Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Địa bàn của Bạch Nguyệt Quang

Ngày cập nhật : 2025-07-09 20:22:25
Cái túi của Lâm Miên bán được hơn hai mươi vạn, vốn dĩ cậu không gấp gì để bán, nhưng tình hình hiện tại khiến ý nghĩ muốn "chuồn đi" ngày càng mãnh liệt, nên dù phải bán lỗ, cậu cũng cắn răng bán cho xong.
Sau đó, cậu bắt đầu tìm mặt bằng, dự định mở một tiệm bánh ngọt. Hai mươi năm đầu đời cậu đã phải chịu quá nhiều khổ cực, nửa đời sau cậu muốn sống trong ngọt ngào, mà tiệm bánh ngọt là lựa chọn tuyệt vời nhất. Tất nhiên, Lâm Miên chẳng biết làm bánh là gì, cậu dự tính đợi sau khi sửa sang mặt bằng xong sẽ tuyển vài đầu bếp bánh ngọt, còn bản thân chỉ cần mỗi ngày ngồi quầy, làm một linh vật biết thu tiền là đủ.
Lâm Miên là người thuộc trường phái hành động, ý tưởng vừa nảy ra chưa tới ba ngày, cậu đã theo môi giới đi xem nhà. Mặt bằng nằm trên con phố sầm uất, cách vài dãy là khu đại học, không lo không có khách. Có lẽ vì sống với Tạ Đình một thương nhân lão luyện đã lâu, đến bộ não gỗ mục như Lâm Miên cũng bắt đầu có chút đầu óc kinh doanh. Cậu vừa nghiên cứu địa hình khu vực, vừa tìm hiểu đối thủ cạnh tranh lân cận, không ngờ cũng ra dáng ông chủ nhỏ lắm.
Tất cả những việc này cậu đều làm sau lưng Tạ Đình. Tạ Đình ngoài việc yêu cầu cậu giữ thân trong sạch, thì gần như không can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu.
Vì vậy, ban đêm Lâm Miên ở bên Tạ Đình “làm ấm giường”, ban ngày lại tất bật lo chuyện tiệm bánh, bận đến mức chân không chạm đất.
Dưới sự giới thiệu của môi giới, Lâm Miên ký hợp đồng với một công ty trang trí nội thất, dù làm sự nghiệp riêng rất mệt nhưng cậu lại cảm thấy rất vui. Mỗi ngày Lâm Miên đều chạy ra công trình giám sát, sợ thợ thi công làm ẩu rút bớt vật liệu. Cứ thế sáng tối chạy qua chạy lại suốt hơn một tuần, cuối cùng Tạ Đình cũng phát hiện ra sự bất thường của cậu.
Hôm đó, Lâm Miên người đầy bụi đất quay về nhà, đúng lúc bị Tạ Đình bắt gặp. Rõ ràng là không làm chuyện gì có lỗi với Tạ Đình, vậy mà khi thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, Lâm Miên lại bất giác thấy chột dạ.
Tạ Đình ngồi lười biếng trên ghế salon trong phòng khách, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Miên lấm lem đất cát. Bị nhìn đến sởn da gà, Lâm Miên lập tức nở nụ cười lấy lòng như mọi khi: “Hôm nay công ty không bận à, anh về sớm thế?”
Nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, thường ngày giờ này đến bóng Tạ Đình còn chưa thấy đâu.
“Lại đây, anh có chuyện muốn hỏi em.” Giọng nói của Tạ Đình như đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn mang theo áp lực vô hình.
Lâm Miên bất giác thấy căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Cậu vốn định như mọi khi dựa vào người Tạ Đình, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện trên quần áo mình toàn là bụi đất, định quỳ gối bên chân anh, thì Tạ Đình đã mất kiên nhẫn, kéo thẳng tay cậu, đè ngồi lên đùi mình.
Lâm Miên nghĩ: Tạ Đình còn chẳng ngại, mình ngại cái gì nữa? Thế là cậu không khách sáo gì mà cứ thế để bụi bẩn dính đầy lên chiếc sơ mi trắng sạch sẽ của Tạ Đình, rồi hạ giọng nũng nịu: “Có chuyện gì thế ạ?”
Tạ Đình chăm chú nhìn gương mặt trắng trẻo của cậu, nhiều lần muốn đè nén cơn giận trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự bất mãn: “Em giấu anh mở cửa hàng bên ngoài?”
Quả nhiên là vì chuyện đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=5]

Lâm Miên không hiểu tại sao Tạ Đình lại tức giận, tiền mở tiệm đúng là Tạ Đình cho, nhưng đã cho rồi thì chính là tiền của cậu, cậu có quyền sử dụng theo ý mình, Tạ Đình giận cái gì chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lâm Miên không dám nói ra, chỉ chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Không được sao?”
Có lẽ là vì vẻ mặt quá chân thành, khiến Tạ Đình nghẹn lời mất mấy giây, một lúc sau mới mở miệng: “Tại sao không nói với anh một tiếng?”
(Trong lòng Lâm Miên thầm mắng: Vớ vẩn, đó là cửa hàng của tôi, tại sao phải nói cho anh biết?)
Nhưng ngoài miệng, cậu vẫn ngoan ngoãn đáp: “Em tưởng anh bận lắm, sẽ không để tâm mấy chuyện nhỏ này.” Nói xong lại chớp mắt thêm lần nữa.
Tạ Đình thật sự không có cách nào với bộ dạng thế này của Lâm Miên. Thật ra chính anh cũng muốn tự hỏi bản thân: tại sao khi biết Lâm Miên âm thầm mở cửa hàng, anh lại tức giận đến vậy?
Có lẽ là vì, người mà anh vẫn tưởng rằng luôn nằm trong lòng bàn tay, lại bắt đầu có bí mật của riêng mình, điều đó khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Anh đã bao dưỡng Lâm Miên suốt hai năm, rất nhiều “lần đầu tiên” của Lâm Miên đều là do anh trao cho. Chỉ cần anh muốn, anh có thể nắm rõ mọi chuyện về Lâm Miên như lòng bàn tay. Nhưng trước đây anh không làm vậy, vì Lâm Miên đủ ngoan ngoãn, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cũng sẽ ngoan ngoãn báo cáo với anh.
Thế nhưng lần này, Lâm Miên thậm chí đã sắp sửa hoàn thiện việc sửa sang mặt bằng, vậy mà chuyện mở tiệm lại chưa từng hé miệng nói với anh, như thể có điều gì đó đang âm thầm thay đổi, mà Tạ Đình lại không sao nắm bắt được.
“Lần sau đừng tự ý quyết định nữa. Em muốn mở tiệm, chỉ cần nói với anh một tiếng là được. Công ty có rất nhiều mặt bằng, em thích cái nào thì chọn cái đó, không cần vất vả đến vậy.”
Lâm Miên khựng lại, lời nói của Tạ Đình khiến cậu cảm động thật sự. Từ mọi phương diện mà nói, Tạ Đình đối với cậu rất tốt.
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ rời khỏi Tạ Đình, Lâm Miên cảm thấy hơi luyến tiếc, nhưng cũng chỉ là một chút xíu thôi.Cậu biết rõ không thể làm tình nhân của Tạ Đình cả đời, cái kết của Trương Diên cậu đã thấy rõ rồi. Tuyệt đối không thể động lòng với bất kỳ ai, nếu không người chịu khổ chỉ có thể là chính mình.
Đúng, bây giờ Tạ Đình đối xử rất tốt với cậu, nhưng vài năm sau, nếu cậu không còn trẻ trung, không còn hấp dẫn, thậm chí không còn giống Lý Viên, Tạ Đình có đá cậu đi không?
Lâm Miên rất rõ ràng điều đó trong lòng, nhưng vẫn rất cảm kích tấm lòng của Tạ Đình, vì vậy làm nũng một chút, hai tay nâng mặt anh lên, hôn lên đôi môi mỏng kia một cái, còn mút nhẹ một cái, rồi cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc Tạ thật hào phóng~”
Mà kết cục của việc trêu ghẹo Tạ Đình là Lâm Miên bị khiêng thẳng vào phòng tắm, được “rửa sạch” từ đầu đến chân, sau đó lại bị kéo từ phòng tắm đến giường lớn trong phòng ngủ.
Tạ Đình nhìn bề ngoài lạnh lùng, trông như kiểu lãnh cảm, nhưng chỉ những ai từng trải qua “thủ đoạn trên giường” của anh mới biết anh tàn nhẫn đến mức nào.
Thông thường, đều là Lâm Miên bị dày vò đến mức chịu không nổi, phải cầu xin Tạ Đình dừng lại, cầu đến mức khóc lóc rên rỉ, Tạ Đình mới chịu hơi kiềm chế một chút.
Lâm Miên đang nằm trên giường, sướng đến mức hai chân không khép lại nổi, thì trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ: Nếu sau này Lý Viên ở bên Tạ Đình… liệu có chịu nổi Tạ Đình không ta?
Nhưng mà Tạ Đình và Lý Viên vóc dáng xem ra cũng tương đương, vậy liệu có khi nào Tạ Đình vì tình mà làm “bot” không?
Lâm Miên bị ý nghĩ đó làm cho kinh ngạc đến mức bắn luôn tại chỗ.
Khi Tạ Đình mặt đầy đắc ý đưa “thành quả” cho cậu xem, chắc chắn sẽ không ngờ được rằng lúc ấy trong đầu Lâm Miên đang tưởng tượng cảnh anh phải nằm dưới người khác…
Khi mặt bằng tiệm gần sửa sang xong, Lâm Miên bắt đầu lo liệu việc tuyển nhân viên.
Đầu bếp bánh ngọt và nhân viên phục vụ là không thể thiếu, nhưng điều khiến Lâm Miên đau đầu nhất lại là: Có nên thuê một kế toán không?
Với số điểm toán thi đại học thảm hại của mình, cậu có thể tránh xa con số bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, chứ đừng nói tới chuyện tự mình tính toán sổ sách.
Đúng lúc Lâm Miên đang ủ rũ vì chuyện đó, thì bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt điển trai trước cửa kính lớn, phản ứng hơi chậm, phải mất hai giây cậu mới giật mình run lên một cái.
Lý Viên đang đứng ngoài cửa, không nhịn được mà bật cười.
Thì ra Lý Viên đến khu vực này để kiểm tra mặt bằng. Sau khi trở về nước, cha mẹ anh ta đã giao toàn bộ bất động sản dọc con phố này cho anh ta quản lý, không ngờ lại vô tình gặp được Lâm Miên.
Dù sao hai người cũng đã gặp nhau, Lâm Miên không tiện làm lơ, đành chạy ra chào hỏi. Thấy bên cạnh Lý Viên có một người đàn ông mặc vest, Lý Viên nói mấy câu với người kia, người đó lập tức rời đi.
Dù gì hai người cũng không thân, Lâm Miên không biết phải nói gì, ngược lại Lý Viên vẫn rất tự nhiên, vừa quan sát cửa tiệm, vừa hỏi: “Em thuê chỗ này à?”
Lâm Miên gật đầu: “Anh cũng đến để thuê cửa hàng à?”
Lý Viên lắc đầu cười: “Toàn bộ mặt bằng khu này là của nhà anh. Nói chính xác thì, anh là chủ nhà của em.”
Lâm Miên âm thầm khinh bỉ chính mình: Có mắt mà không thấy thái sơn, chỉ biết cười gượng gạo, đúng thật là “oan gia ngõ hẹp”, cả thành phố A có biết bao cửa hàng, vậy mà cậu lại đi thuê đúng địa bàn của Lý Viên.
Lý Viên nói tiếp: “Sau này nếu cần gì cứ nói. Nể tình chúng ta có quen biết, có khi anh còn có thể giảm giá cho em một chút.”
Lâm Miên nghĩ thầm: Chúng ta thì có tình nghĩa gì chứ, cùng lắm tôi chỉ là bản sao của anh thôi, nhưng mà không ai từ chối tiền cả, vừa nghe đến “giảm giá”, mắt Lâm Miên đã sáng rực lên, giọng điệu cũng nhí nhảnh hơn hẳn: “Vậy thì tốt quá! Đợi em khai trương, mời anh đến làm ‘gương mặt đại diện’ nhé~”
Lý Viên cũng rất nể mặt, gật đầu đồng ý. Hôm nay anh còn nhiều việc phải làm nên không trò chuyện thêm, chỉ vẫy tay rồi rời đi.
Lâm Miên nhìn theo bóng lưng của Lý Viên, lại lần nữa mê mẩn với đôi chân dài kia.
Bảo sao mà Tạ Đình nhung nhớ suốt bao nhiêu năm, ánh mắt đúng là sắc như dao thật.

Bình Luận

0 Thảo luận