Cậu ta vội vàng lau máu trên tay, đứng dậy khỏi giường đi mở cửa.
Là Giang Vân Đình và Thời Thần Phong.
Cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được ân xá, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
"Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra tối qua." Giang Vân Đình hỏi thẳng vào vấn đề, không cho cậu ta bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào.
Hình Kha lập tức nhớ lại cảnh tượng đêm qua, mùi máu tanh hôi thối dường như lại xuất hiện xung quanh cậu ta, bàn tay buông bên hông của cậu ta run rẩy kịch liệt, lắp bắp mấy chữ: “Hôm qua, ngày hôm qua, em đã gặp phải nó ngày hôm qua…”
Giang Vân Đình cau mày nhìn bộ dáng của cậu ta, bất đắc dĩ ngắt lời: "Trước tiên, cậu ngồi xuống đi."
Đây mới là trò chơi thứ ba, nếu như đứa nhỏ này tiếp tục trạng thái như vậy, cấp bốn cũng khó có thể vượt qua, nói chi chơi được đến cấp mười.
Mặc dù bây giờ bọn họ đang ở trong cùng một trò chơi, nhưng sau này nếu xảy ra những tình guống nguy hiểm khác, đến lúc đó cậu ta cũng vẫn chỉ biết hèn nhát, run rẩy sợ hãi đến mức không biết phải phản kháng như thế nào, thì không phải phí thời gian Giang Vân Đình dẫn cậu ta theo sao. Điều quan trong nhất là, nếu kết cục là như vậy, thì bao công sức, hy sinh của cậu ta trong khoảng thời gian này đều vô ích.
Mặc dù lúc này không nên nghĩ như vậy, nhưng Giang Vân Đình ghét những người chỉ vì mạng sống của mình mà không biết xấu hổ tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Tuy cậu có thể hiểu được nguyên nhân ích kỷ của con người, nhưng cậu không chấp nhận được việc đưa ra những lựa chọn chỉ để có thể sống sót tức thời.
Ở mức độ nào đó, nó hoàn toàn không được coi là chiến đấu để giành lấy sự sống.
Đang lúc cậu thấy bực bội, bàn tay cậu bỗng nhiên bị người khác nắm lấy.
Lòng bàn tay của người đàn ông đó luôn có chút lạnh lẽo, mặc dù ở đây không nóng nhưng Giang Vân Đình vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Hình Kha đi đến bên giường ngồi xuống, mất một lúc mới bình ổn lại được những cảm xúc còn chưa nguôi ngoai.
Thành thật mà nói, Giang Vân Đình nghĩ rằng đứa trẻ này luôn dễ thương, lịch sự và chân thành, vì vậy cậu không muốn cái kết của cậu ta trở thành một kết cục đã được định sẵn.
"Sợ hãi, bất an, hoảng sợ?" Cậu bình tĩnh nói.
Hình Kha nghiêm nghị gật đầu, có lẽ cậu ta cũng biết lúc này bản thân xấu hổ đến mức nào nên trên mặt hiện lên một chút bối rối.
“Sau này, cậu sẽ càng sợ hãi, bất an, hoảng loạn hơn, sẽ luôn bị mắc kẹt trong bóng tối, không thể bước trên mặt đất, không dám duỗi tay chân ra cho đến khi những thứ khiến cậu sợ hãi bị loại bỏ." Giang Vân Đình nói.
"Em sắp chết sao?" Hình Kha ngẩng đầu chán nản hỏi.
“Cậu muốn chết sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=31]
Cậu có nghĩ mình sẽ chết không? Cậu không nên hỏi tôi."
"Em không muốn chết, em chưa bao giờ muốn, nhưng nó đang tìm em, nó đã tìm được em! Em không thể phản kháng, em thực sự không thể cử động được..” Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, cúi đầu, khóc lóc, không biết phải làm sao.
"Cậu còn nhớ trò chơi đầu tiên xảy ra chuyện gì không?" Giang Vân Đình hỏi.
Hình Kha che mắt lại, gật đầu.
"Không phải cậu đã tận mắt chứng kiến chúng ta giết thứ đó sao? Nó giống như một người bình thường vậy, khi bị giết bởi một con dao, nó không chỉ chảy máu mà còn hét lên."
“Nhưng mà..." Nhưng nếu không có Giang Vân Đình ở đó, thứ đó sẽ không chết.
“Không có nhưng, tất cả mọi giải thích đều là lời bào chữa. Nếu cậu thực sự trở thành một con cá bị người khác làm thịt, tôi sẽ nghĩ, tôi là người đã đẩy cậu vào hoàn cảnh này, tôi đã sai khi đẩy cậu vào con đường chết.”
Hình Kha không nói nữa, vùi đầu vào giữa 2 cánh tay.
"Sau khi bình tĩnh lại thì đến gặp tôi." Giang Vân Đình bỏ lại những lời tàn nhẫn này, cùng Thời Thần Phong đi ra ngoài.
Cậu không ngừng cau mày, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra những lời này, đôi mắt dưới tròng kính có chút mệt mỏi.
Thời Thần Phong đưa tay tháo kính xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mắt và thái dương cho cậu.
"Mặc dù lời nói có phần gay gắt nhưng cuối cùng cũng là vì lợi ích của cậu ta. Anh có chút ghen tị với cậu ta." Anh vừa cười vừa nói rằng mình đang ghen tị.
"Anh còn muốn em nói lại những lời đó với anh nữa à? Hả?" Dù biết anh đang nói đùa nhưng Giang Vân Đình vẫn bất đắc dĩ nhếch môi.
"Điều đó không cần thiết. Em có thể bù đắp cho anh ở phương diện khác, bao nhiêu cũng được, anh rất hưởng thụ." Anh vuốt vuốt mắt Giang Vân Đình, vừa mỉm cười vừa làm một số hành động nhằm giảm bớt căng thẳng.
"Anh còn muốn mất mặt nữa à? Hả?"
"Tất cả sự dũng cảm và đam mê của mình, anh đều dành hết cho em. Mất mặt với em thì không sao."
"Tâm trí Phong tiên sinh toàn mực là mực, thật khiến kẻ hèn này bội phục.”
“Vậy thì em phải trân trọng nó đấy, ở đây anh chỉ lấy được mấy lạng mực này thôi.”
Giang Vân Đình cười thở dài: “Được rồi, đừng ấn nữa.”
Thời Thần Phong thả tay xuống, ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh hỏi: “Tại sao em lại nói những điều đó với cậu ta?”
Giang Vân Đình luôn là một người hòa đồng, không giỏi giao tiếp và không thích giao tiếp xã hội, cậu không thích xen vào việc của người khác và buộc tội người khác, nhưng lại rất quan tâm đến chàng trai trẻ tên Hình Kha, thậm chí còn tức giận.
“Trước đây, em thậm chí còn không thể đứng vững trên mặt đất, luôn trong tâm trạng chán nản. Tuy bề ngoài trông em có vẻ điềm tĩnh và thản nhiên, như không sợ hãi và không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng thực tế thì ngược lại, em sợ những khi màn đêm buông xuống, em thậm chí không thể tìm được đường đi, em hoảng sợ và càng sợ chết hơn. Em cũng tự hỏi tại sao, tại sao lại là em, tại sao lúc nào họ cũng đến tìm em, em cũng cảm thấy không công bằng và không muốn như vậy, nhưng không ai quan tâm đến cảm giác của em - - "
“Anh quan tâm, anh quan tâm hơn bất kỳ ai khác, xin lỗi đã để em sợ hãi.” Thời Thần Phong ngắt lời cậu, đôi mắt xanh nhạt của anh đầy đau khổ.
“Đó đều là chuyện đã qua nên em có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy, cũng coi cậu ấy như chính mình, người đã trải qua những chuyện đó trước đây.” Cậu lắc đầu tiếp tục giải thích.
Thời Thần Phong đưa tay ôm lấy cậu, để Giang Vân Đình lại tựa vào vai anh, vuốt tóc của cậu.
“Không bao giờ nữa.” Anh hứa thật lòng.
"Đừng nói quá sớm. Anh phải có khả năng vượt qua trò chơi này trước khi thề với em." Cậu ngẩng đầu lên khỏi vai Thời Thần Phong và vặn lại.
“Anh biết rồi---”
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, chắc là Hình Kha.
Thời Thần Phong buông Giang Vân Đình, đi tới cửa mở ra, nhưng người tới không phải Hình Kha.
"Xin chào, tôi là Hà Hiển Minh, hai người có nhớ tôi không?" Chàng trai đeo kính hiền lành đưa tay ra hỏi Thời Thần Phong.
"Nhớ rất kỹ." Thời Thần Phong đưa tay ra lắc lắc.
"Nhân tiện, còn có anh ấy. Tôi chưa chính thức gặp anh từ lần trước." Anh ta cười rất dè dặt, giống như một người đàn ông nhã nhặn và lịch sự.
Giang Vân Đình lần này bắt tay anh ta: "Xin chào, Giang Vân Đình."
"Bình thường anh ngủ bên trái hay bên phải?" Anh ta tựa hồ suy nghĩ cái gì đó, có 2 cơ hội nhưng không có hỏi Thời Thần Phong, lại ngẫu nhiên hỏi cậu.
"Tôi thích nằm ở giữa." Giang Vân Đình trên mặt lộ ra một nụ cười lịch sự.
"Vậy được rồi, tôi về trước." Anh ta mỉm cười rời đi trước phòng Giang Vân Đỉnh.
"Tại sao anh ta không hỏi anh?" Giang Vân Đình nhìn Thời Thần Phong.
"Anh không phải người chơi." Thời Thần Phong trả lời.
"Anh ta phát hiện ra anh sao? Hệ thống cũng sẽ chú ý tới sao?" Cậu có chút lo lắng, Thời Thần Phong đã nói trước đó, hệ thống biết được sự tồn tại của anh, anh chỉ có thể làm một số việc trong phạm vi mà hệ thống không nhận ra.
"Không đâu, anh ta sẽ chỉ coi anh như một lỗi trong trò chơi, một nhân vật phụ không có mặt mũi." Anh cong mắt cười với Giang Vân Đình.
"Thật đáng tiếc." Giang Vân Đình bĩu môi.
"Có cái gì đáng tiếc?" Thời Thần Phong hỏi.
“Đáng tiếc chỉ có em biết dung mạo đẹp trai của anh.”
“Không thể nào.” Thời Thần Phong nhướng mày.
"Sao lại không đúng?"
"Không phải tất cả người chơi trong trò chơi này đều đã nhìn thấy anh sao?"
Giang Vân Đình liếc nhìn anh, quay người lại định bước vào phòng, liền thấy Hình Kha mở cửa phòng bên cạnh đi ra.
Đôi lông mày cuối cùng cũng giãn ra nhưng lại hiện lên một lớp cảnh giác.
Hình Kha bước tới trước mặt anh với vẻ mặt áy náy: “Thật xin lỗi, anh Giang, em thật vô dụng.”
Nhưng không ai nói rằng khi đối mặt với nghịch cảnh và nguy hiểm, những người muốn sống sót mới là người có ích.
"Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua sao?" Giang Vân Đình mím môi.
Hình Kha gật đầu mạnh mẽ và quả quyết.
"Vào nói chuyện đi." Giang Vân Đình đi vào phòng.
“Nó ở dưới gầm giường, nó hát một bài hát dưới gầm giường.” Hình Kha vẫn còn có chút lo lắng.
"Hát cái gì?" Giang Vân hỏi.
"Tôi có một người bạn, cơ thể bằng vải ~đôi mắt làm bằng nút áo ~ lấp lánh, đẹp quá. Cho đến một đêm... nó ngừng hát khi đến điểm này."
"Là Tiểu Dịch sao?" Giang Vân Đình liếc nhìn Thời Thần Phong và hỏi Hình Kha.
“Đúng vậy, nó nói tên nó là Tiểu Dịch.”
Giang Vân Đình không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, manh mối hiện ra khá rõ ràng.
Tiểu Dịch là NPC trong trò chơi này và con búp bê vải là chìa khóa trong trò chơi này. Đối với bài hát đó, đại từ nhân xưng "Tôi" trong câu đầu tiên có thể không phải là tôi thật.
"Em nhớ có một điểm khác, lúc đầu nó hát rất vui vẻ, nhưng đến cuối bài hát 'cho đến một đêm' thì đột nhiên thay đổi tâm trạng, tức giận, phẫn nộ và có chút buồn bã." Hình Kha nhớ lại.
Theo đó, người đầu tiên “tôi” có thể không phải là Tiểu Dịch.
"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Giang Vân Đình tiếp tục hỏi.
“Sau đó, em nhắm mắt lại không thấy gì cả, chỉ nghe trong phòng có tiếng thì thầm, nó từ dưới gầm giường bò lên giường, nằm cạnh em, nắm lấy tay em.” Cậu ta hơi run rẩy vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi của mình.
Giang Vân Đình không nghĩ ra được nguyên nhân: "Tối nay cậu ngủ ở chỗ này." Cậu nói.
"Em..." Hình Kha ngơ ngác nhìn Thời Thần Phong.
"Người thanh niên tên Hà Hiển Minh hôm nay cũng tới gặp tôi, cũng hỏi tôi câu hỏi tương tự."
"Anh ngủ ở đâu?" Hình Kha hỏi.
Giang Vân Đình thừa nhận, đưa tay điều chỉnh kính trên sống mũi.
“Vậy tối nay nó…”
“Có thể nó sẽ tìm đến tôi.” Giang Vân Đình nói.
Cậu ta ngẩng đầu lên và nhìn Giang Vân Đình với vẻ xin lỗi.
"Cho nên đêm nay cậu ở lại đây, ngủ ở chỗ này." Giang Vân Đình bình tĩnh nói, không có ý định để cậu từ chối.
“Còn anh thì sao?” Hình Kha hỏi.
"Chúng tôi cũng ở đây." Giang Vân Đình nhìn Thời Thần Phong có chút không vui.
Hình Kha yên tâm thỏa hiệp với ba người trong một căn phòng, dù nguy hiểm đến đâu cũng vẫn tốt hơn ở một mình.
“Anh Giang, cảm ơn anh.” Cậu ta nặn ra một nụ cười sợ hãi nhưng chân thành.
"Cảm ơn tôi cũng vô ích, tôi sẽ tự mình sống sót vào thời điểm quan trọng." Giang Vân Đình từ tốn nói, trong khi Thời Thần Phong ở bên cạnh mỉm cười.
Hình Kha sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ xoa đầu: “Em biết, em sẽ không kéo theo anh xuống.”
Giang Vân Đình quay người nói: “Buổi tối trở lại.”
“Tạm biệt” Hình Kha đứng dậy, cúi người chào Giang Vân Đình và Thời Thần Phong, rồi rời khỏi phòng.
"Anh thực sự hy vọng những gì em vừa nói là sự thật." Thời Thần Phong nói.
"Sao?" Giang Vân Đình khó hiểu.
“Vào thời khắc mấu chốt em sẽ tự cứu mình trước.”
“Không đúng sao?”
“Em nghĩ như vậy thật sao?” Thời Thần Phong hỏi.
"Phản ứng của bộ não và cơ thể có thể không nhất quán. Em đương nhiên muốn sống sót." Nhưng bản năng của cơ thể khiến cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Sau này bất cứ khi nào em muốn cứu người trong tình huống nguy hiểm, hãy để anh làm điều đó." Thời Thần Phong nghiêm túc nói với cậu.
"Bản thân anh cũng là người sống, sẽ chảy máu, sẽ cảm thấy đau đớn, anh đã quên rồi sao?"
“Sau một thời gian dài anh đã quên mất” Anh đã coi nó là điều hiển nhiên.
"Vậy bây giờ anh hãy nghĩ tới, hãy ghi nhớ kỹ."
Ý của Giang Vân Đình là cậu cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
“Anh sẽ nhớ nó.” Anh hứa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận