Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 40: Cùng nhau về nhà

Ngày cập nhật : 2025-11-03 07:07:54
“Thật ra cho tới bây giờ, em luôn ích kỷ, em thực sự cho rằng nếu không nhớ bất kì thứ gì em lại có thể dễ dàng vạch trần điều đó sao?”
"Thời Thần Phong, ý anh là gì?"
"Khi em chọn cách quên đi, em cho rằng anh là người thay thế, có thể thay thế những ngày trong bóng tối để ở bên em, đúng không?"
"Nói rõ ràng đi!"
"Giang Vân Đình, em thật vô tâm và tàn nhẫn.”
Vô tâm, tàn nhẫn? Cậu? Giang Vân Đình?

Giang Vân Đình choàng tỉnh, nhưng không thể di chuyển. Mũi cậu tràn ngập mùi thuốc khử trùng và tiếng hoạt động của thiết bị y tế.
Cuộc trò chuyện vừa rồi là một giấc mơ, nhưng vẫn khiến cậu sợ đến mức toát mồ hôi, cậu hít thở nhanh vài hơi trước khi lấy lại bình tĩnh.
Cậu vẫn cau mày nhắm mắt lại, cậu là người duy nhất trong phòng, với một cây kim cắm vào tay để truyền dịch.
Cậu lại ở bệnh viện, thành thật mà nói, cậu thà chọn nằm liệt nửa người mà được tỉnh lại ở nhà.
Mọi thứ trong trò chơi có chút mơ hồ sau một giấc ngủ sâu, Giang Vân Đình bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ lại về mọi chuyện.
Nhưng theo logic, lẽ ra cậu đang ở nhà, vậy cậu vào bệnh viện bằng cách nào, và cậu đã nằm đây bao lâu rồi?
Đang lúc cậu suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cậu ngước mắt lên, liền nhìn thấy người tới chính là Lâm Nghị.
"Này, cậu tỉnh rồi à, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh, lần này cậu lại đi đâu thế, may nhờ có người hàng xóm Hình Kha phát hiện ra cậu kịp thời, nếu không con mẹ nó cậu đã chết thối ở nhà rồi mà cũng không có ai đến nhặt xác cho."
Rõ ràng anh ta đang nói quá mọi chuyện lên, nhưng vì Giang Vân Đình đang ở trong tình thế bất lợi nên cậu không quan tâm đến điều đó.
"Có chuyện gì với tôi vậy?" Giang Vân Đình không nhấc nổi cánh tay, mày cau lại, nội tâm thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
“Ai biết cậu lần nào cũng đi làm mấy chuyện chết người mà không nói cho tôi biết.” Anh ta tức giận phàn nàn, sau đó tiếp tục nói:
“Khi Hình Kha tìm thấy cậu ở nhà, cậu đã hoàn toàn bất tỉnh. trên người không có vết thương nào, nhưng các chức năng của cơ thể đang dần suy yếu."
Giang Vân Đình cau mày không nói lời nào hay hỏi câu nào nữa.
Lâm Nghị là người lắm lời, không nghe được câu trả lời từ người đối diện cũng không ngăn cản được anh ta độc thoại theo bản năng:
“Cũng may là sớm phát hiện ra, nhờ cậu may mắn, nhưng tôi bảo này cậu có thể đừng làm mấy công việc đấy được không, quá mạo hiểm. Thật đau lòng khi nghĩ đến khả năng một ngày nào đó tôi đến thăm nhà cậu và va vào thi thể cậu, tôi nổi da gà khắp người luôn đó..."
Giang Vân Đình không thể cử động, và khi nói, ngực cậu như thắt lại, nếu không cậu sẽ nhất định sẽ bịt cái miệng này lại rồi ném ra ngoài.
Cậu cau mày, nhắm mắt lại, bịt tai giả vờ câm điếc.
Lâm Nghị nhìn thấy bộ dáng của cậu, lại kích động lên: “Này, đừng ngủ, cậu đã ngủ liên tục năm sáu ngày rồi, người yêu cũ mà cậu luôn giấu diếm không nhịn được cũng đã lộ diện rồi. Nói tới việc này, sau lưng tôi cậu đã có bao nhiêu mối tình rồi cậu thực sự ngày càng quá đáng rồi đấy----.”
"Người yêu cũ?" Giang Vân Đình thắc mắc, những lời nói khác của Lâm Nghị được coi là đánh rắm, nhưng người yêu cũ này lại có chút giá trị.
Theo những gì cậu biết, ngoài lão tình nhân “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” kia, cậu không còn mối quan hệ cá nhân nào khác nữa.
"Đúng vậy, cậu không phải vẫn còn muốn giả ngu chứ, người ta đã tìm tới cửa rồi. Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu là người không trung thực như vậy, Giang Vân Đình?”
Như bình thường thì Lâm Nghị không sao, nhưng những chuyện xảy ra lần này đã ảnh hưởng quá nhiều đến anh ta, kể từ khi Giang Vân Đình mất tích và trở về từ ba tháng trước, cậu liền trở nên trầm ổn, tâm tình bất định, hằng ngày dù có ở chung một chỗ cũng không nói với nhau lời nào. Hai người bọn họ đã quen biết nhau cả chục năm, nói không lo lắng là giả.
Và lần này, tình huống có chút đặc biệt.
"Anh ta tên là gì?" Giang Vân Đình cau mày nghiêm túc hỏi.
"Nghe lời cậu nói, có vẻ cậu có nhiều hơn một người tình cũ. Được rồi, Giang Vân Đình, cậu đã làm những chuyện đáng xấu hổ nào để kiếm tiền vậy? Mối quan hệ đã phát triển nhiều hơn sau tình một đêm?”
Cái này thật không trách Lâm Nghị được, người ta nói với anh ta là người yêu cũ, cậu lại đi hỏi tên người ta, đây là cậu có bao nhiêu bạc tình.
Giang Vân Đình bất đắc dĩ cau mày trừng mắt nhìn anh ta, tiếp tục hỏi: "Tên."
"Anh ta nói mình tên là Thời Thần Phong," Lâm Nghị thành thật nói.
Giang Vân Đình nheo mắt lại khi anh ta dừng lại, ánh mắt thay đổi nhiều lần, không thể phân biệt được cảm xúc của mình là gì.
“Người đâu?” Cậu hỏi.
"Vừa rời đi, nói thật thì anh trai đó là một người tốt, lúc mới gặp, tôi khá khó chịu, còn nghĩ anh ta là ai mà vừa tới đã bảo có quan hệ với cậu, khi Tiểu Hình nói rằng hai người thực sự biết nhau, tôi cũng không ngăn cản anh ấy nữa.” Anh ta ngồi trên chiếc ghế gần đó, trên tay đang bóc cam.
"Anh ấy đi đâu rồi?" Giang Vân Đình liếc nhìn quả cam trong tay anh ta, hỏi.
"Quay về nhà cậu lấy đồ, dạo này công ty có chút việc nên anh ấy ở đây một mình trông cậu, cũng mới đi thôi, hôm nay tôi mới rảnh nên anh ấy mới tranh thủ về nhà tắm rửa, nói sẽ quay trở lại sớm.” Lâm Nghị nói xong, quả cam cũng được bóc vỏ xong, bẻ ra một miếng, đưa nó đến miệng Giang Vân Đình.
"Mấy ngày nay cậu không ăn uống, tôi thấy cậu đói quá, xem cậu là người tàn tật, tôi lại còn đích thân bóc vỏ cam cho cậu, cho tôi chút mặt mũi chứ.”
Tâm trạng lúc này của Giang Vân Đình tốt không thể giải thích được, cậu bất lực mỉm cười trước sự vô liêm sỉ của cậu ta, bình tĩnh mở miệng nhận.
Cổ họng khô khốc lâu ngày, được nước cam chảy qua, giống như một ngày nóng nực trong tiết hạ chí đón nhận một cơn mưa rào, Giang Vân Đình đã lấy lại được chút sức lực.
"Thêm một miếng nữa." Giang Vân Đình thừa nhận rằng sự trung thực về thể xác mạnh hơn bất cứ điều gì khác.
Lâm Nghị ngạo mạn cười: "Giang Vân Đình, cậu cũng có ngày này." Tuy rằng anh ta là một người có thái độ không tốt, nhưng vẫn thành thật bẻ một miếng cam trong tay đưa tới miệng Giang Vân Đình.
Khi Giang Vân Đình đang chuẩn bị tiếp nhận miếng thứ hai từ kẻ địch của mình, một giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng từ cửa phòng vang lên: "Em tỉnh rồi à?”
Tâm trạng của Giang Vân Đình có thể được miêu tả như một cơn lốc xoáy, sau nhiều ngày không gặp và lúc chia tay mà không nói lời tạm biệt, cùng khung cảnh vừa rồi khiến cậu có chút chột dạ, làm cậu thiếu chút nữa ngồi dậy trên giường.
Nhưng phản ứng của của cơ thể cậu có hạn, rốt cuộc cậu vẫn nằm im không ngồi dậy được, nhìn Thời Thần Phong đang ôm hai túi đồ từ cửa đi vào phòng bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, đặt lên giường bệnh phía bên kia.
"Anh quay lại sớm thế, chiều nay tôi rảnh, có thể trông Vân Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tro-choi-chinh-thuc-bat-au&chuong=40]

Sao anh không về ngủ một giấc đi?" Lâm Nghị vẫn còn cầm miếng cam trong tay mà Giang Vân Đình chưa nhận lấy, quay lại nhìn Thời Thần Phong đề nghị.
Thời Thần Phong mở túi hành lý, đang lấy đồ đạc ra sắp xếp, quay đầu lại liếc nhìn Giang Vân Đình. Đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm dường như trở nên sẫm màu hơn, dòng nước ngầm bên trong dường như là một làn sóng khổng lồ đang bí mật tụ tập sức mạnh.
Anh dời mắt, nhìn Lâm Nghị nói: "Không cần, tôi ở đây một mình ổn rồi."
"Đừng cậy bản thân khỏe mạnh, anh đã không ngủ mấy ngày rồi, tôi cũng không có việc gì để làm, ở đây cũng có thể giúp cậu một tay.” Lâm Nghị tiếp tục không có mắt mà điên cuồng thăm dò bên vực Thời Thần Phong.
Tay Thời Thần Phong cầm bàn chải đánh răng hơi khựng lại, lại nhanh chóng trở lại bình thường.
"Cậu trở về làm việc đi, chúng tôi còn có một số việc cần giải quyết." Giang Vân Đình liếc mắt nhìn Thời Thần Phong rồi nói.
Lâm Nghị nhìn qua lại giữa Giang Vân Đình và Thời Thần Phong mấy lần, mới bất đắc dĩ nói: "Cho nên, bây giờ tôi là người thừa duy nhất ở dây.”
Giang Vân Đình không muốn nói nhiều, mặt không biểu tình nhìn về phía anh ta gật đầu.
“Thật là táng tận lương tâm a, thế thôi, tôi là một công dân ba tốt, phải luôn đề cao sự hòa hợp, hữu nghị. Vậy tôi sẽ nhận lòng tốt của cậu và tiếp tục quay lại công ty rong ruổi trên chiến trường."
Nói xong, anh ta che lại trái tim, giả vờ tràn đầy nhiệt huyết.
Giang Vân Đình thật buồn nôn, cuối cùng đã thành công đuổi Lâm Nghị đi.
Thời Thần Phong ở bên cạnh vẫn im lặng sau khi Lâm Nghị rời đi, dường như không có ý định giải thích điều gì.
Anh chỉ tiếp tục lấy đồ dùng ra khỏi túi, không thay đổi hành động khác cho đến khi lấy món đồ cuối cùng, Giang Vân Đình chỉ nhìn anh, không muốn hỏi anh lý do vì sao.
Sau khi cất túi xách, lúc Giang Vân Đình cảm thấy mình nên nói gì đó, Thời Thần Phong đi thẳng về phía cửa mà không quay đầu lại -
"Anh đi đâu vậy?" Giang Vân Đình thật sự muốn ngồi dậy, cậu thậm chí không thể nhìn thấy một bóng người khi nói chuyện.
Nhưng sức lực của cậu không nhiều, chật vật hồi lâu cũng chỉ có thể nhấc cổ lên được một chút.
"Đi siêu thị mua bàn chải đánh răng." Thời Thần Phong quay người nói với cậu, đôi mắt xanh nhạt có chút khẩn trương, thậm chí có chút đau lòng.
"Chúng ta cùng đi đi." Giang Vân Đình nhìn anh nói.
Trong phòng bệnh đã có sẵn một chiếc xe lăn, Thời Thần Phong đẩy xe lăn đến cạnh giường, lúc anh đang định bế Giang Vân Đình lên xe lăn thì đột nhiên nhìn thấy những chiếc kim khác trên tay cậu.
Anh khẩn trương đến mức quên mất Giang Vân Đình lần này đã mất đi một nửa sinh mệnh mới rời khỏi được trò chơi, anh do dự một lát: "Đừng đi, nghỉ ngơi truyền dịch."
Giang Vân Đình cảm thấy nghẹn trong lòng, cậu cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy tình huống hiện tại của bọn họ có gì đó không đúng: "Nếu như em nhất định phải đi thì sao?" Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Thần Phong hỏi.
Thời Thần Phong không nói gì, anh treo lọ truyền dịch treo trên giá đỡ di động, sau đó cúi người bế Giang Vân Đình trên giường bệnh lên.
Giang Vân Đình trong lòng vô cùng khó chịu, mấy lần tránh được ánh mắt hai người trực tiếp đối diện.
Động tác của Thời Thần Phong rất nhẹ nhàng, không có chút nào đụng vào kim trên tay phải.
Giang Vân Đình cảm thấy áy náy, ánh mắt không ngừng đảo quanh, vô tình nhìn thấy trên bàn đầu giường đặt một quả cam đã gọt vỏ một nửa.
Cậu chợt nhớ ra mình vừa ăn một miếng, bây giờ nhìn thấy, cổ họng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Em muốn ăn cam.” Cậu nói khi nhìn vào nửa quả cam trên tủ.
Thời Thần Phong rời mắt khỏi cậu, nhìn quả cam khó chịu, anh không để ý tới quả cam dở đó, trực tiếp cho tay vào túi lấy ra một quả khác, quay lại xe lăn.
Anh ngồi trên giường bệnh bên cạnh bóc cam, Giang Vân Đình nhìn chằm chằm vào quả cam trong tay anh, ánh mắt đó nóng hơn nhiều so với nhìn người gọt cam.
"Có một quả bóc sẵn." Giang Vân Đình chỉ tay, nhìn nửa quả cam cô đơn trên tủ.
“Để lâu sẽ không tốt.” Thời Thần Phong hơi cúi đầu, cẩn thận bóc vỏ cam, nghiêm túc nói những lời vô nghĩa.
“Vừa mới bóc ra, không lâu.” Lần này người không có mắt nhìn trở thành chính Giang Vân Đình, cậu đang rất tự phụ.
Vừa dứt lời, Thời Thần Phong trực tiếp bẻ một miếng cam trong tay, đút vào miệng cậu, một ít nước cam dính lên môi cậu.
Giang Vân Đình là một người lạnh lùng, sẽ không bao giờ trực tiếp thực hiện bất kỳ hành động kỳ lạ nào, vì tay cậu vô lực nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc để nước chảy xuống cằm.
"Lau đi, có chút khó chịu." Cậu nói với Thời Thần Phong.
Thời Thần Phong nhìn vào mắt cậu, đưa tay thay cậu nhẹ nhàng lau chùi: “Xin lỗi.” Anh nói.
"Cái gì?" Giang Vân Đình có lẽ hiểu những gì anh nói, nhưng có lẽ cũng không hiểu ý anh.
Nước cam trên cằm cậu đã được lau sạch, nhưng khóe môi vẫn còn vương lại chút nước cam, Thời Thần Phong nghiêng người hôn nhẹ, nếm thử vị ngọt của quả cam mà anh đã nghĩ đến bấy lâu nay.
Giang Vận Đình mở mắt ra, nhìn Thời Thần Phong lau nước cam trên khóe miệng, cảm giác trơn ngứa khiến cậu có chút an tâm nhắm mắt lại, cậu ra sức hưởng ứng, thẳng đến khi cổ họng ngọt ngào quá mức, sự thành thật của cơ thể sắp không chịu nổi sự thân mật đơn giản như vậy...
"Được rồi." Hít sâu một hơi, rời khỏi đôi môi của Thời Thần Phong, khuôn mặt cậu hơi ửng hồng, trông có sức sống hơn rất nhiều.
"Anh không có ý định rời đi mà không từ biệt, chỉ là em nói muốn anh cùng em về nhà, cho nên anh liền đi dò đường, may mắn là anh không thất vọng, nhưng anh lại hối hận." Anh vùi đầu vào hõm cổ Giang Vân Đình.
Tuy rằng lần này anh có thể trở lại thế giới hiện thực, nhưng cái giá anh phải trả quá cao, khi nhìn thấy Giang Vân Đình nằm bất tỉnh trên giường, anh gần như mất đi khống chế.
Giang Vân Đình vuốt tóc anh: “Khi anh ôm em như thế này, em cảm thấy vô cùng chân thực và thoải mái, vì thế, đừng hối hận, em rất hạnh phúc.”
Thời Thần Phong ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đỏ rực là đôi mắt xanh nhạt đặc biệt sáng ngời.
Giang Vân Đình nhịn không được, tiến lại gần hôn lên mắt anh: "Nhưng, tại sao bàn chải đánh răng lại bị gãy?" Cậu thoáng thấy tình trạng bi thảm của chiếc bàn chải đánh răng, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Cái này…” Thời Thần Phong ngước mắt nhìn quả cam đã gọt vỏ một nửa trên tủ bên cạnh.
“Ngoài việc lắm mồm ra, Lâm Nghị khá tốt bụng.” Giang Vân Đình thay mặt một người cực kỳ thiển cận giải thích.
“Thật sao?” Hai chữ của anh vẫn lộ ra vẻ không vui dù cố ý hay vô ý.
"Vào giây phút cuối cùng của trò chơi này, anh có biết em nghĩ gì không?" Cậu nói, thay đổi chủ đề.
"Em đã nghĩ gì vậy?" Thời Thần Phong nghiêm túc hỏi, nhìn vào đôi mắt đen sáng của cậu.
“Em suy nghĩ mấy lần, phát hiện người duy nhất em muốn chính là anh.” Giang Vân Đình nhìn anh với vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ không hiểu cậu đang nói cái gì.
Thời Thần Phong hơi nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, hơi cụp mắt xuống, nhưng Giang Vân Đình lại tàn nhẫn vạch trần: “Anh còn xấu hổ, đỏ mặt cái gì, vành tai chắc nóng lắm nhỉ?”

Bình Luận

0 Thảo luận