Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Tình nhân nhỏ đè kim chủ

Ngày cập nhật : 2025-07-11 17:39:53
Khi Tạ Đình đặt chai Coca vào tủ lạnh, Lâm Miên đang nằm sõng soài trên ghế sofa trong phòng khách xem phim, dáng ngồi chẳng ra làm sao, cười đến là vô duyên. Tạ Đình cau mày lại, theo bản năng muốn chỉnh sửa ngay.
Anh vốn là người cực kỳ tự giác, ngay cả khi chỉ có một mình cũng ngồi thẳng tắp, không thể chịu được người khác trước mặt mình lộn xộn như thế. Trong hai năm qua, Lâm Miên được anh "dạy dỗ" đến mức giống một tiểu thư đài các, không ngờ mới mấy ngày đã lộ bản chất. Tạ Đình vừa gọi tên "Lâm Miên", thì đột nhiên nghĩ tới thân phận của hai người giờ đã đổi ngược lại, anh dường như không còn tư cách áp đặt cậu được nữa.
Nghe thấy tiếng tên mình, nụ cười của Lâm Miên vẫn chưa kịp rút về, nhướn mi nhìn Tạ Đình với ánh mắt hơi ngờ vực.
Thật hiếm khi thấy Lâm Miên cười tươi và thảnh thơi như vậy, dù trong lòng Tạ Đình thật sự không thích cậu vô kỷ luật như vậy, nhưng lại thấy lòng mềm nhũn vì nụ cười ấy.
Tạ Đình chắc chắn không thể thực sự "xuống nước" để lau nhà, việc đổ rác đi chạy việc vặt đã là giới hạn của anh. May là cậu chưa kịp nói gì, anh lên tiếng trước: “Ngày mai tôi sẽ cho người đến dọn dẹp. Em đừng lo.”
Lâm Miên vốn là người thấy tốt thì thu tay liền, đầu nghiêng ngả, ngọt ngào nói: “Ừa, vậy tốt quá!” Rồi lại tiếp tục ngả lưng xem phim.
Một lát sau, cậu phát hiện bên cạnh mình, đệm ghế lõm xuống một chút. Lâm Miên quay đầu, thấy Tạ Đình đã ngồi sát bên cạnh, và đang nhìn cậu bằng đôi mắt sâu như mực ấy. Cậu liền cảm thấy tim như bị siết chặt…
Lâm Miên nhìn ra được ẩn ý trong mắt Tạ Đình. Theo bên cạnh Tạ Đình hai năm, chút bản lĩnh đó cậu vẫn có, nhưng nay thời thế đã khác, cậu không cần phải nhìn sắc mặt Tạ Đình nữa, nên liền giả vờ như không hiểu anh đang ám chỉ gì.
Nếu là trước đây, chỉ cần Tạ Đình liếc mắt một cái, Lâm Miên đã ngoan ngoãn nhào tới ôm lấy anh. Bây giờ thì mắt Tạ Đình có trợn đến khô mắt cũng vô ích, Lâm Miên vẫn dán mắt vào bộ phim trước mặt.
Phim có gì hay chứ? Nam chính nhìn cũng chẳng đẹp trai bằng anh, thẩm mỹ kiểu gì vậy chứ?
Tạ Đình dứt khoát cưỡng ép, nắm cằm Lâm Miên xoay lại, ép cậu phải nhìn vào mắt mình, giọng ra lệnh: “Đừng xem nữa, đi tắm đi.”
Lâm Miên cố tình giả vờ không hiểu: “Không muốn tắm, muốn xem phim.”
Sự nhẫn nại của Tạ Đình cũng có giới hạn. Anh nhìn chằm chằm đôi môi của Lâm Miên, siết lấy cằm cậu rồi cúi xuống hôn.
Kỹ thuật hôn của Tạ Đình rất giỏi, Lâm Miên thật ra cũng không phản kháng mấy, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn trong vòng tay anh. Cậu dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên xương quai xanh lộ ra của Tạ Đình, thở dốc nói: “Bế em vào.”
Cậu sai khiến Tạ Đình như vậy, mà Tạ Đình lại chẳng tức giận, ngược lại còn thấy dáng vẻ làm nũng của Lâm Miên đáng yêu đến lạ, nên cũng chiều theo cậu luôn.
Hai người vào phòng tắm, lề mề nửa giờ sau mới lăn lên giường. Lâm Miên tuy rằng bình thường không phải kiểu đứng đắn gì mấy, nhưng ở trên giường lại càng không kiêng nể gì, trên người cậu đã cởi sạch, xoay người một cái ngồi xuống thắt lưng Tạ Đình, Tạ Đình cho rằng cậu muốn tư thế cưỡi ngựa, trong lòng còn có chút ngứa ngáy, hô hấp đều hỗn loạn rất nhiều.

Đợi trong chốc lát, cũng không đợi được động tác tiếp theo của Lâm Miên. Lâm Miên giống như một con động vật nhỏ lông xù ở trên người anh xoay tới xoay lui, ngay khi Tạ Đình chuẩn bị kéo cậu tiến vào vấn đề chính, Tạ Đình phát hiện chân của mình bị kéo ra, mà Lâm Miên đang nhìn chằm chằm vào giữa đùi anh, giống như đang nhìn điểm tâm ngọt của nhà hàng Michelin gì đó, thậm chí còn liếm liếm môi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=15]


Tạ Đình ý thức được có chỗ không đúng, da đầu đột nhiên căng thẳng, khi Lâm Miên sắp chạm vào chỗ không thể miêu tả của anh thì vội vàng đè tay Lâm Miên lại, nói chuyện cũng có chút run rẩy, “Em đang làm gì vậy?”

Lâm Miên thấy chuyện tốt bị cắt ngang, chậc một tiếng, dùng ánh mắt ba phân trào phúng, năm phần khinh bỉ đánh giá thân hình hoàn mỹ trước mắt từ trên xuống dưới, lại học giọng điệu Tạ Đình nói chuyện với mình trước kia, cố ý nâng cao ngữ điệu: “Làm anh chứ làm gì.”

Là anh điên rồi, hay là thế giới này điên rồi, tình nhân cũ thế mà muốn đè anh ra làm, anh có nên vì yêu mà hy sinh cho cậu làm hay không? Mẹ kiếp, đừng nghĩ nữa.

Tạ Đình bị suy nghĩ của Lâm Miên làm cho cả người toát mồ hôi lạnh, dựa vào ưu thế thể lực, trước khi sự tình còn chưa đi tới phương hướng không thể khống chế đã đảo khách thành chủ, đè Lâm Miên xuống một cách chặt chẽ xuống giường.

“...”. Tạ Đình nghẹn nửa ngày, rốt cục thốt ra một câu: “Em nghiêm túc à?”
Lâm Miên rất vô tội nháy mắt mấy cái, cậu đương nhiên là nghiêm túc, Tạ Đình đẹp trai như vậy, có ai không muốn làm sao? Đương nhiên không thể. Có ai không muốn làm tình với anh chàng đẹp trai thế chứ? Dù sao Lâm Miên cũng rất muốn thực hành một lần.

Ánh mắt cậu lại lượn một vòng trên người Tạ Đình, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nhắc nhở cho ‘tình nhân nhỏ’ nhớ lại: “ Giờ tôi là kim chủ của anh, muốn đè anh thì có gì sai sao, chàng trai, tốt nhất anh ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm tôi bực mình.”

Nội dung kế tiếp của vở kịch sẽ là Tạ Đình run lẩy bẩy cầu xin tha thứ, ít nhất cũng phải nũng nịu nặn ra vài giọt nước mắt, Lâm Miên chờ mong nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đình, rất không hài lòng nhìn thấy Tạ Đình cắn chặt răng, rất có ý kiến mà nghiến răng nghiến lợi với mình.

Mắt thấy kịch bản không đúng như mong đợi, Lâm Miên vội vàng ôm lấy cổ Tạ Đình, mềm mại nói: “Tôi biết trong lòng anh không phục, nhưng thử một lần thì cũng đâu có sao, nhịn chút là xong thôi, bảo bối à, tôi sẽ rất dịu dàng với anh, sẽ không làm anh đau đâu.”

Nói xong cậu hôn lên môi Tạ Đình một cái.

Đáng tiếc Tạ Đình hoàn toàn không cảm kích, mặt hết xanh lại trắng, trắng lại xanh, cuối cùng lộ ra nụ cười thậm chí có thể gọi là mị hoặc, nhẹ giọng hỏi Lâm Miên, "Muốn làm tôi?"

Miên không ngừng gật đầu, nuốt nước bọt trong miệng.

Một giây sau, cả người đã bị nhấc lên lồng ngực, Lâm Miên còn chưa kịp kêu một tiếng, đã bị anh hung hăng lật ngược lại, Tạ Đình vừa trêu chọc cậu vừa hung tợn nói, “Lâm Miên, được voi đòi tiên cũng phải có mức độ, đổ rác tôi nhịn, làm chân chạy vặt tôi nhịn, em lại còn dám có ý nghĩ viển vông này, tôi thấy em đúng là chán sống rồi.”

Lâm Miên ê a kêu lên, quả thực tức đến phát khóc: “Nếu anh không muốn thì cứ nói, tôi đâu có ép buộc anh.”

“Em muốn nghĩ cũng không được nghĩ.”

Nghe Tạ Đình nói, Lâm Miên uất ức vô cùng, cố gắng quay đầu lên án: “Không công bằng.”
Nước mắt Lâm Miên liền trào ra, Tạ Đình cũng dừng lại, hỏi ngược lại: “Em nói xem có chỗ nào không công bằng.”

“Dựa vào cái gì chứ, lúc anh bao nuôi tôi, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng phải làm, hiện tại tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình, anh liền nổi giận, nào có chuyện ngang ngược như anh chứ.” Lâm Miên càng nói càng cảm thấy ấm ức, giống như con cá bắt đầu vùng vẫy. “Tôi không thèm bao anh nữa.”

Tạ Đình nhớ lại hai năm qua, anh quả thật nhiều ít ép buộc Lâm Miên làm chút chuyện khó có thể mở miệng, nhưng đó là tăng thêm tình thú, không nghĩ tới Lâm Miên thật sự cảm thấy mình đang bắt nạt cậu, Tạ Đình nhất thời mềm lòng, ôm người vào trong ngực, dỗ dành: “Được rồi được rồi, là tôi không đúng…”

“Anh thật sự biết sai rồi?” Trong mắt Lâm Miên lóe lên ánh sáng không rõ. Tạ Đình đột nhiên cảm thấy mông mình sắp gặp nguy hiểm rồi.

Quả nhiên, một giây sau, Lâm Miên liền cười như hồ ly nhỏ trộm được gà nheo mắt cười với anh: "Vậy, chuyện làm anh thì?"

Tạ Đình không để Lâm Miên nói hết lời, trực tiếp chặn miệng cậu lại.

Online hỏi gấp: Người tình nhỏ muốn phản công, tôi nên làm thế nào mới có thể bảo toàn cái mông của mình đây?

Bình Luận

0 Thảo luận