Tạ Đình trợn tròn mắt khi nhận được những tấm ảnh do thám tử tư gửi đến.
Nếu không phải mắt anh mù, thì hai người trong ảnh đứng sát nhau như thế, chắc chắn là đang ôm. Anh lật xem từng tấm một, một tấm thì thấy Lý Viên cúi người lau vết bẩn ở tay áo của Lâm Miên, tấm khác lại thấy Lâm Miên ngơ ngác nghiêng đầu lại gần rồi bị Lý Viên hôn, thấy đôi môi mỏng của Lý Viên in lên gò má trắng trẻo vốn dĩ trước giờ chỉ mình anh được chạm tới, rồi thấy bàn tay dơ dáy của Lý Viên đặt lên vai Lâm Miên...
Công nghệ hiện đại đúng là thứ tai họa, mọi cử động đều được ghi lại rõ nét, không chừa cho anh một cơ hội để tự lừa mình dối người.
Càng xem, lửa giận trong lòng Tạ Đình càng cháy dữ dội. Giận đến mức bật cười thành tiếng, chẳng trách Lâm Miên gấp gáp muốn chia tay anh đến vậy, hóa ra đã tìm được người thay thế từ sớm rồi.
Tạ Đình không thể nào ngờ rằng, người tình anh từng dùng để thay thế ‘bạch nguyệt quang’ xưa cũ... giờ đây lại nhào vào lòng ‘bạch nguyệt quang’ đó.
Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?
Lý do Lâm Miên cứu Lý Viên trước cũng bỗng trở nên sáng tỏ. Cơn giận của Tạ Đình bùng lên, anh bóp nhăn nhúm xấp ảnh trong tay, lửa giận thiêu đốt trong ngực, kìm nén mãi rồi cuối cùng bùng nổ, anh vung tay quét hết đống tài liệu trên bàn làm việc xuống đất.
Trợ lý bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội gõ cửa bước vào xem tình hình. Vừa nhìn thấy văn phòng hỗn loạn và sắc mặt xanh mét của sếp, cậu ta sợ bị vạ lây, lập tức lặng lẽ đóng cửa lại như chưa từng thấy gì.
Tạ Đình tức đến sôi gan mà không có chỗ trút, đến cả làm việc cũng chẳng còn tâm trí. Người đêm qua còn nằm dưới thân anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm, nay đã ở trong lòng người khác. Anh bị cắm sừng trắng trợn thế này, sao có thể nuốt trôi cơn tức!
Anh gửi cho thám tử tư ba chữ: “Tiếp tục theo dõi.” Rồi hít sâu một hơi, cầm áo khoác lên, lập tức ra ngoài bắt gian tại trận. Anh thật sự muốn xem thử xem, Lâm Miên dọn ra ngoài ở, có phải là định giấu đàn ông trong nhà, còn cái chỗ rách nát mà cậu đang sống, cũng dám lấy ra để vụng trộm, đúng là mất giá trị.
Tổng giám đốc Tạ đây cực kỳ khinh thường cái ổ nhỏ của Lâm Miên, hoàn toàn quên mất mình chính là người hôm qua còn mặt dày nằm ở đó, còn đó bị đuổi ra.
Lâm Miên mất cả một ngày mới tiêu hóa được sự thật rằng Lý Viên đang thả thính mình. Cậu giống như một con cá vừa thoát khỏi lưới của Tạ Đình, lại mù mờ sa vào hồ nước của Lý Viên.
Cậu nghĩ mãi không hiểu nổi rốt cuộc con mắt nào của Lý Viên bị mù mới nhìn trúng mình, cuối cùng đành phải mở một hướng suy luận mới, cũng có thể xem là một kiểu tự luyến biến tướng: Cậu và Lý Viên có vài phần giống nhau, nếu Lý Viên thích cậu… chẳng phải chính là thích chính mình sao?
Lâm Miên tưởng tượng bay xa, thậm chí còn lẫn chút nội dung 18+ khi phân tích động cơ của Lý Viên. Lẽ nào Lý Viên cảm thấy mình quá đẹp trai, lại không thể ngủ với bản thân, thấy uất ức quá nên mới đánh chủ ý lên cậu? Khi lên giường, chẳng lẽ không có cảm giác như là tự ngủ với chính mình sao?
Lý Viên, đệ nhất “tự luyến thành tinh” của thời hiện đại - khiến Lâm Miên hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Kết thúc một ngày buôn bán, Lâm Miên lúc về còn tiện tay mua thêm vài phần xiên nướng ven đường, vừa đi vừa ngâm nga, thong thả bước về chỗ ở. Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy chỉ kéo dài đến khoảnh khắc cửa thang máy mở ra và cậu thấy một người đàn ông chân dài đang đứng trước cửa nhà mình.
Nhìn là biết Tạ Đình đã đợi rất lâu, hai chân không kiên nhẫn đá nhẹ vào cánh cửa, gương mặt đen như thể vừa mới lau 100 cái nhà vệ sinh, trông chẳng khác gì cái giẻ lau đã qua sử dụng. Lâm Miên đã lâu lắm rồi chưa thấy biểu cảm ‘khó ưa’ như vậy của anh, vậy mà không hiểu sao trong một thoáng cậu lại như bị mê hoặc, đệt, cái vẻ lạnh lùng đó… ngầu chết đi được! Lâm Miên bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải là một M chính hiệu không.
Cậu xách một túi xiên nướng, bước đến trước mặt Tạ Đình, đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh đến đây làm gì?”
Tạ Đình đứng thẳng người dậy, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Lâm Miên, như thể chỉ một giây sau là có thể phun lửa thiêu cậu thành tro bụi, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có biết tôi đã đợi ở đây hai mươi phút rồi không?”
Từ trước đến nay chỉ có người khác phải đợi Tạ Đình, đừng nói hai mươi phút, chỉ cần ai trễ hẹn hai phút thôi cũng bị anh âm thầm liệt vào danh sách đen trong lòng.
Lâm Miên cau mày: “Điện thoại anh hỏng à? Không biết gọi cho tôi sao?”
Cậu chắn ngang trước mặt anh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Tạ Đình có nỗi khổ khó nói, anh đến đây là để bắt gian, mà bắt gian thì phải bất ngờ mới hiệu quả. Nếu anh báo trước với Lâm Miên rằng mình sẽ đến, chẳng phải cậu sẽ chuẩn bị đối phó sao?
Ánh mắt anh đảo qua bên trong nhà Lâm Miên, trống không.
Anh đi vòng ra phía sau Lâm Miên một vòng, nhưng sắc mặt vẫn chưa dịu xuống, lại nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa, bực bội nói: “Mở cửa.”
Lâm Miên bị cái giọng điệu đương nhiên như thể anh có quyền sai bảo đó làm cho sững sờ, liền phản bác lại: “Làm gì vậy? Đây là nhà tôi.”
Tạ Đình chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra? Cậu đã không còn là tình nhân được bao nuôi của anh nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=13]
Trước đây Lâm Miên luôn cảm thấy Tạ Đình là người thông minh, sao lần này phản xạ lại chậm chạp đến thế.
Tạ Đình tức đến mức muốn đập tường, Lâm Miên càng không chịu mở cửa, trong lòng anh càng chắc chắn là bên trong đang có gian phu, khiến anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm vào gò má của Lâm Miên, như thể muốn đốt ra một cái lỗ ngay tại đó.
Lâm Miên bỗng nhớ tới cái hôn lúc trước của Lý Viên, trong lòng có hơi chột dạ. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu ra rồi.
Cậu hoàn toàn hiểu ra rồi, Tạ Đình căn bản không phải đến vì cậu, mà là vì chuyện Lý Viên hôn cậu, ghen đến mất lý trí, nên chạy đến gây chuyện.
Một tình nhân thay thế được bao nuôi lại dính líu với chính chủ, thử hỏi có người đàn ông nào nuốt trôi được cục tức đó chứ?
“Anh…”. Khí thế ban nãy của Lâm Miên biến mất không còn dấu vết, cẩn trọng lên tiếng dò hỏi: “Anh… biết cả rồi?”
Cậu bắt đầu cảm thấy hơi thương hại Tạ Đình, người mà anh đã thầm yêu bao năm ròng, mãi mới đợi được trở về nước, vậy mà lại chỉ có thể nhìn mà không ăn được, thậm chí miếng thịt tươi ngon này sắp bay thẳng lên giường của người khác. Lâm Miên nhìn ánh mắt của Tạ Đình, vô thức nảy sinh một chút thương cảm và đồng tình.
Lời cậu vừa nói không khác gì chứng thực mối quan hệ mờ ám giữa cậu và Lý Viên. Tạ Đình tức đến mức suýt nghẹn, cố kìm nén cơn giận: “Hai người đã tiến đến bước nào rồi?”
“Cái đó thì...”. Lâm Miên ấp a ấp úng, “Thật ra cũng chưa tiến xa gì, chỉ là... sờ sờ, ôm ôm, hôn hôn, chỉ vậy thôi.”
Tạ Đình cười lạnh, mà chẳng có chút vui nào: “Chỉ vậy thôi? Phải lên giường với nhau rồi mới không gọi là ‘chỉ vậy thôi’ đúng không?”
Lâm Miên vội vàng xua tay: “Chưa tới bước đó đâu!”
Má nó, tức là sớm muộn cũng tới bước đó chứ gì? Tạ Đình tức đến mức tóc tai sắp dựng đứng, màu xanh trên đầu chói lọi vô cùng, như thể muốn chiếu sáng cả thế giới.
Anh bất ngờ ép Lâm Miên vào cánh cửa, Lâm Miên còn chưa kịp phản ứng thì môi Tạ Đình đã ập xuống má cậu, như trút hết lửa giận, hôn cực kỳ mạnh bạo, đến mức hút cả thịt má của Lâm Miên vào miệng.
Lâm Miên hoảng hốt, bị hôn đến mơ hồ, trong đầu chỉ nghĩ: “Má ơi, Tạ Đình điên rồi hả?! Chỗ mà Lý Viên đã hôn qua mà anh cũng không chừa, đến cả trò hôn gián tiếp cũng lôi ra dùng cho bằng được!”
Rốt cuộc thì… Tạ Đình thích Lý Viễn đến mức nào cơ chứ? Lâm Miên bỗng thấy hơi buồn trong lòng.
Cậu không muốn lại trở thành người trung gian truyền tin giữa Tạ Đình và Lý Viên, nghiến răng một cái, hung hăng nhấc chân giẫm mạnh xuống bàn chân của Tạ Đình.
Tạ Đình rên lên một tiếng, đau đến mức phải buông cậu ra. Lâm Miên giẫm đúng vào ngón chân đang bị thương của anh, cơn đau nhức đến tận tim gan khiến anh nhíu chặt lông mày, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Lâm Miên nhân cơ hội lúc Tạ Đình phân tâm, vội vàng mở cửa chạy vào nhà, ai ngờ túi xiên nướng lại mắc vào tay nắm cửa, mất mấy giây gỡ ra, thì Tạ Đình đã như bóng ma lại bám lấy ngay sau lưng.
Tạ Đình còn định dây dưa đến bao giờ nữa!
Tính cách tốt thì cũng có giới hạn, Lâm Miên bắt đầu thấy bực mình, cảm giác ấm ức phồng lên như bong bóng, cậu cầm túi xiên nướng ném thẳng vào người Tạ Đình đang bước vào cửa, giận dữ quát: “Anh rốt cuộc muốn gì hả? Lý Viên thích tôi thì đâu phải lỗi của tôi! Anh tìm anh ta mà nói lý đi, làm khó tôi là sao!”
Tạ Đình bị đống bột ớt trong xiên nướng bắn lên dính đầy người, bộ vest phẳng phiu sạch sẽ nay đã lấm lem, anh nhìn vẻ mặt uất ức đến đỏ cả mắt của Lâm Miên, hít sâu một hơi, rít qua kẽ răng: “Tôi làm khó cậu? Lâm Miên, đầu óc cậu có vấn đề à?!”
“Đầu anh mới có vấn đề thì có!”
“Cái đầu anh chắc vẫn chưa vắt khô nước sau lần ngã xuống hồ đâu nhỉ!”
“Đầu anh chắc vẫn còn quấn với dây điện thoại đấy!”
Hai người cứ thế như học sinh tiểu học mà đỏ mặt cãi nhau từng câu một, hết câu này đến câu khác, chẳng ai chịu nhường ai.
Cãi đến mức gần hết hơi, cuối cùng Tạ Đình mới bắt được nhịp suy nghĩ, vừa tức vừa gấp, gầm lên: “Được được được, tôi đầu óc có vấn đề, được chưa?! Ai làm khó cậu? Tôi má nó… là thích cậu! Tôi không định làm gì cả, chỉ là muốn nghiêm túc hẹn hò với cậu!”
Lâm Miên lập tức nghẹn lời, bao nhiêu câu mắng mỏ chuẩn bị sẵn trong đầu đều tắc lại nơi cổ họng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với ai, vành tai Tạ Đình lặng lẽ đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo chút hồi hộp chờ đợi.
Lâm Miên thì hoàn toàn đơ người, trong cùng một ngày, cả bạn trai cũ lẫn bạch nguyệt quang của bạn trai cũ đều nói thích mình, rốt cuộc là phải chọn ai bây giờ?
Trẻ con mới chọn, người lớn thì… lấy tất!
Lâm Miên nuốt nước bọt, dằn lại cảnh tượng đồi trụy hiện lên trong đầu, chớp chớp mắt, thì thầm lặp lại câu “Tôi không định làm gì cả, chỉ muốn nghiêm túc quen cậu”, rồi cuối cùng, trong ánh mắt khẩn thiết của Tạ Đình, rụt rè phun ra một câu.
“Three some?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận