Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Cứu kim chủ hay chủ nhà bây giờ?

Ngày cập nhật : 2025-07-09 21:03:35
Lâm Miên là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ, những hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn như câu cá vốn dĩ chẳng hợp với cậu chút nào. Cậu cố gắng chịu đựng được nửa tiếng, chẳng câu được con cá nào, kiên nhẫn cũng đến giới hạn. Thế là cậu liền làm nũng với Tạ Đình, nói mình lạnh, muốn quay lại xe nghỉ ngơi một lát.
Tạ Đình xưa nay luôn chiều cậu, thấy mặt cậu lạnh đến tái đi, cũng để cậu tự đi.
Lâm Miên được “ân xá”, sợ Tạ Đình đổi ý, lập tức như ngựa hoang đứt cương lao thẳng vào chiếc xe bên cạnh.
Cậu cầm chìa khóa khởi động xe, bật máy sưởi, liếc mắt nhìn hai người đàn ông vẫn còn kiên trì câu cá, không hiểu nổi rốt cuộc có gì vui. Còn không bằng trò chơi “đào vàng” trên điện thoại mà cậu từng chơi hồi nhỏ.
Lâm Miên hạ ghế ngồi xuống, điều chỉnh tư thế thật thoải mái, dùng ngón út kẹp điện thoại xem show thực tế. Chẳng bao lâu sau, cậu liền thấy Tạ Đình và Lý Viên rời khỏi chỗ câu cá ban nãy, đi đến hàng rào bên hồ. Tạ Đình dựa vào lan can, dường như đang nói gì đó với Lý Viên. Lâm Miên mở to mắt, lập tức thấy show chẳng còn hấp dẫn nữa, nhào lên cửa sổ xe quan sát hai người kia.
Không phải là đang nói rồi đột nhiên hôn nhau đấy chứ? Lâm Miên tưởng tượng ra cảnh lãng mạn trong phim thần tượng, nhất thời còn có chút mong đợi, nghĩ có lẽ mình có thể lén chụp lại, đợi sau khi cắt đứt quan hệ với Tạ Đình rồi đem ảnh ra “chơi” Tạ Đình một vố. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị cậu gạt bỏ, tuy Tạ Đình bình thường đối xử với cậu không tệ, nhưng cậu vẫn chưa có gan dám uy hiếp Tạ Đình, trừ phi là ngại sống lâu quá rồi.
Thực tế thì, Tạ Đình và Lý Viên chỉ đang nói chuyện công việc.
Không biết nói sao mà chủ đề lại vòng đến người Lâm Miên.
Nhắc đến Lâm Miên, biểu cảm trên mặt Tạ Đình dịu đi thấy rõ, cảm khái: “Cậu ấy tuy đầu óc có hơi ngốc một chút, nhưng tâm địa không xấu xa, lại rất ngoan, còn nấu ăn ngon nữa…”
Tạ Đình hoàn toàn không nhận ra mình đang vô thức kể ra từng ưu điểm của Lâm Miên.
Lý Viên bật cười: “Dạo trước tôi có gặp cậu ấy.”
Tạ Đình khựng lại: “Hai người từng gặp riêng?”
“Anh không biết à?” Lý Viên có vẻ hơi ngạc nhiên, “Cửa tiệm của cậu ấy là thuê mặt bằng nhà họ Lý, hôm khai trương cậu ấy có mời tôi đến.”
Sắc mặt Tạ Đình lập tức sầm xuống. Việc này anh thật sự không biết. Anh bỗng cảm thấy như bị Lý Viên chế giễu một phen vậy, rõ ràng Lâm Miên ở ngay bên cạnh anh, vậy mà đến chuyện cậu thuê mặt bằng của nhà họ Lý anh cũng không hay.
Đồng thời, anh bỗng dâng lên một cơn tức, tức vì Lâm Miên dám giấu anh, lại còn qua lại riêng với Lý Viên mà chưa bao giờ nhắc đến trước mặt anh lấy một câu.
Tôi bận thì đã sao? Lý Viên cũng bận. Vậy mà Lâm Miên lại mời Lý Viên đến dự khai trương, còn mình thì không!
Thái dương Tạ Đình giật giật hai cái, anh cố nén lại cơn giận dữ muốn xông tới lôi Lâm Miên ra khỏi xe mà chất vấn cho ra nhẽ. Để giữ thể diện, anh đành đổi sang vẻ mặt như chợt nhớ ra điều gì đó: “À, cậu ấy có nói với tôi rồi, suýt chút nữa là tôi quên mất.”
Lý Viên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Hôm đó cậu ấy mời tôi uống cà phê, ăn bánh ngọt, còn nhận cả bó hoa tôi mang tới. Khi ấy tôi còn lấy làm lạ, sao khai trương tiệm mới lại không thấy mặt anh, nghĩ chắc là do anh bận quá, không có thời gian tới.”
Lâm Miên căn bản chưa từng mời anh! Tạ Đình tức đến nỗi muốn nổ phổi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh: “Ừ, hôm đó có một cuộc họp rất quan trọng. Buổi tối về nhà, tôi có bù đắp cho cậu ấy rồi.”
Bù đắp cái gì chứ, chỉ là một cái đồng hồ rẻ tiền, anh còn mong được đến dự khai trương biết bao!
Hai người một câu lại một câu, toàn nói về Lâm Miên, còn bản thân Lâm Miên đang lén quan sát trong xe thì hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ. Cậu nhìn một lúc lâu, thấy hai người chẳng có dấu hiệu nào định hôn nhau, không khỏi hơi thất vọng, được xem hai anh đẹp trai hôn nhau thì đúng là mãn nhãn biết bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=8]

Cậu thậm chí còn muốn "đẩy thuyền" hai người, cả tên couple cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là “Đình Viên”, vừa chơi chữ, vừa dễ nghe, thật sự là quá hợp!
Thấy hy vọng được ăn “kẹo ngọt” từ couple “Đình Viên” tan thành mây khói, Lâm Miên đang định thu lại ánh mắt hóng chuyện thì trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cậu thấy hàng rào mà Lý Viên đang dựa vào bị gãy, mà vẻ mặt vốn bình tĩnh của Lý Viên lập tức sụp đổ, cả người ngã ngửa ra sau.
Một Lý Viên với hai cái chân, “bõm” một tiếng rơi xuống nước.
Tạ Đình phản ứng cực nhanh, chỉ trong tích tắc liền nhảy theo xuống hồ.
Couple “Đình Viên” với bốn cái chân, “bõm bõm” hai tiếng rơi xuống nước.
Lâm Miên theo bản năng mở cửa xe lao ra cứu người, trong khoảng mười giây ngắn ngủi chạy về phía hồ, đầu óc cậu xoay nhanh như chong chóng, tự hỏi: Kim chủ sắp đường ai nấy đi và bạch nguyệt quang năm xưa của kim chủ, kiêm cả chủ nhà mình, cùng rơi xuống nước - thì nên cứu ai trước?
Cậu nhanh chóng có câu trả lời. Xét thấy kim chủ của cậu biết bơi, dĩ nhiên là phải cứu chủ nhà trước!
Lâm Miên sợ công lao cứu người bị Tạ Đình giành mất, liều mình tranh thủ từng giây, chẳng màng nước hồ lạnh buốt, “bõm” một tiếng nhảy xuống. Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Lý Viên, đang vùng vẫy trên mặt nước, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Đình đâu. Trong lúc vẫn còn nghi hoặc, cậu quyết định cứu người trước đã. Vừa lại gần Lý Viên, lập tức bị anh ta ôm chặt như cọng rơm cứu mạng, rõ ràng là một “vịt cạn” chính hiệu. Lâm Miên sợ chưa cứu được người đã bị kéo chết đuối theo, vội vã siết chặt cổ Lý Viên, lôi anh ta về phía bờ hồ.
Thế còn Tạ Đình thì sao? Lâm Miên không khỏi lo lắng. Khóe mắt liếc qua, cậu thấy Tạ Đình đang vùng vẫy trên mặt nước, đầu óc cậu lập tức choáng váng, Tạ Đình sao lại bị đuối nước? Không phải bơi rất giỏi sao? Lâm Miên rất muốn hất văng Lý Viên đang quấn lấy mình để quay ra cứu Tạ Đình, nhưng Lý Viên ôm quá chặt, bất đắc dĩ, cậu đành phải đưa Lý Viên lên bờ trước.
Mà Tạ Đình, người vì cứu người mà rơi xuống nước rồi không may bị chuột rút đang vùng vẫy trên mặt hồ, lại phải trơ mắt nhìn Lâm Miên nhảy xuống nước, cứu Lý Viên trước, chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng chẳng lấy gì làm phong độ.
Phổi Tạ Đình lúc này thật sự muốn nổ tung.
Anh bị kích động đến mức cả người lập tức tỉnh táo lại, chân bị chuột rút cũng đột nhiên linh hoạt trở lại, mang theo một cơn tức sôi sục bơi về phía bờ.
Lâm Miên vừa đặt Lý Viên xuống đất, vội vã định quay lại cứu Tạ Đình, nhưng vừa quay đầu đã thấy Tạ Đình như một chú chó con rơi xuống nước, chật vật leo lên bờ. Rõ ràng anh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Lâm Miên vẫn lập tức cảm nhận được lửa giận cuồn cuộn như sóng thần từ người anh. Lâm Miên co rúm lại một chút, hắt hơi một cái.
Lý Viên lúc này mới dần hồi sức sau cơn ho sặc sụa, liền túm chặt lấy tay Lâm Miên, nắm chặt không buông. Trong mắt Tạ Đình lập tức như bốc lửa, mất một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi, run run nói ra một câu:
“Lâm Miên, em được lắm.”
Tim Lâm Miên như bị ai đá một cú mạnh. Cậu xưa nay sống vô tư không để tâm chuyện gì, vậy mà khoảnh khắc này lại cảm thấy hơi chột dạ, có chút áy náy.
Trên đường đến bệnh viện, Tạ Đình là người lái xe. Lý Viên vì uống quá nhiều nước nên mệt mỏi ngả người sang Lâm Miên, cả người dựa hẳn vào cậu. Lâm Miên rất muốn đẩy ra, nhưng nhìn người đẹp cao lớn đang yếu ớt tìm kiếm sự an ủi từ mình, cậu thật sự không nỡ ra tay. Trong khi đó, ánh mắt từ gương chiếu hậu của Tạ Đình bắn về phía cậu như từng lưỡi dao sắc bén, cứ như muốn bắn cậu thành một con nhím vậy.
Tốt rồi, lần này Tạ Đình càng muốn đá cậu cút cho rồi.
Lý Viên sau một hồi lâu mới hồi sức lại được, giọng yếu ớt nói lời cảm ơn với Lâm Miên, đồng thời lại nghiêng người sát thêm một chút, cứ như muốn dính chặt lấy cậu vậy.
Tạ tiên sinh, người cũng vừa rơi xuống nước, cả người ướt sũng, nghiến răng đến mức tưởng chừng muốn nghiền nát cả hàm răng.
“Cái đó…” Mặc dù bầu không khí cực kỳ không thích hợp, Lâm Miên vẫn rụt rè mở miệng, “Có thể giảm cho tôi một năm tiền thuê nhà không?”
Chiếc xe lập tức lao đi nhanh hơn…

Bình Luận

0 Thảo luận