Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 44: Đồ dùng học tập (3)

Ngày cập nhật : 2025-11-08 07:29:34
Lưu Tử Kính vừa lưu xong đề kiểm tra trên máy tính thì nhìn thấy Giang Vân Đình cầm một chồng giấy dày đang thong thả đi về phía chỗ ngồi của mình, như đang đi dạo trong vườn sau nhà.
"Anh Giang, anh đã làm xong mọi việc chưa?" Nghe tiếng gọi anh Giang, khiến Giang Vân Đình thấy có chút quen thuộc.
Cũng có người đã từng gọi cậu vài lần như vậy, đó là một cô gái tên Lộ Vi Vi trong trò chơi thứ hai về cô gái tóc dài Marta.
Nghe thấy tiếng gọi này khiến cậu nhớ đến một số trải nghiệm của mình trong trò chơi đó, nó làm cho cậu cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác.
Vô tình, đây đã là trò chơi thứ tư của cậu, thời gian thực tế tính cả những ngày cậu hôn mê, nó cũng chỉ kéo dài chưa đến hai tuần.
Những ký ức của cậu về những trò chơi trước dường như đang dần phai nhạt, khi chúng bất ngờ được gợi lại, nó khiến cậu có cảm giác như mình vừa mơ thấy một giấc mơ đáng sợ.
Cậu bất giác cau mày lại, quay lại gật đầu với Lưu Tử Kính.
Lưu Tử Kính nhận thấy vẻ mắt hoang mang của cậu, nhưng cũng không để ý lắm, lại hỏi: "Anh in bao nhiêu tờ vậy?"
“50 tờ”. Giang Vân Đình nói thật.
Nói xong cậu quay lại chỗ ngồi của mình.
"Anh ta rất để ý đến em." Thời Thần Phong cau mày nhìn về bóng lưng của Lưu Tử Kính.
"Anh hiểu lầm rồi. Cậu ta chỉ nghĩ rằng em biết nhiều hơn những người khác." Ý của cậu là loại người như Lưu Tử Kính, chỉ tiếp cận người khác vì lợi ích, thường bị loại khỏi vòng xã giao của cậu.
Đây có thể coi là một lời giải thích cho Thời Thần Phong. Hơn nữa, mục tiêu ban đầu của Lưu Tử Kính rõ ràng là nhằm vào anh, sao bây giờ người đàn ông này lại có gan chất vấn cậu?
“Anh ta không phải người ngu ngốc, nhưng rất chướng mắt.” Thời Thần Phong nhận xét một cách khách quan.
"Rõ ràng anh ta có hứng thú với anh hơn, đừng có đổ thừa cho em." Giang Vân Đình nheo mắt nhìn anh nói.
“Anh không tiếp xúc nhiều với anh ta.” Thời Thần Phong cố biện minh rằng mình vô tội.
"Có lẽ anh ta bị thu hút bởi vẻ đẹp trai và mạnh mẽ của anh." Giang Vân Đình cười.
"Đây là em đang gián tiếp khen anh sao?" Mắt Thời Thần Phong lộ ra chút vui mừng.
"Anh nghĩ sao, anh trai." Cậu cố ý nhấn mạnh từ 'anh trai'.
Mặc dù cuộc trò chuyện giữa hai người không có gì quá kỳ lạ, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Vu Huyền, người đang ngồi gần họ.
Cậu ta nghe thấy vẻ thân mật khó tả trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng vì cậu ta không quen lắm với Giang Vân Đình và những người khác nên khó có thể suy đoán quá nhiều.
"Anh Giang, anh đã làm xong đề kiểm tra chưa?" Cậu ta quay lại hỏi Giang Vân Đình.
"Ừ." Giang Vân Đình gật đầu, cảm thấy giọng nói này nghe quen quen.
Hình Kha thực có sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Khi lần đầu tiên gặp Vu Huyền, bộ dạng cậu ta rụt rè muốn đến gần nhưng không dám đến gần cậu, luôn làm cho cậu thấy quen thuộc, như nhìn thấy hình bóng của ai đó.
May mắn thay, Vu Huyền này có vẻ hữu ích và thông minh hơn anh chàng Hình Kha đó rất nhiều.
"Vậy anh có thể giúp em xem một chút được không?" Vu Huyền ngây thơ hỏi.
"Được." Giang Vân Đình không chút do dự mà đồng ý, Thời Thần Phong ở một bên cau mày.
Anh vẫn còn ngồi ở đây, tại sao sự hiện diện của anh bây giờ càng ngày càng trở nên mờ nhạt vậy?
"Cậu chịu trách nhiệm về môn học nào?" Giang Vân Đình hỏi.
“Toán học.” Cậu ta nói có chút xấu hổ.
Cậu ta đúng thực sự cảm thấy xấu hổ, phải chọn môn Toán đối với cậu ta có chút miễn cưỡng.
Cậu ta đã tốt nghiệp được mấy năm rồi, đến cả kiến thức môn toán ở đại học cậu ta cũng không còn nhớ gì, nói gì đến kiến thức toán ở bậc phổ thông.
"Các cậu chọn môn học như thế nào?" Giang Vân Đình tò mò hỏi.
Vu Huyền thấy Giang Vân Đình có chút hăng hái, lập tức thấy ngượng ngùng hơn rất nhiều, nói: "Chúng tôi rút thăm ngẫu nhiên chỗ ngồi, mỗi chỗ ngồi đều có sách giáo khoa tương ứng với từng môn học.”
Giang Vân Đình cảm thán, đây là sự sắp đặt của số phận.
“Tìm được đề của những năm trước chưa?” Cậu đã xem qua mấy câu hỏi trắc nghiệm trên màn hình máy tính của Vu Huyền.
"Tôi tìm được rồi, chúng đều ở đây." Vu Huyền cầm lấy tờ đề trên bàn và đưa cho Giang Vân Đình.
"Trước tiên hãy làm một đề mẫu trước." Giang Vân Đình cầm lấy tờ đề mà cậu ta đưa ra nói.
"Được." Vu Huyền có chút phấn khích.
Nói chung, để làm một đề mẫu không khó, nhưng vẫn cần một chút thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=44]

Hai người ngồi ở bàn trước và bàn sau không xa, Giang Vân Đình ngồi lại vào chỗ của mình.
Cậu kinh ngạc phát hiện Thời Thần Phong đang nhìn tờ đề mình in ra.
"Đang nhìn gì vậy?" Cậu dời ghế tới gần Thời Thần Phong và hỏi.
“Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố.” Anh chỉ vào hai chỗ trống phải điền trong bài thơ rồi đọc.
“Bán duyên tu đạo bán duyên quân.” Giang Vân Đình đọc tiếp.
(chú thích: Đây là bài thơ Ly tư kỳ tứ của Nguyên Chần bày tỏ sự nhớ nhung khôn nguôi của mình của mình dành cho người vợ Vi Tùng sau khi bà mất.
Phiên âm:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước vu sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Dịch thơ:
Qua muôn biển khơi màng chi nước,
Từng bước Vu Sơn ngại gì mây.
Hoa kia dẫu đẹp lười ngoảnh lại,
Nửa vì tu đạo, nửa tình si.)
"Hai câu cuối không phải mới là kinh điển sao? Tại sao em lại ra đề ở hai câu đầu?" Không phải anh cho rằng điều này không được, anh chỉ đang thắc mắc.
"Nếu chỉ đọc hai câu đầu tiên thì không biết được kết cục của bài thơ." Giang Vân Đình đáp.
Đúng là chỉ nhìn vào hai câu đầu thì không thể biết đây là một bài thơ tưởng niệm tang biệt, nhưng trong lời nói của cậu dường như chứa điềm báo về điều gì đó.
“Hai câu đầu đúng là rất hay.” Thời Thần Phong ngẩng đầu cười với cậu.
"Thả tương tân hỏa thí thí tân trà,
Thi tửu sấn niên hoa." Thời Thần Phong trực tiếp đọc ra đáp án điền vào chỗ trống ở câu tiếp theo.
(Chú thích: Đây là hai câu thơ cuối trong bài “Vọng Giang Nam – Siêu Nhiên Đài Tác” của Tô Thức. Thơ để ở cuối trang.)
"Xem ra em đã hiểu lầm anh." Giang Vân Đình mỉm cười nhướng mày.
“Em đã hiểu lầm chuyện gì vậy.” Anh hỏi.
“Em nghĩ rằng trong khoảng thời gian anh bị mắc kẹt trong này đã quên hết kiến thức ở ngoài kia.”
Thời Thần Phong cười toe toét, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Lúc còn đi học, anh cũng là học sinh đứng đầu.”
“Thật sao? Vậy thì em thực sự muốn được thấy anh lúc đó." Giang Vân Đình nghiêm túc nói.
"Lần này đi ra ngoài..." Anh đang nói, đột nhiên ngừng lại, nói không ra lời. Nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Vân Đình.
"Lần này đi ra ngoài thì thế nào?" Giang Vân Đình vẫn bình tĩnh, cho rằng là một nhầm lẫn.
Anh lại cười nói: "Lần này anh sẽ đưa em về nhà của anh, ở đó có ảnh của anh khi còn đi học."
"Được rồi, nhưng vừa rồi anh nghĩ đến gì vậy?" Giang Vân Đình hỏi thẳng.
“Anh chỉ muốn đưa em về thăm quan trường cũ của anh, nhưng rồi lại nhớ ra trong nhà có mấy tấm ảnh, hai thứ trộn lẫn vào nhau, không biết nên nói cái nào.”
Anh mỉm cười, trong đôi mắt xanh nhạt ánh lên chút ấm áp, tựa như không có chút giấu diếm nào cả.
"Vậy chúng ta cùng đi xem đi, dù sao chúng ta đều có thời gian."
Thời Thần Phong gật đầu, tiếp tục xem đề thi.
Lúc này, không có người lên tiếng, nhường chỗ cho Giang Vân Đình bình tĩnh lại, trong lòng vô thức thấy bất an, Vu Huyền đột nhiên vươn đầu lên gọi:
"Anh Giang, em đã làm xong đề mẫu, anh có thể xem lại giúp em một lần nữa không?”
Cậu ta gọi cậu như là anh em trai thực sự, không khách khí chút nào khi nhờ cậu giúp đỡ.
Giang Vân Đình đi đến và xem nội dung trong máy chung với cậu ta. Hầu hết các câu hỏi tương tự như các đề thi cũ chỉ thay đổi các thông số khác nhau, thứ tứ các câu hỏi cũng được xáo trộn, cùng với một số câu hỏi về hình học.
Nhìn chung, nó khá ổn, cậu đã không đánh giá lầm về cái đầu này.
"Rất tốt, nhưng cậu đã làm đáp án chưa?" Giang Vân Đình lại hỏi.
“Anh có muốn em làm lại lần nữa không?” Cậu ta có chút bối rối.
Giang Vân Đình nhìn cậu ta, nét mặt vô cảm biểu thị cậu ta đang nói nhảm.
Giáo viên là người đặt câu hỏi nên tất nhiên phải làm bài đánh giá trong khả năng của mình, nếu không thể tự mình làm được thì sẽ không công bằng nếu dùng nó để làm khó học sinh?
Hơn nữa, luật chơi của trò chơi này luôn nhấn mạnh từ công bằng.
"Vậy bây giờ em sẽ làm câu trả lời." Vu Huyền là một cậu bé ngoan, ngay lập tức sửa chữa sai sót của mình, không có hành động thừa thãi nào, cầm tờ giấy trắng trên bàn bên cạnh lên và bắt đầu tính toán trên tờ giấy.
Nói đến đây, Giang Vân Đình cũng muốn làm cái gì đó.
Giang Vân Đình nhìn về phía Thời Thần Phong đang ngồi trên ghế, không biết đã bắt đầu cầm bút viết từ khi nào, anh viết rất nhanh.
Giang Vân Đình rất tò mò, lén lút đi tới: “Anh đang viết câu hỏi à?”
“Ừm, em không muốn làm ra đáp án sao?” Vừa nói vừa viết ra tiêu đề của câu hỏi đầu tiên.
Giang Vân Đình nhìn vào những câu trả lời anh viết, thấy rằng tất cả đều đúng: "Đúng vậy, bạn trai của tôi, anh thực sự là một học sinh đứng đầu."
Thời Thần Phong nghe thấy những lời này liền thấy vui vẻ, lời nói có chút bay bổng, chữ viết hơi có chút lộn xộn: "Khen bạn trai của em nhiều một chút, cho anh nghe."
"Anh lại tự vứt hết mặt mũi đi rồi..."
Hai người vừa nói vừa làm xong đáp án cho đề ngữ văn. Giang Vân Đình bận rộn chạy cả hai bên, vài vấn đề với Vu Huyền cũng đã được giải quyết.
Lưu Tử Kính đi tới hỏi mấy câu, sau khi biết được điểm mấu chốt là phải đưa ra được đáp án, liền nhắc nhở tất cả người chơi trong văn phòng.
May mắn thay, nhóm người này sau khi thấy một người bị đánh lúc trước đã trở nên thân thiện hơn rất nhiều, các người chơi đều tự mình đưa ra câu trả lời cho đề thi họ làm ra.
"Reng reng!" Tiếng chuông vang lên, tiếp sau đó âm thanh quen thuộc của hệ thống đột nhiên vang lên:
"Bài thi sắp bắt đầu. Các em hãy nghiêm chỉnh chấp hành nội quy phòng thi, không được phép gian lận trong khi thi, ai vi phạm sẽ bị phạt, và phải chịu tự trách nhiệm về hậu quả."
Hệ thống lặp lại nội dung này hai lần trước khi dừng lại.
Giang Vân Đình nhìn các người chơi trong văn phòng, mỗi người cầm một xấp tờ đề trên tay.
Cậu nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, bây giờ là 5h50 chiều.
Mặc dù quy định nói rằng cuộc thi sẽ được tổ chức vào buổi tối, nhưng vì chuông vừa reo nên việc hoãn lại đến sáu giờ không phải là không thể.
"Anh có nghĩ rằng họ đã vượt qua rất nhiều kỳ thi như vậy không?" Lưu Tử Kính đột nhiên đứng cạnh Giang Vân Đình và hỏi.
Mặc dù 6 trong số 9 đề thi đều dài 4 trang, nhưng số lượng câu hỏi ở 3 môn Ngoại Ngữ, Ngữ Văn và Toán vẫn không giảm đi nhiều vì đây là những môn chính.
"Cho đến khi kiểm tra kết thúc." Giang Vân Đình bình tĩnh trả lời, như thể đó không phải việc của cậu.
“Reng reng!” Lại một hồi chuông vang lên –
“Đã đến giờ làm kiểm tra. Mời các giáo viên vào phòng học phát bài kiểm tra.” Âm thanh của hệ thống vang lên nhắc nhở.
Trong văn phòng có chín người chơi và Thời Thần Phong mang theo lỗi hệ thống, đi theo Lưu Tử Kính đi về phía phòng học.
May mắn thay, phòng học đủ rộng rãi, ngay cả khi có thêm mười người chơi nữa cũng không quá đông đúc, các người chơi là học sinh đang ngồi phía cuối lớp học.
Sau khi bài kiểm tra được phát ra, Lưu Tử Kính nói: “Hình như còn có học sinh ở tầng ba.”
“Họ đều giống ở đây” Giang Vân Đình đáp.
Đúng vào khoảng sáu giờ, lại vang lên lời nhắc nhở cùng với tiếng chuông: "Bài thi chính thức bắt đầu."
Giọng điệu giống như câu "Trò chơi chính thức bắt đầu", mọi chuyện phía sau giọng điệu nay không hề đơn giản, luôn luôn là như thế.
Không được phép nói chuyện trong khi kiểm tra, và học sinh làm bài phải được giáo viên giám sát một cách lặng lẽ.
Trong lớp học vô cùng im lặng, ngoài tiếng bút xèo xèo trên mặt giấy, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chiếc ghim rơi xuống đất.
Những người chơi là học sinh làm bài kiểm tra ước chừng được nửa giờ, liền không nhịn được nữa, có mấy người cau mày thật chặt, có thể giết chết mấy con muỗi.
Trong số đó có người bị Thời Thần Phong đánh ban ngày.
Không biết làm thế nào mà một kẻ ngu ngốc kiêu ngạo không sợ chết như vậy lại sống sót được qua các ván trước và trở thành một người chơi có kinh nghiệm. Tóm lại, có vẻ như hắn không quan tâm nhiều đến việc tuân thủ luật lệ.
Kiên trì không đến mười phút, người này vô liêm sỉ nằm thẳng xuống bàn ngủ gật. Mấy người chơi khác thấy có người dẫn đầu làm gương, liền lười biếng theo.
Giang Vân Đình nhất thời tức giận, đưa mắt nhìn Thời Thần Phong.
Thời Thần Phong cũng tình cờ nhìn cậu, nhướng mày nhìn cậu rồi mỉm cười đáp lại.
Giang Vân Đình thu hồi tầm mắt, đưa tay sờ túi áo khoác, dưới ánh mắt của nhiều người, cậu lấy ra một tờ giấy trắng trải trên bục, sau đó lấy ra một cây bút bi treo trên túi.
Cậu mỉm cười với Thời Thần Phong, cầm bút bắt đầu viết vẽ trên giấy, thỉnh thoảng lại nhìn Thời Thần Phong.
Khoảng hai giờ sau, lớp học gần như ổn định nếu không có việc số lượng người chơi lười nhác ở cuối lớp tăng lên.
Động tác trong tay Giang Vân Đình cũng dần chậm lại.
Thời Thần Phong nhìn chằm chằm động tác tay cậu, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên anh lại chạm phải ánh mắt của Giang Vân Đình.
Lưu Tử Kính và Vu Huyền trong bầu không khí này gần như ngủ gật, nhưng dù sao bọn họ cũng thận trọng hơn những người chơi khác, không dám nhắm mắt.
Bốn giờ sau, bên ngoài lớp học đã là mười giờ tối, không có một ngôi sao tỏa sáng.
"Soạt!" Có tiếng lật trang bài thi sắc bén, có người đứng lên, chính là Ngô Hiểu, người đầu tiên trong danh sách.
Cô bước lên bục một cách chậm rãi, đi với tần suất như cũ và xếp tất cả các bài kiểm tra của mình lên bàn theo thứ tự.
Giang Vân Đình ngước mắt nhìn cô, tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô.
Trong vòng vài giây, cô ấy nhìn đi chỗ khác và quay lại chỗ ngồi của mình.
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư tiến tới nộp bài, giống như Ngô Hiểu, đều bước đi như nhau, sau khi nộp bài, đều ngẩng đầu nhìn Giang Vân Đình.
Tuy khá kỳ lạ nhưng có vẻ như họ không hề có ác ý, thậm chí còn có vẻ hơi đáng thương.
Giang Vân Đình cảm thấy rằng kể từ khi bước vào hệ thống trò chơi này, cậu luôn nhạy cảm trong việc phát hiện những điều kỳ lạ.
Vốn dĩ, những điều này đều bình thường, nhưng khi ngay khi cảm giác của cậu bộc phát, nhất định là có chuyện. Cậu không biết liệu toàn bộ con người mình có được hệ thống khai sáng hay không.
Mãi cho đến khi học sinh thứ ba mươi chín đến nộp bài xong, học sinh thứ bốn mươi vẫn bất động.
Giang Vân Đình ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra mấy người đó vẫn đang ngủ. Anh chàng ở số thứ tự bốn mươi chính là người đã bị đánh. Tên anh ta là Phùng Vĩ Đông, Giang Vân Đình có ấn tượng với tên này.
Tuy nhiên, do hệ thống không nhắc nhở rằng đã hết giờ nên vẫn đang trong thời gian kiểm tra, học sinh làm bài xong trước thì nộp bài trước.
Chuyện xảy ra tiếp theo có chút đáng lo ngại, có lẽ là do tất cả học sinh không thể rời khỏi lớp học cho đến khi tất cả cùng làm xong bài kiểm tra và nộp bài, nên những người chơi chưa làm bài đã trở thành mục tiêu của ba mươi chín học sinh phía trước.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, khi mọi người nhìn lại, đầu của tất cả 39 học sinh đã nộp bài đều quay ngược về phía sau với mức độ không giống người, thân thể ngồi thẳng ở trước bàn, cổ vặn ra phía sau, đôi mắt thờ ơ vô cảm nhìn chằm chằm vào những người chơi phía sau.
Một số người chơi là giáo viên sợ hãi đến mức không thể đứng yên nhìn Lưu Tử Kính đang ngồi trên bục.
Lưu Tử Kính không nói gì và lắc đầu với họ.
Giang Vân Đình cau mày nhìn Thời Thần Phong, có lẽ đó là phản ứng tiềm thức của cậu khi gặp nguy hiểm.
Vì không thể nói nên những người chơi đang làm bài hoàn toàn không có ý thức và không biết cảnh tượng nào đang chờ đợi họ trước mắt.
Người chơi tên Phùng Vĩ Đông có lẽ đã cảm nhận đước sự ớn lạnh vì bị nhiều người nhìn chằm chằm trong lúc ngủ. Anh ta mơ hồ tỉnh lại khi chưa hoàn toàn tỉnh táo, vô thức ngẩng đầu lên -
"Chết tiệt!" Tiếng kêu của anh ta khiến mọi người đều giật mình, lúc tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn về phía anh ta, “xoẹt xoẹt” hai âm thanh liên tiếp vang lên, một cơn mưa máu bắn tung tóe xung quanh chỗ ngồi của Phùng Vĩ Đông. Đầu của anh ta rơi xuống đất lăn lóc, đầu của người chơi phía sau bị máu bắn tung tóe đầy mặt.
Giang Vân Đình cau mày, nhưng trong tình huống này cậu không thể làm gì được, cậu chỉ có thể nhìn đầu người chơi bị chặt trong tiếng la hét.
Dù đầu đã rơi xuống đất nhưng mắt và miệng vẫn cử động, dường như muốn kêu lên vì đau đớn. Phải đến khi máu từ cổ bị chặt bao phủ khắp sàn nhà xung quanh cơ thể, hai cái đầu trên mặt đất mới bất động hoàn toàn.
Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng sợ, hầu hết ai cũng nhìn thấy kẻ sát nhân.
Đó là học sinh ngồi gần Phùng Vĩ Đông nhất, là người thứ ba mươi lăm trong danh sách, đối mặt với Phùng Vĩ Đông.
Vũ khí giết người mà anh ta cầm là một cây thước kẻ bình thường, nhưng lại sắc bén hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng.
Những người chơi ở phía sau sợ đến mức run rẩy không viết được câu trả lời nào nữa. Những người chơi ở gần càng xui xẻo hơn, hầu như mọi tờ giấy đều dính máu.
Tuy nhiên, ban đầu họ không viết nhiều câu trả lời, ngoại trừ cú sốc về tâm lý, câu trả lời trên bài kiểm tra về cơ bản không bị tổn hại gì.
Trong số các người chơi học sinh, có hai người chơi nữ ngồi ở cuối cùng, nhưng phản ứng của họ bình tĩnh hơn nhiều so với các người chơi nam phía trước, họ cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu và tiếp tục trả lời các câu hỏi, cuối cùng khi chuông reo họ cũng miễn cưỡng nộp đầy đủ bài kiểm tra.
Một vài người khác dù chưa hoàn thành xong cũng buộc phải nộp bài vì thời gian đã hết. Tuy nhiên, hình ảnh vừa nãy quá đẫm máu, ngay cả tiếng chuông kết thúc vang lên cũng không lấy lại được tinh thần của họ.
"Các học sinh, bài kiểm tra đã kết thúc. Các em hãy tự mình rời khỏi phòng thi." Âm thanh thông báo lại vang lên.
Đã mười một giờ đêm rồi.
Chú thích thơ: Vọng Giang Nam - Siêu Nhiên Đài Tác – Tô Thức
Phiên âm:
Xuân vị lão
Phong tế liễu tà tà
Thí thượng Siêu Nhiên Đài thượng khán
Bán hào xuân thuỷ nhất thành hoa,
Yên vũ ám thiên gia
Hàn thực hậu
Tửu tỉnh khước tư ta
Hưu đối cố nhân tư cố quốc
Thả tương tân hoả thí tân trà
Thi tửu sấn niên hoa.
Dịch thơ:
Xuân vẫn chưa qua
Gió nhẹ liễu la đà
Đài Siêu Nhiên từ cao nhìn xuống
Nửa hào xuân nước một thành hoa
Ngàn nhà mờ giữa khói mưa
Lễ Hàn Thực cũng mới vừa
Tỉnh rượu nghe buồn man mác
Gặp chi người cũ nhớ nước xưa
Thôi thì lửa mới pha trà mới
Tiếc chi thơ rượu cuốn thời trẻ trung.

Bình Luận

0 Thảo luận