Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Bữa cơm "đoàn viên"

Ngày cập nhật : 2025-07-09 19:56:39
Trên suốt quãng đường đi, Lâm Miên không ngừng lén lút quan sát Lý Viên. Dù trong lòng tuyệt đối không có ý định tranh giành tình cảm, cậu vẫn không thể kiềm chế được việc đem bản thân ra so sánh với anh ta.
Lý Viên chân dài, eo thon, làn da trắng trẻo, lại cao hơn cậu, cũng đẹp trai hơn hẳn. Sau một hồi âm thầm so sánh, Lâm Miên cảm thấy mình thua một cách thảm hại, thậm chí cậu còn không hiểu nổi Tạ Đình làm sao có thể mù mắt đến mức cho rằng cậu giống Lý Viên.
Cậu bắt đầu cảm thấy bất bình thay cho Lý Viên, tình yêu của Tạ Đình như thế cũng quá mức hời hợt, người vừa đi khỏi đã lập tức tìm một cái bóng để thay thế.
Lâm Miên mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Lý Viên phía trước đã dừng bước, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng đối phương, cậu luống cuống phanh lại, hai tay vô thức chống lên lưng Lý Viên.
Nhận ra mình đã chạm vào người ta, cậu càng thêm hoảng loạn, vội vàng lùi lại, lắp bắp nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không để ý.”
Lý Viên lại có một tính khí dịu dàng đến bất ngờ, mỉm cười nhẹ nhàng nói với cậu: “Không sao đâu.”
Anh vừa cười, so với những gì Lâm Miên từng thấy trong ảnh, còn đẹp hơn gấp bội. Trước đây, Lâm Miên từng đứng trước gương bắt chước nụ cười của Lý Viên, cứ ngỡ rằng mình đã học được đến tám, chín phần. Giờ phút này mới nhận ra mình chẳng khác nào Đông Thi bắt chước Tây Thi, bắt chước không ra hồn. Thế nhưng cậu lại không thấy buồn, thậm chí còn có chút đắc ý mơ hồ vì mình giống với một người đẹp như vậy.
Lý Viên là đại mỹ nam, mà mình giống anh ấy, vậy thì làm tròn mà tính, chẳng phải mình cũng là một đại mỹ nam sao?
Lâm Miên vốn nghĩ rằng Lý Viên sẽ để bụng, thậm chí là khó chịu hay làm khó mình. Nhưng sự thật chứng minh cậu đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử. Ấn tượng ban đầu của cậu về Lý Viên càng lúc càng tốt.
Hai người cùng nhau bước vào phòng bao. Không khí vốn đang náo nhiệt vui vẻ, bỗng chốc trở nên im phăng phắc. Rõ ràng không ai ngờ rằng “hàng thật” và “hàng nhái” lại có thể cùng xuất hiện trong một khung hình.
Dù Lâm Miên đã tập luyện cho mình một lớp mặt dày như tường thành, nhưng bị ánh mắt của cả phòng đổ dồn tới cũng khiến cậu khó mà chịu nổi.
Ngay khoảnh khắc ấy, chưa bao giờ cậu khát khao Tạ Đình xuất hiện đến vậy.
May mà Lý Viên nhanh chóng mở lời trò chuyện, tạo cơ hội cho những người trong phòng tiếp tục câu chuyện, bầu không khí mới không trở nên lúng túng hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=4]

Anh dẫn theo Lâm Miên đi vào trong, sắp xếp cho cậu ngồi ngay cạnh mình.
Lâm Miên liên tục liếc về phía cửa, nhưng vẫn không thấy Tạ Đình đâu. Nghĩ một lúc, cậu liền gửi tin nhắn cho Tạ Đình, báo rằng mình đã đến phòng bao rồi.
Tin vừa gửi xong, Lâm Miên đã thấy Lý Viên đích thân rót trà cho mình. Cậu giật mình, vội vã đè tay lên cổ tay của Lý Viên, kinh hô: “Để em, để em làm!”
Một câu này lại khiến ánh mắt trong phòng lần nữa đổ dồn về phía cậu, mỗi người một vẻ. Thái độ của những người này đối với Lâm Miên từ trước đến nay vốn chẳng mặn chẳng nhạt, nhưng giờ thì chính chủ đã xuất hiện, sắc mặt ai nấy đều không giấu được sự khinh thường.
Lâm Miên tuy không đến mức yếu đuối để bị ánh mắt người khác làm tổn thương, nhưng trong lòng cũng khó chịu không thôi. Cậu bắt đầu hối hận vì đã đến đây, gặp Lý Viên lúc nào chẳng được, sao cứ phải chọn đúng lúc gặp mặt bạn bè của Tạ Đình, đúng là tự tìm cảm giác khó chịu, bị người ta khinh cũng chẳng oan.
“Có chuyện gì sao?” Lý Viên nghiêng người lại gần, nhỏ giọng hỏi. Anh nhìn thấy vẻ mặt hơi thất thần của Lâm Miên, bèn hạ thấp giọng an ủi: “Bọn họ không có ý gì đâu, em đừng để tâm.”
Gương mặt tuấn tú phóng đại bởi khoảng cách gần kề hiện rõ trước mắt Lâm Miên, khiến cậu vô thức nuốt nước bọt, rồi dưới giọng nói êm ái kia của Lý Viên, lặng lẽ gật đầu.
May mà Tạ Đình cũng đã đến, anh vội vã bước vào phòng bao, việc đầu tiên là tìm kiếm Lâm Miên. Lâm Miên cũng như nhìn thấy cứu tinh, mắt sáng rỡ trông thấy Tạ Đình.
Tạ Đình thấy Lý Viên và Lâm Miên ngồi cạnh nhau, sắc mặt thoáng chút lúng túng, sau đó nhanh chóng bước tới, đưa tay vuốt nhẹ mặt Lâm Miên, hỏi: “Em sao lại tự lên đây?”
Lâm Miên xưa nay vốn hay làm nũng trước mặt Tạ Đình, chẳng buồn quan tâm có người xung quanh hay không, nắm lấy tay Tạ Đình làm nũng: “Ai bảo anh đến muộn như vậy.” Sau đó lại mắt long lanh, chỉ sang Lý Viên nói: “Là anh Lý đưa em lên đó.”
Tạ Đình lúc này mới quay sang nhìn Lý Viên, lịch sự gật đầu cảm ơn.
Lý Viên vẫn cười nhàn nhạt: “Chỉ là việc nhỏ thôi, cậu ấy đáng yêu mà.”
Lâm Miên lúc này mới phản ứng được là Lý Viên đang khen mình, trong lòng không khỏi lâng lâng, quay đầu lại nhìn Lý Viên, cười ngại ngùng một cái.
Hai người họ tương tác tự nhiên, nhưng hình như lại khiến Tạ Đình không vui, tay của Lâm Miên bất ngờ bị siết mạnh một cái.
Cậu tưởng rằng Tạ Đình không thích mình trò chuyện thân thiết với Lý Viên, vội vàng thu hết tâm tư về, chỉ dám dồn sự chú ý lên người Tạ Đình.
Buổi tụ họp hôm nay là để đón tiếp Lý Viên quay về nước, cho nên anh trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện. Lâm Miên chủ động giảm độ hiện diện của bản thân xuống thấp nhất, âm thầm cúi đầu tập trung ăn uống.
Một món ăn ở đây bằng cả một tuần chi phí ăn uống của cậu, đã đến rồi thì dĩ nhiên phải ăn cho no mới rời đi.
Thế nhưng Tạ Đình lại không chịu để cậu được yên, đòi cậu gắp hết món này đến món khác, còn muốn cậu bóc tôm cho. Những việc này Lâm Miên làm đã quen tay, không có gì phải ngại, ai bảo Tạ Đình trả lương quá hậu hĩnh chứ. Đến cả người cậu còn "giao" cho Tạ Đình rồi, thì chút lao động rẻ mạt đến mức có thể bỏ qua này, cậu cũng chẳng bận tâm.
Cậu tưởng rằng ngoan ngoãn như con gà con, chỉ làm đúng việc của mình là đủ rồi. Nào ngờ câu chuyện lại bất ngờ lôi cậu vào, không biết đứa nào thiếu đạo đức lại khơi ra chuyện cậu trông giống Lý Viên, còn nằng nặc bắt cậu ngẩng đầu lên để mọi người so sánh cho rõ.
Lâm Miên trong lòng thầm mắng mỏ, lén cấu mạnh vào đùi mình một cái, khiến mắt ngấn nước. Rồi cậu uất ức nhìn chằm chằm về phía Tạ Đình, không nói gì, chỉ nhìn, cứ thế nhìn mãi.
Cho đến khi Tạ Đình bị ánh mắt ấy nhìn cho mềm lòng, khẽ nói: “Đừng làm khó cậu ấy nữa.”
Lúc này Lâm Miên mới hít hít mũi, rút lại nước mắt, cúi đầu xuống.
Không ngờ vừa cúi đầu, cậu bắt gặp ánh mắt của Lý Viên, người kia đang nhìn chằm chằm vào đùi cậu, môi mang theo ý cười như không cười. Lâm Miên trong lòng khựng lại một nhịp: Xong rồi, chắc chắn anh ta nhìn thấy cảnh mình tự cấu đùi rồi.
Nhưng cậu đâu thể chủ động nhận tội, đành cắm đầu tiếp tục "giải phẫu" con cua lông trong đĩa như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Bữa này ăn suốt hai tiếng đồng hồ, bụng của Lâm Miên căng phồng cả lên. Tạ Đình nhìn bộ dạng thoả mãn no nê của cậu, vừa cười vừa mắng: “Chút chí khí này mà cũng đòi ra ngoài lăn lộn à.”
Lâm Miên khẽ ợ một cái, trong lòng thầm nghĩ: Ai biết được có còn cơ hội được ăn lần nữa không, tất nhiên là phải ăn cho đáng tiền rồi. Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cười ngọt như kẹo, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không cần nghĩ: “Có anh ở đây, em cần gì chí khí nữa chứ.”
Quả nhiên, gương mặt Tạ Đình hiện rõ vẻ hài lòng.
Vì mọi người đều đã uống rượu, Tạ Đình gọi tài xế đến đón, nên hai người ở lại phòng chờ. Những người khác lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Tạ Đình và Lâm Miên.
Lâm Miên thấy mắc tiểu, liền nhờ nhân viên phục vụ chỉ nhà vệ sinh. Lúc đi ra, đang định quay lại phòng, thì lại bắt gặp Lý Viên bước vào trong.
Cậu là một tình nhân rất biết điều, kim chủ và Bạch Nguyệt Quang muốn ôn chuyện cũ, cậu tất nhiên không nên làm phiền, liền đứng chờ ở hành lang.
Cậu nghĩ hai người lâu ngày không gặp, nhất định sẽ nói chuyện hồi lâu, sét đánh trời quang, tình cũ trào dâng, nên chuẩn bị tâm lý phải đợi một lúc. Nào ngờ chưa đến hai phút, Lý Viên đã bước ra, mà Lâm Miên còn đang nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, kết quả đụng mặt ngay tại trận.
Lâm Miên xấu hổ gãi mũi, lúng túng không biết nên nói gì.
Thế nhưng Lý Viên lại chủ động bước về phía cậu, Lâm Miên vội vàng đứng thẳng dậy. Chỉ thấy Lý Viên nói: “Hy vọng lần sau lại gặp.”
Lâm Miên theo phản xạ gật đầu lia lịa, nhưng vừa gật xong đã bừng tỉnh, hai người họ cần gặp lại sao?
Dù Lý Viên đúng là người tốt từ trong ra ngoài, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng miễn cưỡng tính là tình địch, mà tình địch gặp nhau thì làm gì có chuyện tốt, cho nên không gặp lại thì hơn.
Mọi điều muốn nói đều viết hết lên mặt, khiến Lý Viên không nhịn được bật cười, nói: “Lúc còn ở Paris đã nghe bạn bè nhắc đến cậu rồi, không ngờ gặp người thật còn thú vị hơn.”
Ai mà chẳng thích được trai đẹp khen, Lâm Miên lập tức khen lại: “Anh ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa.”
Lý Viên không phủ nhận, chỉ chỉ tay vào phòng: “Vào đi, Tạ Đình đang đợi cậu đấy.”
Lâm Miên nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Tạ Đình, suýt chút nữa thì buột miệng nói: “Nếu anh có ý với Tạ Đình thì tôi lập tức thu dọn hành lý cuốn gói đi ngay.” Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra miệng. Dù sao thì cũng nên đợi Tạ Đình tự mình mở lời, dù gì một trong những quy tắc làm nhân viên tốt là không được tự ý phỏng đoán suy nghĩ của sếp.
Cậu vẫy tay chào Lý Viên, rồi quay vào tìm Tạ Đình. Tạ Đình có phần không hài lòng vì cậu rời đi quá lâu, Lâm Miên đành dỗ dành, nũng nịu và hôn tới tấp, mới khiến lông mày của Tạ Đình giãn ra.
Cậu thầm nghĩ: Tạ Đình càng ngày càng khó hầu hạ, mình vẫn nên sớm thoái vị thì hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận