Hình Kế ngồi ở mép giường trong phòng, cúi đầu không biết mình đang suy nghĩ gì, tuy vẻ mặt sợ hãi đã mất đi, nhưng trong lòng vẫn còn có nỗi sợ hãi như trước.
Cậu vốn không nghi ngờ danh tính của Thời Thần Phong, cho đến vừa rồi trong lúc hoảng loạn nhìn thấy Thời Thần Phong đẩy khối máu thịt kinh dị kia ra, sau đó khối máu thịt đó biến mất.
Cậu không thể hỏi, cũng không thể ngăn được sự nghi ngờ trong lòng. Quả thực, cậu có chút tâm tư với Giang Vân Đình, nhưng cậu cũng không có cố ý đi tìm hiểu điều gì, chỉ là…
Cậu chỉ sợ điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với Giang Vân Đình.
Đó có lẽ là trùng hợp.
______
Sắc trời hơi sáng, Giang Vân Đình và Thời Thần Phong ngồi ở bên giường, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, mỗi người đều có mối bận tâm riêng.
“Máu đã ngừng chảy rồi à?” Giang Vân Đình nắm lấy bàn tay của Thời Thần Phong và hỏi.
"Ngừng rồi." Thời Thần Phong qua loa nói.
"Đã gần một tiếng rồi, anh nên để em kiểm tra xem như thế nào." Cậu vừa nói vừa tháo bỏ lớp áo quấn trên tay Thời Thần Phong ra.
Thời Thần Phong không nhúc nhích, để cậu làm.
Những vết dao cắt hung dữ trong trí tưởng tượng của cậu hoàn toàn không xuất hiện, lòng bàn tay anh là một mảnh da bằng phẳng, mịn màng.
Giang Vân Đình cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn anh, lại không hỏi một lời.
Anh mỉm cười, đưa tay phải chạm vào lòng bàn tay trái, cụp mắt xuống nói:
"Vân Đình, anh đã không còn là người bình thường như em nữa."
Âm cuối khiến cổ họng Giang Vân Đình nghẹn ngào, không biết vì sao, cậu lại cảm thấy có chút khó chịu.
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tốt nhất đừng để bị thương." Giang Vân Đình quay đầu đi, ánh mắt tối sầm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay anh.
"Sau này khi đi tìm manh mối. Đừng như kẻ ngốc lao tới, dù sao anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu --"
"Làm sao anh biết?" Giang Vân Đình lại ngắt lời anh.
Anh mỉm cười, có chút áy náy: “Được, là anh không biết.”
“Em làm gì mới có thể đưa anh ra ngoài, chơi hết chơi cho đến cấp độ cuối cùng, hay là tìm ra hệ thống này rồi phá hủy?” Giang Vân Đình hỏi.
Đôi mắt sắc bén của cậu phát toát lên vẻ lãnh đạm bình tĩnh thường ngày, ngoài ra còn có chút oán giận, Thời Thần Phong có thể nhìn thấy rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=36]
“Anh đi ra ngoài." Thời Thần Phong chậm rãi nói.
Giang Vân Đình quay đầu hôn anh một cách mãnh liệt, nghiêng người đè anh xuống chiếc giường sau lưng. Cậu vội vàng tháo chiếc kính ra, cả người chỉ còn lại vẻ lạnh lùng hung mãnh, tựa hồ nghẹn một hơi muốn trút tất cả lên môi Thời Thần Phong.
"Vân Đình?" Thời Thần Phong tranh thủ gọi cậu.
Giang Vân Đình chỉ chuyên tâm chiếm lĩnh mọi nơi trên môi anh, không có ý định dừng lại và trả lời anh.
Anh ôm lấy vai Giang Vân Đình, lại gọi cậu: "Vân Đình."
Trên mặt Giang Vân Đình hiện lên một tia mất kiên nhẫn, sau đó hôn lên yết hầu của anh, khiến thân thể căng thẳng của Thời Thần Phong run rẩy.
Giang Vân Đình bắt đầu trở nên hung hãn hơn, cậu không ngừng di chuyển xuống phía dưới....
Thời Thần Phong hít một hơi, ngăn chặn nụ hôn dày đặc của Giang Vân Đình, ôm lưng cậu lật người một cái, nói : "Em chọc anh trước đó."
Nói xong, anh nắm chặt tay Giang Vận Đình...
"Thần Phong, khi nào chúng ta về nhà?"
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ quay về."
Giang Vận Đình bắt đầu tin rằng trong cuộc đời mình có những thứ như kỳ vọng và hy vọng, bất tri bất giác cậu đã đi được hơn nửa chặng đường, mặc dù vẫn còn quá nhiều câu đố chưa có lời giải trên con đường cậu phải đi, nhưng không biết từ lúc nào mọi chuyện đã trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
“Em nghĩ manh mối để vượt qua trò chơi nhất định có liên quan đến những gì được giấu trong bụng những con búp bê đó.”
Giang Vân Đình nằm trên giường với nút áo sơ mi bừa bãi, và Thời Thần Phong cởi trần nằm bên cạnh.
“Em có muốn đi tắm không?” Anh hỏi, tay vuốt ve vết đỏ trên vai phải.
Giang Vân Đình tùy ý liếc nhìn anh một cái: "Anh nghĩ thế nào?" Cậu hỏi.
“Đi thôi.” Thời Thần Phong ngồi dậy, xoay nửa người đối diện với cậu.
"Đi đâu?" Giang Vân Đình cau mày hỏi.
“ Xuống tầng dưới tắm, tầng một có phòng tắm." Anh mỉm cười đưa tay xoa đầu Giang Vân Đình, khi Giang Vân Đình chặn lại tóc cậu đã rối tung: “Cút ra”
“Không thoải mái sao?”
Giang Vân Đình không biết mình đã yêu đương phải cái người gì: "Thoải mái cái rắm ấy, đừng có tự đánh vào mặt mũi của mình nữa được không!"
Giang Vân Đình luôn dám làm nhưng không dám nhận, Thời Thần Phong có ý cười, lại xoa xoa lòng bàn tay của cậu.
“Anh không muốn tự đánh vào mặt mũi mình, anh chỉ muốn đánh em trên giường.”
Giang Vân Đình chính là cảm thấy, Thời Thần Phong có lẽ điên rồi, chỉ nói không làm gì cũng có thể làm người khác khiếp sợ, cậu hôm nay coi như đã được mở mang kiến thức.
Sau một hồi lâu, cuối cùng họ cũng ra ngoài và xuống tầng một để tắm.
Mặc dù ngôi nhà rách nát này trông rất quỷ dị, nhưng may mắn thay, trang trí cũng rất tinh tế, phòng tắm được thiết kế không tệ, Giang Vân Đình là một người sợ bẩn, và đây là lần đầu tiên cậu được tắm thoải mái như vậy trong trò chơi.
Cậu đứng trước gương, nâng cằm lên nhìn kỹ hơn vào vết thâm tím trên cổ.
Vẫn là màu tím đen, nhìn qua rất khác thường, cậu đang định cài cúc cổ áo thì đụng phải Thời Thần Phong đang đi ra.
Anh đi về phía Giang Vân Đình, dùng ngón tay chạm vào cổ cậu: “Còn đau không?”
Giang Vân Đình lắc đầu.
Cậu không phải là một cậu bé yếu đuối, da thịt thô dày có thể đau bao nhiêu chứ, hơn nữa chuyện này đã trôi qua gần mười tiếng rồi, lại không có chảy máu.
Thời Thần Phong rút ngón tay về, men theo đường cong từ cổ đến xương quai xanh của cậu, mơ hồ còn nhìn thấy vài vết đỏ nhạt, đầu ngón tay vô tình hữu ý chạm vào cúc áo sơ mi của cậu, cẩn thận cài lại cho cậu:
“Anh hỏi em, chỗ khác còn đau không?"
Câu nói trêu trọc bất ngờ của anh, khiến Giang Vân Đình, người đang rơi vào trong sự ôn nhu dịu dàng, thoải mái này nhất thời sững sờ không hiểu anh đang hỏi cái gì.
"Cái gì?" Cậu hỏi lại.
Cậu vừa tắm xong, không đeo gọng kính kim loại mà cậu thường mang theo bên mình. Không có tròng kính trong suốt ngăn cản, có thể nhìn rõ hơn đôi mắt của cậu, độ cong của mí mắt cũng không còn quá lạnh lùng thờ ơ nữa.
Viền hốc mắt hơi đỏ, con ngươi thoáng có chút tơ máu. Nước từ đuôi tóc từ từ nhỏ xuống, như giọt pha lê rơi thẳng xuống áo.
"Không có gì, anh đi tìm thứ gì đó sấy khô tóc." Thời Thần Phong mỉm cười vươn tay lau nước trên tóc cậu.
Sau khi ý thức được điều gì đó, lông mày Giang Vân Đình giật giật, lực chú ý vô thức dời đi. Cậu chống tay lên chiếc bồn rửa mặt, nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng Thời Thần Phong.
Một lúc sau, Thời Thần Phong cuối cùng cũng quay lại và tìm thấy một chiếc khăn khô, một máy sấy tóc kiểu cổ điển trong tủ dưới bồn rửa nơi Giang Vân Đình đang đứng.
Giang Vân Đình hơi nghiêng người sang một bên, khoanh tay nhìn anh đặc biệt khinh thường và nói: “Không phải vừa rồi anh đi tìm máy sấy tóc sao?”
Bằng không chẳng lẽ đúng ở bên cạnh cậu chờ cậu kịp phản ứng lại để bị đánh sao?
Anh cười rạng rỡ, dùng khăn trong tay lau tóc cho Giang Vân Đình: “Sao thế, lên tầng sấy khô tóc đi.” Anh nghiêm túc nói.
Giang Vân Đình cầm lấy khăn tắm, cũng không có ý định ở lại, mặc dù tầng một không có người, nhưng lúc này trở về phòng vẫn tốt hơn.
Sau khi trở lại căn phòng trên tầng hai rồi khóa cửa lại, Thời Thần Phong đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là sấy tóc cho Giang Vân Đình, kết quả là kỹ năng của anh tốt đến mức khiến cho Giang Vân Đình ngủ quên.
Sấy xong, Thời Thần Phong lại bế cậu lên giường.
Sau khi xác nhận Giang Vân Đình thật sự đã ngủ say, anh mới chậm rãi thu hồi lại vẻ dịu dàng, khóe môi cong lên không ẩn chứa chút cảm xúc thừa thãi nào.
Các phân tích về màu sắc nhất trí cho rằng màu xanh lam là màu lạnh, và đôi mắt xanh sâu thẳm không bao giờ đi đôi với từ dịu dàng.
Sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt như đắm chìm trong vực sâu. Anh nhếch khóe miệng liếc nhìn Giang Vân Đình đang nằm trên giường, sau đó đi ra ngoài.
Khi mặt trời lặn dần, ánh sáng trắng chuyển sang màu đỏ nhạt hơi vàng mờ ảo, ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào giường, chiếu vào mí mắt không có bất kì che chắn nào của Giang Vân Đình, đôi lông mi dài của cậu khẽ run lên, sau đó cậu từ từ mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, đợi vài giây rồi nhìn quanh phòng, nhưng không thấy Thời Thần Phong.
Cậu cau mày sờ lên chiếc kính ở bên cạnh, cậu bỗng cảm thấy kỳ lạ, Thời Thần Phong thường ở trong phòng, hiếm khi hành động một mình như thế này.
Đeo kính vào, cậu xuống giường đi giày.
Cậu không thể nói rõ mình cảm thấy lạ ở chỗ nào. Có lẽ sự mệt mỏi về thể chất đã khuếch đại sự nhạy cảm của cậu, hoặc có thể cậu đã quen với việc Thời Thần Phong luôn ở bên mỗi khi thức dậy, nhưng trực giác luôn khiến cậu thấy có chút bất an.
Chỉ có một ngôi nhà cổ như vậy trong môi trường này, không lớn cũng không nhỏ, nếu để sinh hoạt bình thường thì cũng chỉ ở tầng một và tầng hai.
Giang Vân Đình bước ra khỏi cửa, đi thẳng xuống lầu, ngoài đồ đạc thông thường ra, không có ai cả, ngay cả phòng chứa bụi bặm trên tầng ba, cậu cũng một mình đi vào vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng vẫn không tìm thấy Thời Thần Phong.
Cậu trở về phòng, cau mày ngồi ở mép giường, không biết đang nghĩ gì.
Sắc trời dần tối, ngoài cửa không có động tĩnh gì, cũng không có bóng dáng Thời Thần Phong.
Hoặc, anh chỉ đi tìm manh mối trước.
Giang Vân Đình không bao giờ là người ngồi yên chờ chết, khi trời tối hẳn, cậu lấy chiếc đèn pin nhỏ trong túi ra, gõ cửa phòng của Hình Kha.
Hình Kha đang ngồi trong phòng giật mình vì tiếng gõ cửa đột ngột bước tới mở cửa.
Nhìn thấy là Giang Vân Đình, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Là anh sao, anh Giang, có chuyện gì vậy?"
Giang Vân Đình cau mày: “Đêm nay tiếp tục tìm kiếm manh mối.”
Cậu tựa hồ có chút cáu kỉnh, ngay cả Hình Kha cũng có thể nhìn ra, nhưng cậu ta cho rằng có thể là bởi vì vội vàng tìm kiếm manh mối, nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ trả lời: "Được."
Cậu ta bước ra khỏi cửa và đi qua hành lang trống rỗng cùng với Giang Vân Đình. Cả hai đều im lặng, như thể họ đã quay lại lần đầu tiên gặp nhau.
Giang Vân Đình đang nghĩ, tại sao không thấy Thời Thần Phong, nhưng Hình Kha lại không hỏi?
Đột nhiên cậu nói: "Cậu không có cái gì muốn hỏi sao?"
Hình Kha nghe vậy sửng sốt: "Cái gì? Em phải hỏi cái gì?"
Giang Vân Đình vẫn là không tin: “Cậu không phải cảm thấy thật kì lạ khi chỉ có hai chúng ta sao?”
"Không, luôn chỉ có hai chúng ta." Hình Kha có chút bối rối, không biết Giang Vân Đình muốn biết cái gì.
Tuy nhiên, câu trả lời của cậu ta khiến Giang Vân Đình dừng lại, trái tim cậu đột nhiên đau đớn, cậu dừng lại và hỏi lần nữa: "Cậu có biết Thời Thần Phong không?" Có một số cảm xúc không thể phân biệt được trong giọng nói của cậu, đột nhiên dừng lại, khiến cho Hình Kha cũng không biết phải làm sao.
"Em không biết người đó, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trong lòng Giang Vân Đình có chút hoảng loạn. Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Thời Thần Phong chỉ biến mất một lúc, nhưng hiện tại cậu phát hiện ra, trong trò chơi này ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều không có ký ức về Thời Thần Phong.
Anh như bốc hơi hoàn toàn.
Giang Vân Đình cũng không đi tiếp, chỉ xoay người lại nhíu mày nói: "Tối nay chúng ta không tìm manh mối nữa, tôi có việc.” Nói xong liền rời đi không quay đầu lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận