Tạ Đình nằm viện suốt hơn nửa tháng, trong thời gian đó, ba mẹ anh cũng có đến thăm vài lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy người chăm sóc Tạ Đình là Lâm Miên thì lại giận dữ bỏ đi.
Việc để bậc trưởng bối chấp nhận hai người đàn ông ở bên nhau vốn không dễ dàng, vì vậy mỗi lần như thế, Lâm Miên đều đứng một bên giả vờ tội nghiệp đáng thương, nhập vai sâu đến mức còn có thể rưng rưng vài giọt nước mắt long lanh.
Đợi ba mẹ Tạ đi rồi, cậu ta lại lập tức biến về thành Lâm Miên hoạt bát tung tăng như thường.
Lâm Miên: Tôi khóc đó, nhưng là tôi giả vờ thôi.
Hôm xuất viện là Lý Viên đến đón. Bên chỗ Lâm Miên thì chật hẹp, lại không được như căn hộ của Tạ Đình, nên cậu cũng chẳng hề phản đối mà theo Tạ Đình về thẳng căn hộ.
Nửa tháng này, Lâm Miên cũng lấy lại tay nghề nấu nướng của mình, mỗi ngày đều đổi món nấu canh xương cho Tạ Đình, danh chính ngôn thuận nói là “thiếu gì bù nấy”, chăm sóc đến mức Tạ Đình không còn chút dáng vẻ của bệnh nhân, chỉ vài ngày đã khôi phục tinh thần rạng rỡ.
Không còn cách nào khác, Lâm Miên nghĩ rằng, nếu xương sườn Tạ Đình để lại di chứng gì, hay thắt lưng có vấn đề, thì người khó chịu về sau cũng là mình thôi. Dù nói chuyện giường chiếu chỉ là gia vị cuộc sống, nhưng nếu một “chiến thần bảy lần một đêm” đột nhiên biến thành “mười phút đã xong”, thì chênh lệch đó cũng quá lớn rồi.
Tất nhiên, Lâm Miên tuyệt đối sẽ không nói những suy nghĩ trong lòng mình cho Tạ Đình biết, mà toàn tâm toàn ý đóng vai một người tình chu đáo, dịu dàng.
Tổng giám đốc Tạ vừa uống canh đại bổ mười vị với vẻ mặt hớn hở, vừa khoe khoang với Lý Viên rằng có người chăm sóc mình, hoàn toàn không ý thức được trong mắt Lâm Miên thì anh đã gần như là nửa người tàn phế rồi.
“Thôi thôi, đủ rồi, đừng có khiến người ta buồn nôn nữa,” Lý Viên rùng mình một cái, chịu hết nổi, rồi nghiêm túc nói: “Chuyện bên phía ba mẹ cậu ấy định tính sao? Chẳng lẽ cứ thế dụ dỗ con trai nhà người ta đi mà không nói được một câu cho ra hồn à?”
Tạ Đình cảm thấy xương sườn mình hơi nhói nhói, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Còn có thể thế nào nữa? Vài hôm nữa thì theo Lâm Miên về quê một chuyến, cùng lắm thì gãy thêm một cái xương sườn nữa thôi.”
Lý Viên hít sâu một hơi lạnh, âm thầm giơ ngón cái với anh, đúng là người sói*.
(*Nguyên văn: 狼人 - chỉ người “liều mạng”, “quả cảm”, chơi lớn không sợ gì, dùng theo nghĩa đùa)
Lâm Miên đẩy cửa bước vào, thấy bát canh của Tạ Đình vẫn chưa cạn, bèn giục: “Uống nhanh lên, nguội rồi là không ngon đâu.”
Tạ Đình lập tức ném cho Lý Viên ánh mắt kiểu “vợ tôi đối xử với tôi tốt ghê chưa”, khiến Lý Viên suýt thì nghẹn họng vì buồn nôn.
Lâm Miên vừa bưng bát vừa tiễn Lý Viên ra ngoài. Khi ra đến phòng khách, Lý Viên ngửi thấy mùi gì đó thơm ngào ngạt, không kìm được tò mò hỏi: “Cậu hầm gì vậy? Thơm thế?”
Lâm Miên nháy mắt với anh một cái, lại liếc về phía cửa phòng, hạ giọng nói: “Ngưu tiên... anh biết mà, Tạ Đình ấy...”
Ý cậu là Tạ Đình bị thương thì phải bồi bổ thật tốt, nhưng chính cái loại nguyên liệu này cộng thêm biểu cảm của Lâm Miên, khiến Lý Viên tự động hiểu thành... Tạ Đình “không làm ăn gì được nữa rồi”.
Anh kinh ngạc nói: “Không thể nào, Tạ Đình còn trẻ thế cơ mà!”
Lâm Miên thở dài thườn thượt: “Chính vì còn trẻ nên mới phải tẩm bổ sớm, chứ để đến già thì muộn mất rồi.”
Lý Viên cũng thở dài theo, vỗ vai Lâm Miên: “Vất vả cho cậu rồi.”
Lâm Miên mặt đầy vẻ thấu hiểu và chịu thương chịu khó: “Không sao, tôi chịu được.”
Còn Tổng giám đốc Tạ của chúng ta đang nằm trên giường thì hoàn toàn không biết trong lòng bạn thân mình, anh đã bị phán là... ‘không còn khả năng’. Anh chỉ háo hức ngóng trông Lâm Miên quay lại, vừa thấy cậu xuất hiện ở cửa, liền như chú chó lớn thấy xương, vươn tay ra gọi: “Lại đây ôm một cái nào.”
Lâm Miên nhìn kiểu gì cũng thấy Tạ Đình lúc này có gì đó... sai sai.
Có lẽ Tạ Đình thật sự từng là con tuấn mã nơi thảo nguyên, cần một kỵ sĩ mạnh mẽ mới có thể thuần phục nổi anh ta. Thế mà giờ đây, Tạ Đình lại dịu dàng đến mức khó tin, khiến cậu thấy hơi... mất hứng. Sao mới bị thương có tí mà đã ‘nữ tính’ hẳn ra rồi? (Không phải có ý kỳ thị đàn ông dịu dàng đâu nhé.)
Nhưng dù sao, Lâm Miên vẫn nhẹ nhàng bước tới, cẩn thận ngã vào lòng Tạ Đình.
Hai người ôm nhau, không tránh khỏi có chút “chạm đâu bén đó”, huống hồ Tạ Đình đã nằm liệt giường hơn nửa tháng, cả hai cũng chưa đụng chạm gì suốt thời gian đó. Giờ thương tích đã lành gần hết, tâm trí anh dĩ nhiên bắt đầu xao động.
Cả hai nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương đọc được thông điệp “làm một trận long trời lở đất”, ăn ý đến mức không cần nói lời nào.
Vì bây giờ Tạ Đình vẫn chưa thể cử động mạnh, nên Lâm Miên ngồi hẳn lên người anh, một mình ở phía trên tự chơi đến hăng say, khổ nỗi Tạ Đình lại muốn động mà không thể, xong rồi còn bị Lâm Miên mỉa mai: “Anh còn được không đó?”
Đàn ông thì không thể nói “không được”, Tạ Đình nghiến răng, dứt khoát lật người đè Lâm Miên xuống dưới, tức tối nói: “Em nói ai không được hả?”
Lâm Miên chớp mắt, thổi nhẹ vào mặt Tạ Đình: “Ai dám nhận thì em nói người đó.”
Cậu còn đang đợi Tạ Đình phát huy bản lĩnh đàn ông thì chờ mãi, chờ mãi, Tạ Đình vẫn chưa có động tĩnh gì. Chỉ thấy mặt anh đầy mồ hôi lạnh, mắt trợn tròn, sắc mặt không ổn chút nào. Lâm Miên nhận ra có gì đó sai sai, bèn rụt rè hỏi: “Anh...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=20]
anh sao vậy?”
“Má nó, nứt ra rồi.”
Không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng đến mức như muốn đông lại.
Lâm Miên sợ đến mềm cả chân, vội vàng nhẹ nhàng đỡ Tạ Đình nằm xuống, rồi cuống quýt gọi xe cấp cứu.
“Vâng, bệnh nhân từng bị chấn thương”. “Chỉ là... không cẩn thận bị nứt lại thôi”. “Do vận động mạnh quá...”
Chuyện kết thúc bằng việc Tạ Đình phải nằm viện thêm hai ngày nữa. Rõ ràng anh cảm thấy mấy ngày nay ánh mắt Lâm Miên nhìn mình cứ như đang nghiên cứu tiêu bản vậy.
Tạ Đình đấu tranh tâm lý mãi, cuối cùng cũng mở điện thoại, gõ vào ô tìm kiếm: “Không làm vợ thỏa mãn được, làm sao để cứu vãn mối quan hệ?”
Kết quả hiện ra là: “Anh bạn à, đừng làm khổ người ta nữa, chia tay đi, cậu ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Bố nhà nó.
Tạ Đình không cam tâm, lại gõ: “Không thỏa mãn được vợ, tôi còn cứu được không?”
Lần này kết quả còn tàn nhẫn hơn, bảo anh... chặt quách nó đi cho rồi.
Tạ Đình lập tức thấy đau ở phía dưới, không dám hỏi mấy câu sát thương tinh thần đó trên mạng nữa.
Cứ thế lại trôi qua mười ngày, vết thương của Tạ Đình cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục. Đêm hôm đó, anh lập tức lấy lại khí thế đàn ông của mình, ánh mắt oán trách mấy ngày qua của Lâm Miên lúc này mới hoàn toàn biến mất.
Cận kề Tết Nguyên đán, Lâm Miên dẫn Tạ Đình về quê gặp mẹ và em gái.
Trước giờ cậu chưa từng kể chuyện của mình cho gia đình. Một là vì việc bị người ta bao nuôi vốn chẳng hay ho gì, hai là người bao nuôi lại còn là đàn ông, nói ra thì càng khó mở miệng. Lâm Miên chỉ cầu mong đừng để vừa bước chân vào nhà thì đã bị đuổi ra.
Cậu bảo Tạ Đình ngồi chờ trên xe một lát, còn mình thì vào trước.
Tạ Đình không khỏi lo lắng: “Có chuyện gì nhất định phải gọi anh, chúng ta cùng đối mặt.”
Lâm Miên cảm động không thôi, ôm tâm trạng như đi chịu chết mà bước vào nhà.
Mẹ và em gái cậu đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình cẩu huyết, coi đến là say mê. Thấy cậu về, vừa ăn khoai tây chiên rôm rốp vừa chào hỏi qua loa.
Lâm Miên lấy hết can đảm: “Mẹ, con dẫn một người về.”
Mẹ Lâm tuy trên mặt đã hiện nếp nhăn rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra là một người phụ nữ có nét đẹp thanh tú. Bà hỏi: “Ai vậy?”
“Bạn trai con.”
“Ờ.” Mẹ Lâm khựng lại vài giây, rồi bỗng trợn tròn mắt: “Ai cơ?!”
Lâm Miên lập tức lùi một bước, nửa chân đã chuẩn bị sẵn sàng... để chạy trốn bất cứ lúc nào.
Em gái cậu suýt nữa thì phun cả ngụm Coca ra, rồi giơ ngón cái với vẻ khâm phục: “Anh, gan anh to thật đấy.”
Mẹ Lâm thì bật dậy, suýt thì nhào tới đánh cậu: “Cái thằng ranh này! Đừng tưởng lên thành phố rồi là hơn người, toàn học mấy cái tào lao về, cái thằng đàn ông đó đâu? Gọi nó vào đây cho mẹ! Dám dụ dỗ con trai tôi, tôi mà...”
Bà còn chưa kịp xả hết giận, thì Tạ Đình đã bước vào nhà, trên người mặc toàn hàng hiệu, lễ phép chào: “Cháu chào dì, cháu là bạn trai của Lâm Miên ạ.”
Lâm Miên lập tức bắt đầu lo cho mấy cái xương sườn của Tạ Đình.
Mẹ Lâm chuẩn bị nổi trận lôi đình, nhưng vừa liếc thấy gương mặt của Tạ Đình thì đột nhiên nghẹn lời.
“Mẹ... mẹ sao thế ạ?” Lâm Miên dè dặt hỏi.
Mẹ cậu ra vẻ bình tĩnh, lấy tay vuốt lại tóc, rồi làm bộ giận dỗi: “Cái thằng này, có bạn trai đẹp trai thế mà không dẫn về sớm cho mẹ xem! Cậu trai trẻ này, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Gia đình làm nghề gì? Thằng Miên nhà cô có làm phiền cháu gì không?”
... Diễn biến có vẻ hơi sai sai?
Tạ Đình nở nụ cười thương hiệu của mình: “Dì ơi, sau Tết cháu tròn hai mươi sáu. Nhà cháu làm bên bất động sản, còn Miên Miên thì rất ngoan.”
Lâm Miên há hốc mồm nhìn mẹ mình nhiệt tình đón Tạ Đình vào nhà.
Thì ra “mê trai đẹp” là do di truyền. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao mình lại bị Tạ Đình mê hoặc đến vậy, là học theo mẹ cả đấy.
Phá được án rồi: Nhà họ Lâm, toàn bộ thành viên đều là ‘fan cuồng nhan sắc’.
Cảnh tượng tưởng tượng trong đầu - Tạ Đình bị đánh gãy xương sườn - hoàn toàn không xảy ra. Ngược lại, anh còn được mẹ Lâm tiếp đãi như thượng khách.
Lâm Miên thấy buồn buồn trong lòng. Ở nhà hơn hai mươi năm, cậu chưa bao giờ được mẹ đối xử tốt như thế.
Đến mức cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân không phải con ruột.
Sau khi ăn Tết ở quê, lúc hai người chuẩn bị rời đi, mẹ và em gái Lâm Miên đều ra tận cổng tiễn, bịn rịn dặn dò Tạ Đình: “Có thời gian thì về thăm nhà nhiều nhé, từ giờ mọi người là người một nhà rồi, đừng khách sáo.”
Tạ Đình bật cười: “Vâng, mẹ.”
Mẹ Lâm mỉm cười đầy mãn nguyện, còn Lâm Miên ở bên cạnh thì nhẹ nhàng giẫm lên chân Tạ Đình một cái.
Trên đường trở về, Lâm Miên nằm vật ra ghế xe, ngủ một giấc trời long đất lở. Tỉnh dậy thì phát hiện xe đã dừng ở sân bay.
Cậu ngái ngủ hỏi: “Đi đâu thế?”
Tạ Đình véo má cậu: “Đi kết hôn.”
Lâm Miên tỉnh hẳn, trừng mắt nhìn Tạ Đình như thể bị sét đánh.
Mọi thứ đến quá nhanh.
Nhưng ngay sau đó, niềm vui như sóng trào lấp đầy lồng ngực.
Trước khi lên máy bay, Lâm Miên lẩm bẩm: “Này... nếu sau này anh ngoại tình, hoặc tụi mình vì lý do gì đó mà ly hôn, thì tiền của anh sẽ là của em đúng không?”
Cậu ngước mắt trông mong nhìn Tạ Đình.
Tạ Đình dở khóc dở cười: “Đúng, nhưng anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Từ cửa sổ nhìn ra, mây trắng lững lờ trôi, bên ngoài đúng lúc hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời phủ một màu vàng rực rỡ. Lâm Miên cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ. Cậu tựa vào lòng Tạ Đình, chậm rãi nói: “Em phát hiện... hình như em cũng rất thích anh.”
Khóe môi Tạ Đình khẽ cong, nở nụ cười: “Thích thì chưa đủ, em phải yêu anh.”
“Vậy còn anh? Anh có yêu em không?”
“Anh yêu em. Mãi mãi, không có thời hạn.”
Chiếc máy bay xuyên qua tầng mây, bay về phía hành trình kế tiếp, mà hạnh phúc của hai người họ, mới chỉ vừa bắt đầu.
HẾT TRUYỆN.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận