Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Người tình nhỏ ốm rồi

Ngày cập nhật : 2025-07-09 20:35:16
Cuối cùng, Lâm Miên vẫn quyết định thuê một người kế toán. Một là vì cậu thực sự ghét tính toán, hai là cũng sợ tự mình tính sai, đến mức lời hay lỗ cũng không biết. Dù sao thì giờ cậu cũng là người có tài sản cả triệu, thuê một nhân viên lương vài nghìn tệ một tháng đối với cậu mà nói, chẳng khác gì nhổ một cọng lông trên thân con bò chẳng đáng để đau lòng.
Tạ Đình thì rất có ý kiến về chuyện Lâm Miên bận rộn như vậy. Lâm Miên mỗi ngày đều mệt như chóa, tối về vẫn phải “phục vụ” anh, quay cuồng 24 tiếng không nghỉ, đến người máy cũng chẳng siêng năng bằng. Kiên trì được chừng nửa tháng, cơ thể vốn khá khỏe mạnh của Lâm Miên lại nũng nịu mà đổ bệnh.
Chuyện là thế này:
Buổi sáng hôm đó, Lâm Miên ra ngoài mà ăn mặc không hợp thời tiết, bị lạnh một hồi, đến khi quay về thì lại bị lạnh thêm lần nữa, cả người đã bắt đầu lâng lâng mơ hồ.
Thế mà vẫn gắng gượng giả vờ khoẻ mạnh để làm nũng với Tạ Đình, kết quả là bị “làm” đến mức ngất xỉu ngay trên giường. Tạ Đình tuy mạnh mẽ, nhưng chuyện như vậy cũng khá hiếm gặp. Anh sờ trán Lâm Miên thì phát hiện ra nóng như bàn ủi.
Anh lập tức gọi bác sĩ gia đình tới trong đêm. May mà chỉ là sốt nhẹ. Vị bác sĩ kia thì quá quen với mấy trường hợp kiểu này, liếc thấy dấu hôn rõ ràng dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình của Lâm Miên, liền nói Tạ Đình bằng giọng điệu đầy cảm thông và khuyên răn: “Cậu nên tiết chế một chút.”
Dù là Tạ Đình đã quá quen đối mặt với mọi tình huống, lúc này cũng cảm thấy hơi bối rối. Anh rất muốn giải thích: Không phải tôi làm cậu ta kiệt sức, là do cậu ta tự vắt kiệt mình ấy chứ! Nhưng lời đến miệng rồi, nghĩ đến sĩ diện, lại nuốt trở vào.
Lâm Miên ngủ một giấc, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tạ Đình. Cả người nóng ran, khó chịu đến mức cứ rên rỉ không ngừng, lại còn dựa sát vào người Tạ Đình vốn có thân nhiệt mát hơn một chút, không ngừng cọ qua cọ lại.
Tạ Đình vốn đã có sẵn chút bực bội trong lòng, bị cậu động chạm như vậy, không nhịn được làu bàu: “Ai nuôi em thành ra yếu ớt thế này hả? Hở một tí là bệnh. Truyền bệnh sang tôi thì sao?”
Rõ ràng là muốn quan tâm Lâm Miên, nhưng lời nói ra lại chẳng chút dễ nghe.
Lâm Miên tưởng thật sự Tạ Đình đang giận, có lẽ do con người khi ốm thì thường hay nhạy cảm, cậu lí nhí đáp lại: “Vậy thì em qua phòng bên ngủ.”
Vừa nói xong đã thật sự định ngồi dậy, nhưng lại bị Tạ Đình dùng chân đè lại.
Tạ Đình cảm thấy Lâm Miên khi bị bệnh lại có chút nóng nảy, so với thường ngày lại sinh động hơn nhiều, liền vươn tay xoa mặt cậu, giọng điệu cũng dịu xuống: “Chỉ nói em vài câu mà đã giận rồi à?”
Lâm Miên khịt khịt mũi, dùng khuôn mặt nóng bừng của mình dụi vào lòng bàn tay Tạ Đình, trong lòng cậu thấy vừa chua xót vừa tê dại, như có một luồng khí đè nén trong lồng ngực không biết trút vào đâu.
Cậu móc ngón út vào tay Tạ Đình, trong một phút bốc đồng, rốt cuộc cũng hỏi ra câu đã giấu trong lòng từ lâu: “Khi nào thì anh sẽ đuổi em đi?”
Tạ Đình vốn đang hài lòng vì sự ngoan ngoãn của cậu, nghe thấy câu này thì chân mày nhíu chặt lại: “Ai nói là sẽ đuổi em đi?”
“Sớm muộn gì cũng phải chia tay mà.” Lâm Miên mở đôi mắt ngấn nước vì sốt, ánh mắt lưu luyến nhìn Tạ Đình.
“Đến lúc đó... anh có cho em phí chia tay không?”
Tạ Đình tưởng Lâm Miên sốt đến hồ đồ, nói năng linh tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=6]

Hai năm bên nhau, ban đầu đúng là Tạ Đình từng nghĩ sẽ đặt ra giới hạn đợi khi mình buông được Lý Viên, thì sẽ chấm dứt với Lâm Miên. Nhưng sau một thời gian sống chung, anh phát hiện Lâm Miên càng ngày càng hợp với mình, cho nên chưa bao giờ thực sự nghĩ đến chuyện rời xa cậu.
Vậy mà giờ đây, khi Lâm Miên bất ngờ nhắc đến, Tạ Đình lại lần đầu nghiêm túc suy nghĩ về điều đó...
Anh tự động bỏ qua trọng điểm “phí chia tay” trong lời của Lâm Miên, ngược lại lại cho rằng Lâm Miên là không nỡ xa mình, sợ mình sẽ đuổi cậu đi, trong lòng còn có chút đắc ý.
Bình thường Lâm Miên đã thể hiện rõ sự phụ thuộc sâu sắc vào mình, nếu mình thật sự nói chia tay, chắc chắn Lâm Miên sẽ khóc đến đỏ cả mũi. Dù anh rất thích khiến Lâm Miên khóc trong lúc trên giường, nhưng không có nghĩa là rời giường rồi vẫn muốn thấy cậu khóc.
Tạ Đình tự tìm một cái lý do cho mình, một quý ông thì không nên khiến người tình phải rơi lệ.
Vì thế anh mơ hồ đáp: “Không ai đuổi em đi cả. Chúng ta... có thể luôn ở bên nhau.”
Tạ Đình nói xong, trong lòng đầy mong đợi, đợi phản ứng của Lâm Miên.
Đợi mấy giây vẫn không thấy Lâm Miên lên tiếng, anh tưởng cậu cảm động quá đến mức nghẹn lời. Nhưng khi cúi đầu nhìn thì phát hiện, Lâm Miên không biết từ lúc nào đã chu môi ngủ mất rồi.
Tạ Đình lập tức tức muốn nổ phổi.
Đây là lần đầu tiên anh nói ra một câu gần giống như lời hứa hẹn với người khác, vậy mà đối tượng nhận lời lại ngủ khì mất tiêu. Tạ Đình nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng nghĩ đến việc Lâm Miên đang ốm, cũng không nỡ lay người dậy để truy hỏi cho ra lẽ.
Anh cúi xuống, nặng nề hôn lên môi Lâm Miên, gằn giọng bất mãn: “Đồ vô lương tâm.”
Lâm Miên vốn có thể chất rất tốt, lần này bệnh chỉ có một đêm là đã phục hồi, sáng hôm sau lại nhảy nhót như chưa từng ốm, nhưng vẫn bị Tạ Đình ép ở nhà nghỉ ngơi ba ngày mới được ra ngoài.
Trong thời gian đó, Tạ Đình thậm chí còn định phái người giúp Lâm Miên giải quyết mấy việc vặt ở cửa hàng.
Nhưng Lâm Miên đã quyết tâm để cửa tiệm này không dính dáng gì đến Tạ Đình, nên cậu tìm đủ mọi lý do, nói ngọt nói khéo đủ kiểu, mới khiến Tạ Đình từ bỏ ý định đó.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, giấy phép kinh doanh mà Lâm Miên đăng ký cuối cùng cũng được phê duyệt, tiệm bánh ngọt của cậu chính thức đi vào guồng hoạt động.
Ngày khai trương rơi đúng vào ngày hoàng đạo tốt nhất nửa cuối năm, nghe nói rất chiêu tài. Việc có chiêu tài hay không thì chưa biết, nhưng ý nghĩa thì tốt đẹp.
Hai thợ làm bánh mà Lâm Miên thuê đều xuất thân từ trường đào tạo chuyên nghiệp, để kiểm tra tay nghề của họ, Lâm Miên còn đặc biệt gói vài phần bánh mang về cho Tạ Đình, người có cái miệng kén chọn hơn bất kỳ sinh vật nào, nếm thử.
Tạ Đình không khen ngon, cũng không chê dở, nhưng đối với người bình thường mà nói, việc hắn không phê bình gì đã là đủ hài lòng rồi.
Lâm Miên còn thuê thêm hai nhân viên phục vụ, một trai đẹp, một gái xinh. Là một “nhan khống” chính hiệu, cậu rất nhanh đã chốt hai người này.
Chàng trai còn nói mình biết ghi sổ kế toán, có thể kiêm luôn việc ghi chép sổ sách với mức lương gấp đôi. Lâm Miên thấy khả thi, bèn đồng ý ngay.
Ngày khai trương, Lâm Miên còn bày trò học người ta cắt băng khánh thành, thật ra chỉ là món đồ đặt trên taobao 9 tệ 9 bao gồm cả ship, chủ yếu là để thêm phần náo nhiệt.
Tiệm được trang trí rất đẹp, mà cả chủ tiệm lẫn nhân viên đều là trai xinh gái đẹp, nên ngay từ ngày đầu tiên đã thu hút rất nhiều khách hàng.
Lâm Miên chọn một chỗ có tầm nhìn tốt, nhìn dòng người ra vào đông đúc, mắt cười đến nỗi cong thành vầng trăng.
Nhưng Lâm Miên không ngờ rằng Lý Viên, người mà hôm trước mình tiện miệng mời đến dự khai trương góp mặt, lại thật sự tới ủng hộ. Là chủ tiệm, cậu đành phải đích thân ra đón tiếp.
Lý Viên trông như là cố tình ghé qua, còn mang theo một bó hoa hồng tặng cậu. Lâm Miên nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, lúc nhận bó hoa cứ như đang cầm phải khoai lang bỏng tay, cầm thế nào cũng thấy khó xử, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài. Cậu giả vờ như trí nhớ không tốt, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Không ngờ anh thật sự đến đấy, để em mời anh một ly cà phê nhé.”
Lý Viên theo Lâm Miên vào trong tiệm. Hai người đàn ông đẹp trai đứng cạnh nhau, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Họ ngồi xuống trong ánh nhìn soi mói từ tứ phía, nhân viên nhanh chóng tiến đến hỏi cần dùng gì. Lâm Miên khí thế ngút trời gọi: “Mang loại cà phê và bánh ngọt đắt nhất lên đi!”
Dù sao cậu cũng là ông chủ, ăn uống không phải ngại gì.
Lý Viên chống cằm bằng tay, đầy hứng thú nhìn Lâm Miên, không nhịn được cười nhẹ, nói: “Ông chủ Lâm thật là hào sảng.”
Lâm Miên được khen thì làm bộ làm tịch, vẫy vẫy tay: “Cũng không có gì đâu, đã mời bạn bè tới ăn uống thì tất nhiên phải mời món ngon nhất, không thể để anh bị thiệt thòi.”
Chỉ định khách sáo một câu, ai ngờ Lý Viên lại nói: “Tôi thật vui vì cậu coi tôi là bạn.”
Câu nói ấy khiến Lâm Miên hơi ngượng ngùng, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của Lý Viên như có một cái móc câu, muốn câu lấy cậu vậy.
Lâm Miên không dám nhìn vào mắt Lý Viên nữa, vội vàng cười trừ, lảng tránh chủ đề.
Lý Viên xin số wechat của Lâm Miên, tuy rằng cậu cảm thấy giữa hai người không có lý do gì cần liên hệ, nhưng do dự mấy giây vẫn đưa. Không vì lý do gì khác, ai mà chẳng muốn thêm một soái ca vào danh sách bạn bè WeChat chứ!
“À đúng rồi, cuối tuần này tôi và Tạ Đình đi câu cá ở ngoại ô, cậu cũng đi cùng nhé.”
Tôi không đi! Lâm Miên suýt chút nữa buột miệng từ chối, nghẹn lại hai giây, đành nói:
“Ở tiệm bận lắm…”
“Lúc đó để Tạ Đình đưa cậu đi, chỗ đó không khí tốt, cảnh cũng đẹp, cậu sẽ thích thôi.”
Lý Viên căn bản không cho Lâm Miên cơ hội từ chối, thái độ đó làm Lâm Miên bối rối đến mức chóng mặt, đành gượng gạo đồng ý, dù sao đến lúc đó làm nũng với Tạ Đình một chút là xong, cũng không cần phải dây dưa với Lý Viên ở đây.
Tiễn Lý Viên xong, Lâm Miên vẫn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc Lý Viên tiếp cận mình vì mục đích gì. Lẽ nào là muốn cảnh cáo mình tránh xa Tạ Đình? Nếu vậy thì không cần lòng vòng như vậy, cậu chưa từng xem Lý Viên là tình địch.
Lâm Miên quyết định: Bắt đầu từ tối nay, sẽ lén lút thu dọn hành lý, chỉ cần Tạ Đình mở miệng bảo chia tay, cậu sẽ lập tức kéo vali rời đi, hoàn thành tốt nhiệm vụ cuối cùng của một kẻ thế thân - đó là cút đi thật sạch sẽ.

Bình Luận

0 Thảo luận