Hình Kha nhìn bóng lưng cậu hồi lâu, mở miệng như muốn nói gì đó, cho đến khi nhìn thấy Giang Vân Đình trở lại phòng, cậu ta vẫn chưa thốt ra lời nào.
Vì Giang Vân Đình quyết định đêm nay không ra ngoài tìm manh mối, cậu ta chỉ có thể trở về phòng, ở lại trong đó.
Căn phòng vẫn như cũ, ngoại trừ một chiếc giường kiểu châu Âu rất rõ ràng, hầu như không có gì khác khiến người ta chú ý đến, chiếc giường dường như còn có thể nói chuyện, không ngừng la hét với người trong phòng: “Lại đây, ngủ với tôi, nằm trên người tôi, cảm nhận sự mềm mại của lông ngỗng.”
Giống như một con điếm.
Hình Kha đã học được từ đêm trước, bây giờ cậu ta sợ nhất chính là chiếc giường đó, ngoại trừ ngồi giết thời gian, cơ hồ không dám chạm vào.
Cậu ta đã mấy đêm không chạm vào chiếc giường trước mặt, ban đêm, thậm chí cậu ta còn dựa vào tủ ở cuối giường, hơi nheo mắt để đối phó với cơn buồn ngủ.
Mặt khác, Giang Vân Đình, người ở phòng bên cạnh, lúc này đôi mắt sắc bén như mắt đại bàng, không có chút buồn ngủ nào ngược lại trông cực kỳ tỉnh táo.
Cậu ngồi ở mép giường, có chút ngơ ngác, một lúc sau lại đứng dậy, tìm thấy một chiếc gương cổ điển trong phòng, cậu đưa tay cởi cúc áo lộ ra xương quai xanh, hơi nâng cằm lên nhìn kỹ hơn, vết hằn màu tím đen trên cổ rất rõ ràng, cuộc chạm trán với NPC đêm qua càng hiện rõ hơn trong đầu cậu.
Cậu lại kéo cổ áo sơ mi ra, nhìn thấy vết hôn đỏ nhạt trên vùng da gần xương đòn, cậu đưa đầu ngón tay chạm vào, không hề giả chút nào, sự hoang đường lúc ban ngày làm cho cậu bây giờ vẫn còn hơi khó chịu.
Tuy nhiên, vì mọi thứ đều là thật chứ không phải mơ nên tại sao Thời Thần Phong, một người đang sống lại biến mất?
Cậu không dám phán đoán gì cả, cũng rất bi quan. Ngay cả khi tỉnh lại không thấy Thời Thần Phong, cậu kỳ thực rất hoảng hốt, cho đến khi tìm kiếm khắp nơi trong chỗ này cũng không phát hiện được gì, cậu lại có cảm giác không thể đặt chân lên mặt đất đó, tương lai u ám, cậu không thể nắm giữ bất cứ thứ gì.
Nhưng cậu không muốn mọi chuyện trôi qua như thế này, cậu tự nhủ, Thời Thần Phong chỉ là đang tự đi tìm manh mối cho cậu, nhưng khi Hình Kha nói cậu ta không biết anh, Giang Vân Đình thật sự bất lực.
Cậu không hiểu, nếu những trải nghiệm đó, đều là một giấc mơ, thì tại sao khi tỉnh dậy cậu lại có cảm xúc chân thực như vậy, hơn nữa đó không phải là một giấc mơ.
Dù cậu không biết anh đang làm gì nhưng cậu vẫn tin vào anh. Dù rất hoảng sợ nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ việc anh đang làm.
"Cốc cốc cốc!" Có tiếng gõ cửa dồn dập, và có tiếng quần áo ma sát vào nhau từ ngoài cửa.
Giang Vân Đình bình tĩnh lại, đứng dậy, đi về phía cửa mà không nói một lời.
"Có ai không? Giúp tôi với!" Giọng nói của một cô gái trẻ vang lên từ ngoài cửa, có chút sợ hãi.
Trên cửa không có mắt mèo nên Giang Vân Đình không thể nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, những người chơi ra ngoài vào ban đêm luôn rất đáng ngờ.
Người phụ nữ ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng vẫn không bỏ cuộc, gõ cửa lần nữa: "Cốc cốc cốc."
"Xin lỗi, có ai không, làm ơn, tôi là người chơi trong trò chơi này.” Cô nói.
Giang Vân Đình chưa bao giờ là người có lòng nhân từ, cậu lùi lại tránh xa cánh cửa một bước, ngay cả khi người phụ nữ đang khóc lóc cầu xin ngoài cửa, dù cô có yếu đuối và đáng thương đến đâu, cậu cũng không có ý định mở cửa giúp đỡ.
“Làm ơn, xin hãy mở cửa!" Cô gái kiên trì cầu cứu ở trước cửa, khe khẽ khóc lóc cầu xin Giang Vân Đình mở cửa.
Giang Vân Đình vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Tên." Cậu vẫn lạnh lùng như vậy.
"Cao Tiểu Tuệ, tôi tên là Cao Tiểu Tuệ." Người phụ nữ nghe thấy âm thanh của người trong phòng, cô ấy dường như đã nắm được phao cứu mạng, lập tức phấn khích và lặp lại tên của mình hai lần.
"Người chơi mới hay là người chơi cũ?" Giang Vân Đình bình tĩnh nói, lông mày lạnh lùng và không có biểu cảm không cần thiết.
"Người chơi mới." Cao Tiểu Tuệ nhanh chóng trả lời.
"Lúc này, mọi người hẳn là đã ngủ rồi." Giang Vân Đình lại ngước mắt nhìn về phía cánh cửa trống rỗng.
"Tôi đang ngủ trong phòng thì nghe thấy những tiếng động khác....." Giọng người phụ nữ đột ngột dừng lại.
Trong hành lang vắng vẻ ngoài cửa truyền đến âm thanh của vũ khí sắc bén bị kéo lê trên mặt đất, đột nhiên tiếng gõ cửa bắt đầu ngày càng dồn dập, người phụ nữ ngoài cửa càng lúc càng kêu thảm thiết:
“Nó tới rồi! Nó tới rồi! Làm ơn! Mở cửa, mở cửa ra!"
Âm thanh sắc bén của vũ khí ma sát trên sàn nhà ngày càng gần phòng của Giang Vân Đình, âm thanh chói tai cũng xen lẫn với vài tiếng bước chân.
Người phụ nữ ngoài cửa đã nhìn thấy toàn bộ con quái vật, nó không có da trên người, chỉ là một khối thịt đẫm máu trong bóng tối, thịt và các mao mạch quyện vào nhau, giống như những con côn trùng đang quằn quại, ghê tởm đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn ói.
Một nhãn cầu của nó bị kéo ra, một cái không biết bị rơi mất ở đâu, còn một cái khác treo lủng lẳng trên khuôn mặt không có da máu thịt mơ hồ, nhỏ xuống từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ lẫn lộn với màu vàng.
Trong tay nó cầm một dụng cụ sắc như lưỡi câu, nhưng nếu nhìn kỹ, ngoại trừ phần đầu cong thì thân dụng cụ là một con dao không có chuôi.
Người phụ nữ nhìn con quái vật đang đi về phía mình cách đó không xa, gõ cửa phòng Giang Vân Đình và không ngừng khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=37]
Nhưng bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì, con quái vật càng ngày càng gần cô.
Cô ở một mình trong hành lang tối tăm, cô đã có thể cảm nhận được đôi mắt cụp xuống của quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô dùng tay bịt chặt miệng, cúi đầu thật thấp, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Vũ khí sắc bén trông giống như một con dao và một cái móc trong tay con quái vật đang cào trên sàn nhà, âm thanh ngày càng lớn hơn, ngay khi Cao Tiểu Tuệ từ bỏ hy vọng, chuẩn bị đón nhận tra tấn từ vũ khí đó, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Giang Vân Đình đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Cao Tiểu Tuệ, kéo cô vào, rồi lập tức đóng chặt cửa lại.
Cô ngã xuống đất, vẫn còn ngơ ngác: "Cảm ơn, cảm ơn!"
Giang Vân Đình khẽ gật đầu, nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang kèm theo tiếng dao thép cào trên sàn nhà, âm thanh chói tai càng lúc càng nặng nề, Cao Tiểu Tuệ sợ hãi bò về phía trong căn phòng: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Không có gì bắt buộc Giang Vân Đình phải cứu cô trong tình huống đó, chính cô đã mang thứ đó đến đây, cậu đã rất tử tế khi không trách mắng cô, bây giờ cậu vẫn để cô vào, cho dù hai người bọn họ không biết tối nay kết quả sẽ ra sao, nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy áy náy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Vân Đình phớt lờ lời xin lỗi của cô và hỏi thẳng.
Cô bình tĩnh lại, kể: “Tôi đang ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, tôi nghe thấy dưới gầm giường có tiếng động, hình như có người đang hát, tôi sợ quá liền chạy ra ngoài.”
Giang Vân Đình biết cô còn chưa nói xong, liền liếc nhìn cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Sau khi ra khỏi phòng, tôi định ở lại hành lang chờ trời sáng, nhưng không lâu sau tôi nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa dưới lầu. Lúc đó tôi nghĩ đến trong trò chơi này, ngoại trừ những người chơi trưởng thành căn bản không có đứa trẻ nào cả, thế là tôi đến cầu thang nhìn xuống xem..."
Nghe tới đây, Giang Vân Đình đã đoán được cô nhìn thấy gì nên không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
"Cô đã gõ cửa toàn bộ phòng ở hai bên hành lang, không có ai đáp lại?" Giang Vân Đình suy đoán.
“Đúng vậy, bắt đầu từ phòng đầu tiên ở hành lang, bên trong không có ai cả - đó không phải là phỏng đoán, ban đêm thính giác của tôi rất nhạy, nhưng sau khi gõ cửa và áp tai vào cửa, tôi không nghe thấy âm thanh nào cả." Cao Tiểu Tuệ giải thích.
Giang Vân Đình cau mày, sau khi cậu và Hình Kế trở về phòng của mình, lại không có tin tức gì: "Trong phòng bên cạnh phòng tôi cũng không có ai?"
"Đúng vậy, nhưng hình như anh ấy đang ngủ, tôi gõ cửa mấy lần cũng không có phản ứng gì, sau đó tôi nghe thấy tiếng dao cào trên sàn nhà, ở phòng đầu tiên, tôi nhìn thấy thi thể của Hà Hiển Minh, âm thanh đó càng ngày càng gần, tôi không dám chần chừ, liền đi tới gõ cửa phòng anh.” Biểu cảm của Cao Tiểu Tuệ rất tự nhiên, không có chút nào giống nói dối.
Cô vừa trải qua nỗi sợ hãi khi ở bên ngoài, thật vất vả mới lấy lại được chút bình tĩnh, thì lại bị âm thanh ngoài cửa đánh nát.
Tiếng dao thép cào trên sàn nhà đã sắp tới trước cánh cửa, khoảng cách ngày càng gần hơn, vị trí của con dao đã chuyển sang cào lên bức tường, con quái vật đó bước đi rất chậm, toàn bộ bàn chân không có da, khi bước đi gần như không phát ra âm thanh.
"Tôi nên làm gì đây?" Cao Tiểu Tuệ hoảng sợ, nỗi sợ hãi về mối nguy hiểm bên ngoài đã đánh bại cảm giác tội lỗi của cô với Giang Vân Đình.
Tất cả những gì còn lại trong đầu cô bây giờ là hy vọng sống, những suy nghĩ ích kỉ nhất về bản chất con người đã thôi thúc cô giao phó mọi việc cho Giang Vân Đình mà không do dự.
Có thể làm gì bây giờ, nếu không có cơ hội khác, chúng ta chỉ có thể chờ chết.
Giang Vân Đình đang điều chỉnh chiếc kính gọng kim loại trên sống mũi, cậu đã đeo nó lâu rồi, thỉnh thoảng điều chỉnh nó đã thành thói quen, nhưng bây giờ, mọi thứ có chút khó khăn.
Trước đó, Hình Kha đã cung cấp manh mối về lời bài hát cậu ta nghe thấy khi ngủ vào ban đêm, cũng như các cơ quan và mô của con người trong bụng con búp bê mà sau đó họ tìm được trong phòng chứa đồ trên tầng ba vào ban ngày, cũng như những con búp bê vải sống lại vào ban đêm ở dưới tầng một.
Khi đó, âm thanh bọn họ nghe được từ tầng ba là tiếng hộp gỗ mở ra, những con búp bê cũng vì âm thanh đó mà dừng lại...
Có lẽ ngay cả bản thân Giang Vân Đình cũng suýt quên mất chi tiết đó, một manh mối đặc biệt quan trọng cũng xuất hiện khi đó, cái đầu mà họ nhìn thấy trên đồng hồ, là của người chơi đối diện với phòng Hà Hiển Minh, người mà họ mới gặp ngày hôm qua.
Người chơi tên Hà Hiển Minh là người đầu tiên NPC giết trong trò chơi này, và người chơi đối diện với anh ta là người chết thứ hai. Phòng của cả hai đều nằm gần cầu thang lên tầng ba, và là nơi tiếp xúc nhiều ánh sáng nhất trong ngày, cũng là phòng gần phòng chứa đồ trên tầng ba nhất.
Giang Vân Đình đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, nguyên nhân dẫn đến cái chết trong trò chơi này không phải là bài hát hay bạn nằm phía nào khi ngủ vào ban đêm, mà là khoảng cách đến phòng chứa đồ trên tầng ba.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận