Lâm Miên gặp Tạ Đình vào năm cậu tròn hai mươi tuổi.
Năm đó, người anh hàng xóm tên Trương Diễn từng rời quê lên thành phố lập nghiệp, lúc quay về thì phong quang rực rỡ. Anh ta mặc đồ hiệu, lái xe sang, hoàn toàn rũ bỏ vẻ quê mùa nơi thị trấn nhỏ, một bước trở thành "người thành phố tinh tế" khiến ai nấy ngưỡng mộ.
Lâm Miên - đã sống cảnh nghèo suốt hai mươi năm - động lòng trước những lời khuyên rót mật của Trương Diễn, liền theo anh ta lên thành phố A. Đến lúc đó cậu mới biết, Trương Diễn thực chất làm việc trong một hội sở, được một đại gia bao dưỡng.
Lâm Miên từng tận mắt thấy người đàn ông ấy ngoài bốn mươi, hói đầu kiểu "địa trung hải", bụng bự như cóc, trông vừa già vừa xấu. Vậy mà Trương Diễn lại răm rắp nghe lời ông ta, chỉ cần nũng nịu đôi chút là đã có thể đổi lấy khoản tiền không nhỏ.
“Đàn ông trên đời này chẳng có thằng nào đáng để em thật lòng cả. Chỉ có tiền là thật.” Trương Diễn đứng trên ban công rít thuốc, lời nói nghe thì như thể ngông cuồng, nhưng vẻ mặt lại đầy mỏi mệt và cô đơn.
Sau này hỏi những người trong hội sở, Lâm Miên mới biết Trương Diễn từng bị người yêu cũ lừa sạch tiền bạc. Từ sau cú sốc đó, anh ta không còn tin vào tình yêu, cũng không tin vào đàn ông, chỉ còn hướng về tiền.
Nhờ Trương Diễn giới thiệu, Lâm Miên bước chân vào hội sở. Khi ấy, cậu vẫn là một thiếu niên mang theo nét rụt rè, luôn dè dặt từng chút một. Trương Diễn dặn đi dặn lại: người có tiền đều rất khôn ngoan, nhất định không được để họ dắt mũi.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến các “thiếu gia” trong phòng bao bị chuốc rượu đến say mèm rồi bị đùa giỡn nhục nhã, nhìn thấy Trương Diễn bị đá một cách tàn nhẫn rồi lại nhanh chóng bám được một đại gia khác, những lời của Trương Diễn đã hoàn toàn in sâu vào đầu cậu.
Từ đó, Lâm Miên bắt đầu xây cho mình một bức tường thật dày.
Nhưng lời từ chối đã chuẩn bị sẵn trong đầu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Đình liền hóa thành ba chữ hét lên trong lòng: "Em đồng ý!"
Tiền lương cố định ở hội sở cộng với phần trăm bán rượu đủ để Lâm Miên sống một cuộc sống tạm ổn, cũng đủ chi trả học phí và sinh hoạt cho cô em gái vừa đỗ đại học danh tiếng. Vì vậy, cậu luôn từ chối những lời mời gọi bao dưỡng từ khách. Trương Diễn hay cười nhạo cậu không biết điều, nhưng Lâm Miên lại không dám nói ra lý do thật sự, không phải cậu không yêu tiền, mà là đám khách kia, mẹ kiếp, xấu quá sức tưởng tượng! Cậu thực sự không thể mở miệng mà chiều theo được!
Ai mà chẳng yêu cái đẹp? Lâm Miên cũng vậy. Mỗi lần thấy Trương Diễn ôm ấp âu yếm mấy ông già vừa hói vừa bụng phệ, dạ dày cậu lại lộn tùng phèo. Cậu chỉ biết lặp đi lặp lại câu thần chú: “Tiền khó kiếm, cứt khó nuốt”, rồi về nhà rửa mắt cho sạch.
Cho nên khi Trương Diễn nói với cậu rằng Tạ Đình muốn gặp mặt, Lâm Miên không chút do dự liền từ chối.
Vì từ trước đến giờ, mỗi lần Trương Diễn giới thiệu khách cho cậu, người thì lớn hơn cậu hai con giáp, người thì xấu đến mức khó mà tưởng tượng nổi Lâm Miên đã sợ đến mức có bóng ma tâm lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=2]
Nói gì thì nói, lần này cậu nhất quyết không chịu gặp, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi màn dỗ ngọt và năn nỉ dai dẳng của Trương Diễn, bị đẩy vào phòng bao với một bụng khó chịu.
Theo lý, cậu nên nói thế này, với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Xin lỗi Tạ tiên sinh, em rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng rất tiếc, em không thể nhận lời đề nghị của anh.”
Đèn trong phòng bao là thứ ánh sáng vàng dịu, mờ mờ ảo ảo. Tạ Đình mặc bộ vest đen kiểu dáng giản dị, đôi chân dài đến mức vô lý, tựa người trên ghế sofa da với dáng vẻ lười nhác. Tóc được chải chuốt gọn gàng nay đã có vài sợi rơi rũ xuống trán. Làn da anh trắng hơn người thường, đôi mắt dài và sâu, ánh nhìn vừa có chút thăm dò, vừa mang vẻ hờ hững, đang quan sát Lâm Miên cũng giống như cách cậu đang nhìn anh.
Từ vựng của Lâm Miên có hạn, không đủ để miêu tả chính xác ngoại hình của Tạ Đình. Nhưng trong một nơi như hội sở, nơi ngập tràn những ông chú trung niên béo phì và mùi nước hoa rẻ tiền, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ trung, sạch sẽ, điển trai như thế, chẳng khác nào làn gió mát ùa đến, tươi mới và mê người, giống như loại thuốc tẩy khử trùng mạnh mẽ, tiêu diệt sạch sẽ mọi vi khuẩn trong không khí.
“Cậu không muốn thì tôi cũng không ép,” Tạ Đình rõ ràng đã nghe thấy đoạn hội thoại ngoài cửa giữa cậu và Trương Diễn. Anh nhíu mày nhẹ, ánh mắt phức tạp đến mức khiến chân Lâm Miên như nhũn ra.
Lâm Miên là người mới trong "nghề được bao", mặt lập tức đỏ bừng, lắp ba lắp bắp mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Em… em đâu có nói là không muốn đâu…”
Đàn ông có hai chân thì ngoài kia đầy rẫy, nhưng có tiền, có sắc, lại không khiến người ta phải lo về chuyện tình cảm sau này, người như Tạ Đình, đúng là nghìn năm có một. Lâm Miên đã làm việc ở hội sở hơn ba tháng, lại ngày ngày nghe Trương Diễn tẩy não, nên đạo đức cũng chẳng còn cao thượng gì. Cậu thật sự không cảm thấy việc được bao dưỡng là chuyện gì đáng ghê tởm nữa.
Tạ Đình khẽ ngoắc tay. Cậu lập tức hồi hộp bước tới, chân tay cứng ngắc. Đầu óc cậu như trống rỗng, cho đến khi đứng trước mặt Tạ Đình, anh liền kéo cổ tay cậu, kéo thẳng cậu ngồi vào lòng mình. Cả người Lâm Miên cứng đờ, hương rượu lẫn mùi nước hoa nhè nhẹ từ người Tạ Đình phảng phất trong không khí, khiến cậu thậm chí quên cả chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm anh như bị thôi miên.
Đôi mắt của Tạ Đình sâu như biển, cậu không thể nhìn thấy đáy. Nhưng trong ánh mắt ấy có điều gì đó thật lạ thường, như đang nhìn cậu… lại như không phải đang nhìn cậu.
Tạ Đình nhìn chăm chú vào gương mặt cậu, hồi lâu mới đưa tay chạm nhẹ vào mí mắt. Lâm Miên hoảng hốt nhắm mắt lại theo phản xạ, rồi nghe thấy anh nói: “Mở mắt ra.”
Không còn cách nào khác, cậu đành từ từ mở mắt. Khoảng cách quá gần, gần đến mức hơi thở ấm áp của đối phương phả thẳng lên mặt cậu, ngưa ngứa như khi còn nhỏ nằm trên bãi cỏ và bị kiến bò qua mặt.
“Anh muốn bao em sao?” Một câu nói quá đỗi thẳng thắn đã thổi bay hết bầu không khí mờ ám trong phòng. Ánh mắt Tạ Đình khẽ thay đổi, không hài lòng mà mím môi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Lâm Miên gan to bằng trời, liền hỏi luôn một câu: “Bao theo tháng hay theo năm?”
Tạ Đình đẩy cậu ra xa, như thể đau đầu vì sự thô lỗ của cậu. Lâm Miên loạng choạng suýt ngã, đứng vững lại rồi lúng túng vặn tay, trong lòng không ngừng tự hỏi có phải mình vừa nói sai gì rồi không.
Nhưng rõ ràng những người khác đều hỏi vậy mà? Khách cũng không khó chịu? Sao đến lượt Tạ Đình lại khác? Đúng là người đẹp thì tư duy cũng khó đoán!
Một lúc sau, Tạ Đình mới nói: “Cậu về trước đi, tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cậu.”
Lâm Miên gật đầu, rồi cứ mỗi bước đi là ngoái đầu ba lần rời khỏi phòng. Trước khi khép cửa, cậu thấy Tạ Đình nâng ly rượu đỏ trên bàn lên, uống cạn một hơi. Chiếc yết hầu chuyển động lên xuống, quyến rũ đến mức khiến cậu hoa mắt.
Cậu vẫn còn lâng lâng, đến khi Trương Diễn hỏi thì mới giật mình nhận ra - mình vừa bán thân rồi.
Không rõ nên vui hay buồn, chỉ cảm thấy lòng như rơi vào khoảng trống. Cậu không học đại học, chẳng biết bây giờ thầy cô dạy sinh viên những gì, nhưng vẫn nhớ lời cô giáo dạy Văn hồi cấp hai đã từng nói với cả lớp bằng giọng tha thiết: “Làm người phải sống ngay thẳng, tự lực cánh sinh.”
Cậu tự hỏi: Làm vậy… có đúng không?
Nhưng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì đã bị trợ lý của Tạ Đình dẫn đi làm kiểm tra sức khỏe, rồi xách hành lý đến sống hẳn trong căn hộ do Tạ Đình sắp xếp.
Lâm Miên chưa từng có kinh nghiệm bị bao, cũng chưa từng lên giường với ai, nên đành cật lực tìm hiểu các bài “giáo dục giới tính” trên mạng. Thế nhưng, lo lắng vẫn là lo lắng, và khi gặp lại Tạ Đình tối hôm ấy, căng thẳng của cậu lên đến đỉnh điểm.
Tạ Đình hỏi: “Cậu từng làm chuyện đó với ai chưa?” Lâm Miên ngoan ngoãn lắc đầu, như một con thú nhỏ chưa được thuần hóa, nằm dưới thân anh mà quẫy nhẹ. Khi bị hôn lên môi, cậu mở to mắt kinh ngạc, đầu óc mơ hồ chỉ nghĩ được một câu: “Môi của Tạ Đình mềm quá… như kẹo bông gòn.” Rồi cậu không nhịn được, đưa lưỡi liếm khẽ.
Người ta thường nhớ mãi những lần đầu tiên trong đời. Lâm Miên cũng thế. Cậu nhớ hôm đó, Tạ Đình không chê cậu vụng về, dù sau đó có hơi quá đà, nhưng nhìn chung vẫn đủ dịu dàng. Cậu nhớ mình không hiểu vì sao lại khóc mãi không thôi, khiến Tạ Đình hơi cụt hứng. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng xoa mắt cậu, bảo cậu đừng khóc như thế.
Cậu khóc là vì sao? Có lẽ vì lại nhớ tới câu nói của cô giáo dạy Văn năm nào: “Làm người phải sống ngay thẳng, tự lực cánh sinh.”
Nhưng mà... cậu thật sự đã quá nghèo rồi. Cậu chỉ muốn kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền. Đóng học cho em gái, xây nhà cho bố mẹ, rồi kiếm cho bản thân chút thể diện để ngẩng cao đầu sống.
Tạ Đình thở dài, rời khỏi phòng đêm ấy và không quay lại nữa.
Có một khoảnh khắc, Lâm Miên bỗng thấy tiếc nuối sự dịu dàng ngắn ngủi của anh.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã biết, sự dịu dàng đó, chẳng qua là vì đôi mắt của cậu giống Lý Viên mà thôi.
Lâm Miên lập tức bóp chết chút tình cảm non nớt vừa nhen nhóm trong lòng. Từ đó, cậu chỉ tập trung “phát triển sự nghiệp”, ngoan ngoãn làm cái bóng thế thân cho Lý Viên.
Tất cả đều là giả. Chỉ có tiền là thật. Lâm Miên lặp lại hai câu ấy trong đầu, trở mình, rồi bị Tạ Đình kéo vào lòng. Lúc ấy cậu mới sực nhớ, mình đã ở bên Tạ Đình được hai năm rồi.
Cậu nghĩ đến bảy con số trong sổ tiết kiệm, bất giác cong khóe môi nở một nụ cười không tiếng động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận