến tình bạn, thực chất là nói đến bạn của Tiểu Dịch, việc Tiểu Dịch là một con búp bê vải cùng với nội dung bài hát sau đó chứng tỏ rằng bạn của cậu ấy là một con người.”
“‘Người’ này chính là NPC trong trò chơi, thứ trông giống như một con búp bê vải lại giống như một con người. Hơn nữa, cách người chơi chết có liên quan chặt chẽ đến cơ thể của nó, thi thể Hà Hiển Minh mà chúng ta phát hiện bị lột da và khoét mắt, lời bài hát cũng đề cập đến "mắt làm bằng cúc áo" và "không có da khi chết" nên Tiểu Dịch chắc hẳn đã bị "người" này đối xử như vậy.”
“Mặc dù có chút vô lý, nhưng trong thế giới của búp bê vải Tiểu Dịch, nó cũng có sự sống và ý thức, từ góc độ của nó, những hành vi kia của con người đối với nó chính là một hình thức tra tấn, nó cũng rất đáng thương, dù nó chỉ là con búp bê vải.”
“Trong hệ thống trò chơi này là thế giới của búp bê vải Tiểu Dịch, nói cách khác là thế giới trong ý thức của nó, người bạn con người của nó biến thành quái vật vẫn đang không ngừng phá hủy thứ gì đó, nhưng lần này mục tiêu lột da và móc mắt đã đổi thành người chơi, vì vậy Tiểu Dịch ẩn giấu trong chiếc hộp dưới gầm giường ở mỗi phòng và cung cấp cho người chơi manh mối mỗi đêm, mục đích ban đầu của nó là để bảo vệ người chơi.”
“Đối với những con búp bê vải trong tủ, chúng chỉ là nỗi ám ảnh của Tiểu Dịch, chúng ta tìm thấy mô người trong đó, những mô đó là những bộ phận mà trước đây Tiểu Dịch không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=41]
Trò chơi không hẳn là một thử thách dành cho người chơi, nói đúng hơn nó là nỗi sợ hãi của búp bê vải Tiểu Dịch.”
Nói đến đây, Giang Vân Đình bỗng nhiên mỉm cười.
"Em cười cái gì?" Thời Thần Phong khó hiểu cười hỏi cậu.
“Nỗi sợ hãi sâu trong lòng con búp bê vải, điều này đột nhiên khiến em buồn cười.” Giang Vân Đình nghiêm túc trả lời.
“Ý cười của em kì lạ như vậy.” Thời Thần Phong không khỏi phàn nàn.
“Anh cảm thấy nó không đáng cười sao?” Giang Vân Đình quay đầu lại.
“Em rất ít cười, anh còn tưởng rằng em sẽ chỉ cười ở trước mặt anh.” Thời Thần Phong nghiêm túc nói.
“Anh thật biết dát vàng lên mặt mình.” Giang Vân Đình đã quen với việc nhìn thấy vẻ ngoài không biết xấu hổ của Thời Thần Phong, nhưng đôi khi nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy lúc mới gặp đó mới là lúc anh ấy đẹp trai nhất, điều này chắc chắn không được nói trực tiếp với người này.
Thời Thần Phong mỉm cười, không có ý phản bác.
“Nhân tiện, tại sao bàn chải đánh răng lại bị gãy?” Giang Vân Đình cố ý hỏi lại.
“Lúc anh lấy nó ra thì nó đã bị gãy rồi.” Thời Thần Phong lại bắt đầu nói nhảm một cách nghiêm túc.
“Em còn chưa mù, em vẫn luôn nhìn lúc anh lấy ra nó vẫn còn nguyên vẹn.”
“Em nhìn nhầm rồi.” Thời Thần Phong rất bình tĩnh nói.
Giang Vân Đình bất lực cười, cậu nhận ra rằng Thời Thần Phong đôi khi cũng không phải là không biết xấu hổ.
“Lần sau anh còn dám làm hỏng đồ nhà mình, dứt khoát đừng dùng nữa.” Giang Vân Đình nghiêm túc phê bình.
“Đã biết.” Thời Thần Phong vừa mới nghe đến 'nhà mình', khóe miệng lại cong lên, trong đôi mắt xanh nhạt tràn ngập vui sướng.
“Mau đi siêu thị, trời cũng sắp tối rồi.” Giang Vân Đình liếc nhìn bình truyền dịch treo trên đầu, bên trong không còn bao nhiêu thuốc, để tránh máu bị dẫn ngược lên cậu chuẩn bị tự mình rút kim tiêm ra.
“Để anh làm.” Thời Thần Phong nắm lấy bàn tay lóng ngóng của cậu.
Giang Vân Đình không cự tuyệt, trực tiếp đưa tay tới trước mặt anh: "Được, anh giúp em đi."
Thời Thần Phong nhẹ nhàng nắm tay cậu đi vòng qua trước mặt cậu, nửa quỳ trước mặt cậu, lúc Giang Vân Đình định nói không cần phải đặc biệt như vậy thì kim truyền đã được rút ra nhẹ nhàng không để lại cảm giác gì.
“Ngài thật giỏi trò dương đông kích tây” Giang Vân Đình cố nặn ra một nụ cười giả tạo.
“Ngài? Tại sao lại dùng ‘ngài’ ?” Thời Thần Phong hỏi rất chân thành, thái độ ham học hỏi.
Tất cả đều là do Lâm Nghị hay nói nhảm, ngoại trừ lúc làm việc ở công ty, mỗi ngày anh ta đều lướt mạng, còn trêu chọc Giang Vân Đình, khiến cậu hiện tại có chút đùa hơi quá.
“Bởi vì anh, ở trong lòng em.” Giang Vân Đình trong lòng cười lăn lộn 360 độ, nhưng vẻ mặt nín cười trông có vẻ mạnh mẽ.
Thời Thần Phong xấu hổ, thậm chí đỏ mặt vì một lời nói yêu đơn giản: “Anh cũng vậy.” Nói xong, anh cúi người nhanh chóng hôn nhẹ vào môi cậu.
Giang Vân Đình cảm thấy những lời yêu đương của gen Z cũng rất hay, chúng thực sự rất có hiệu quả để dỗ dành những thanh niên không biết lướt mạng.
“Được rồi, chúng ta đi siêu thị đi.” Giang Vân Đình lại thúc giục.
Đi được vài bước, điện thoại di động của Giang Vân Đình đột nhiên vang lên.---
“Anh Giang, anh đi đâu vậy? Tại sao anh không có ở trong phòng bệnh?” Người gọi đến là Hình Kha, khi tiểu tử này không xuất hiện Giang Vân Đình thực sự không nhớ tới cậu ta.
“Bên ngoài, Thời Thần Phong cũng ở đây.” Giang Vân Đình thành thật nói, giọng nói không có chút cảm xúc thăng trầm nào.
Đối phương nghe vậy, dừng lại một chút rồi nói: “Vậy thì ngày mai em lại đến thăm anh.”
“Được.” Giang Vân Đình nói xong liền cúp điện thoại.
Giang Vân Đình mở loa ngoài, Thời Thần Phong nghe toàn nội dung.
Tuy rằng trong trò chơi Giang Vân Đình đã trực tiếp từ chối Hình Kha trước mặt anh, nhưng chỉ cần người này còn lảng vảng ở trước mặt Giang Vân Đình, anh vẫn có chút không vui.
Giang Vận Đình đưa điện thoại cho Thời Thần Phong: “Cầm đi, ở đây em không có chỗ để để.”
Thời Thần Phong cầm điện thoại bỏ vào túi, sau đó đẩy Giang Vận Đình đi về phía siêu thị.
Lần này, cả hai vẫn chưa đến được siêu thị.
Hành trình đến siêu thị khá ngoằn ngoèo, chiếc xe lăn cũng là một khó khăn.
Cạnh siêu thị có một nhà hàng, trong mấy ngày Giang Vân Đình ngủ say, cậu đã được cung cấp dung dịch dinh dưỡng để duy trì chức năng cơ thể, từ lúc tỉnh dậy đến giờ phút này cậu không hề ăn gì. Sau khi nói cho Thời Thần Phong tất cả mọi chuyên xảy ra trong trò chơi, cậu đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Đúng lúc cậu đang phân tâm, cửa nhà hàng vừa mở ra, mùi thơm từ trong bay đến chỗ Giang Vân Đình.
Con sâu thèm ăn trong bụng thúc giục cậu đến bên ngoài nhà hàng, như kiểu Giang Vân Đình tham ăn muốn chết.
Cậu đẩy Thời Thần Phong tới đó, lại không thể đẩy nhanh hơn, gấp đến độ khiến Thời Thần Phong suýt chút nữa đã bế cả cậu và chiếc xe lăn vào nhà hàng.
Khi đến cửa, lại có vấn đề mới: "Anh có mang theo tiền không?" Giang Vân Đình hỏi với vẻ nghiêm túc và mong đợi.
“Có.” Thời Thần Phong cảm thấy người trong nhà này của mình tựa hồ có chút hiểu lầm về cuộc sống của anh trong trò chơi.
Tuy rằng anh mắc kẹt trong trò chơi, nhưng trước đây anh đã sống ở thế giới bên ngoài một thời gian, vì vậy anh cũng được coi là người ở đây.
“Nhanh! Mau đẩy em vào, em đói đến mức mờ mắt rồi." Giang Vân Đình cường điệu nói ra vẻ đói bụng.
Xe lăn bỗng nhiên chậm lại, Thời Thần Phong từ phía sau vươn tay ra, trong lòng bàn tay cầm một viên kẹo bạc hà: "Em ăn trước đi."
Giang Vân Đình nhịn không được cầm lấy, thuận tiện hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
“Từ lúc em còn hôn mê, Lâm Nghị đã đưa nó cho anh, để anh ăn cho tỉnh táo, cũng làm hạ đường huyết," Anh thành thật trả lời.
Không hổ là bạn nối khố mặc chung một cái quần, đối với người trong nhà cậu ta nhường ra một miếng kẹo bạc hà, họ Lâm thật không tồi, Giang Vân Đình lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Giang Vân Đình nhanh chóng bóc vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng, quay lưng lại nhét thẳng vỏ kẹo vào túi Thời Thần Phong.
Thời Thần Phong mỉm cười, không để ý tới cậu, đẩy cậu đến một cái bàn trong góc.
Một lúc sau, người phục vụ nhà hàng đi tới: "Xin chào, thực đơn." Cô liếc nhìn bầu không khí giữa hai người rồi trực tiếp đưa thực đơn cho Giang Vân Đình.
"Cái này, cái này, cái này, cái này, tôi muốn tất cả những thứ này." Giang Vân Đình ra lệnh với vẻ kiêu ngạo đến mức người phục vụ khó có thể theo kịp.
"Tạm thời cứ như vậy trước đã." Giang Vân Đình đóng menu lại.
Người phục vụ nhà hàng mỉm cười chân thành và liếc nhìn Thời Thần Phong.
"Những món cay lạnh không cần, những món khác đều được." Thời Thần Phong nhấp một ngụm nước sôi rồi nói.
"Anh thật quá đáng, những món này đều bỏ, thì còn món gì nữa đâu?" Giang Vân Đình cau mày, đột nhiên thấy cảm giác nắm cả thế giới trong tay lúc đó đã bay đi mất.
"Bây giờ em không được ăn những món đó, qua mấy ngày nữa mới được ăn." Thời Thần Phong rất nghiêm túc.
Thời Thần Phong dẩu môi, có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Giang Vân Đình đối với bữa ăn này lúc đầu kỳ vọng quá cao, cuối cùng đến miệng không được như ý, trong lòng tràn đầy phiền muộn khiến Thời Thần Phong suýt nhịn không được để cho cậu tùy ý.
Ăn xong, cuối cùng họ cũng đi đến được siêu thị, sau khi mua một chiếc bàn chải đánh răng mới, đã hơn bốn giờ chiều, hai người quay lại phòng bệnh theo lộ trình ban đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận