Lâm Miên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cậu mơ màng liếc nhìn màn hình, là một dãy số không có ghi chú, nhưng sau hai năm qua, cậu đã thuộc lòng từng con số một - là số của Tạ Đình.
Lúc này cậu mới sực nhớ ra: ba tiếng trước, sau khi rời khỏi căn hộ mà Tạ Đình sắp xếp, cậu đã tiện tay xóa luôn số điện thoại và cả WeChat của anh ta.
Vậy thì... có nên nghe máy không? Dù sao bây giờ giữa cậu và Tạ Đình cũng chẳng còn gì liên quan nữa.
Trong lúc cậu còn đang do dự, một tin nhắn bật lên: “Em đang ở đâu?”
Lâm Miên không muốn để Tạ Đình biết địa chỉ mới của mình. Cậu phân vân một hồi, cố gắng khiến ngữ khí của mình trở nên khách sáo như người xa lạ: “Chào anh Tạ, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Lúc này, Tạ Đình đang ngồi trên sofa trong căn hộ của mình, tức đến nỗi sắp bốc khói. Anh hùng hổ lao về, định tóm cậu lên giường mà mắng cho một trận ra trò, nào ngờ vừa mở cửa ra thì trong nhà đã trống trơn, người cũng chẳng thấy đâu.
Một bụng tức không có chỗ trút, anh vội vàng mở WeChat nhắn tin cho Lâm Miên, lập tức đập vào mắt là dấu chấm than đỏ chót đầy chói mắt. Phản ứng đầu tiên của Tạ Đình là: “Mẹ kiếp, chắc chắn WeChat bị lỗi!” Thế là gửi liền hai tin nữa, đổi lại vẫn là hai dấu chấm than sáng rực.
Tổng giám đốc Tạ cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận một sự thật: anh đã bị Lâm Miên block rồi.
Tức giận đến mức suýt hóa thành tên bắn, Tạ Đình như cái lò xo bật dậy đi tới đi lui khắp căn hộ, gọi điện cho Lâm Miên muốn hỏi cho ra lẽ. Chuông đổ từng hồi, từng hồi, gần một phút đồng hồ trôi qua khiến anh bứt rứt như phát điên. Lâm Miên ăn gan hùm mật gấu gì mà ngay cả điện thoại của anh cũng dám không bắt?
Tạ Đình bực đến mức dậm chân loạn xạ khắp nhà, như thể sắp giẫm đất thành đất thần, vừa dậm vừa không ngừng gửi tin nhắn cho Lâm Miên.
Anh đi thẳng vào phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy cửa tủ quần áo mở toang, hai chiếc vali vốn đặt ở góc tường cũng biến mất không dấu vết. Tạ Đình sững người mất hai giây, đúng lúc ấy thì nhận được tin nhắn phản hồi từ Lâm Miên, khách khí, xa cách và lễ phép.
“Anh Tạ,” Tạ Đình nghiến răng, đọc từng chữ một, “chào anh, xin hỏi... có chuyện gì không ạ?”
Giọng điệu xa lạ khiến Tạ Đình không kìm được mà liếc lại mục liên hệ, lông mày anh nhíu chặt, trong mắt như bắn ra tia lửa.
Anh Tạ à? Hay cho một câu... “Anh Tạ.”
Tạ Đình tức đến bật cười, siết chặt cổ áo một cái thật mạnh rồi lật danh bạ điện thoại ra, trực tiếp gọi lại.
Lâm Miên đợi mãi vẫn không thấy Tạ Đình hồi âm, thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra việc cậu rời đi Tạ Đình cũng không để tâm lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=10]
Cậu đã nói rồi mà, chính miệng Tạ Đình bảo cậu “cút”, sao giờ còn gọi điện làm gì nữa?
Không lẽ vì cậu mang theo mấy bộ quần áo, Tạ Đình muốn đòi lại? Nếu vậy thì quá keo kiệt rồi! Lâm Miên nghiêm túc ngẫm nghĩ, bình thường Tạ Đình trông rất hào phóng, đừng nói sau khi chia tay lại là kiểu đàn ông keo kiệt đến mức đòi hết quà cáp đã tặng. Nếu thế thật, cậu sẽ cực kỳ khinh thường anh ta.
Làm đàn ông mà như vậy, đúng là không có phong độ gì cả!
Lâm Miên vừa miên man suy nghĩ, bụng vừa bắt đầu réo, người mà đã động não là rất dễ đói. Cậu lập tức đặt một đơn đồ nướng: bánh mì nướng xiên, cà tím nướng tỏi, thịt gà xiên que, hẹ nướng, đậu đũa nướng, cánh gà nướng than... món nào cũng là món tủ của cậu.
Lúc còn ở với Tạ Đình, anh không cho cậu ăn đồ ăn vặt và đồ nướng, Lâm Miên vì vậy mà cố gắng kiềm chế cơn thèm ăn. Tính ra cũng đã hơn nửa năm cậu chưa được ăn đồ nướng rồi.
Càng nghĩ càng thấy rời xa Tạ Đình thật quá lời. Bây giờ cậu vừa có tiền vừa có thời gian, lại còn có cả tiệm bánh ngọt riêng, mỗi ngày chỉ cần nằm ườn ra là có thể sống thoải mái, lại được uống trà sữa, ăn đồ nướng, đúng là người hạnh phúc nhất thế gian!
Điều duy nhất có hơi tiếc một chút... là bên cạnh không còn trai đẹp nữa để ngắm cho đã mắt thôi.
Không được "no mắt" thì đành "no bụng" vậy. Đồ nướng rất nhanh đã được giao tới. Giờ đây Lâm Miên không cần phải giữ hình tượng trước mặt kim chủ nữa, tóc tai rối bù cũng chẳng buồn chải, mặc mỗi chiếc áo thun rộng và quần đùi thùng thình, ngồi luôn dưới đất xếp bằng, nhai cánh gà ngon lành. Đang ăn vui vẻ, tay dính đầy dầu mỡ, chuông cửa lại bất ngờ vang lên.
Là nên đặt cánh gà xuống rồi ra mở cửa, hay vừa ăn vừa đi? Cậu nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ cánh gà, bèn nhồm dậy, tay cầm đồ ăn đi về phía cửa.
Cậu mới chuyển đến đây chưa đầy năm tiếng, ai mà tìm tới được chứ? Ngoài nhân viên của khu chung cư, Lâm Miên thật sự không nghĩ ra là ai.
Còn bên kia, khi Tạ Đình biết được Lâm Miên đã thuê nhà bên ngoài và chính thức dọn đi, suýt chút nữa đạp thủng tường nhà mình. Tất nhiên là chỉ suýt, vì tường thì không sao, nhưng ngón chân của anh thì bị đá sưng vù.
Vậy là, kéo lê ngón chân sưng đau, mồ hôi lạnh túa ra từng trận, Tạ Đình vẫn cố giữ dáng đi của một tổng tài bá đạo, đầy tự tin và khí thế, mang theo nỗi oán giận ngập trời mà tìm đến nơi ở mới của Lâm Miên.
Trên đường tới, anh còn suy nghĩ rất rõ ràng: chờ cửa mở ra, nhất định phải cho Lâm Miên biết thế nào là lễ độ. Dù là ánh mắt lạnh lùng hay lời lẽ sắc bén, anh đều chuẩn bị sẵn cả. Nhất định phải khiến Lâm Miên hiểu rằng, dám tùy tiện đá anh, thì cái giá phải trả sẽ thế nào.
Nhưng điều mà Tạ Đình không ngờ tới chính là người đứng trước mặt anh khi cánh cửa mở ra, lại là một Lâm Miên với bộ dạng như thế này: tóc tai như tổ quạ, quần short bãi biển, tay cầm một cái cánh gà bóng mỡ... trông chẳng khác gì một tên lang thang ở đầu phố ăn đêm lúc nửa đêm.
Toàn bộ những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn của Tạ Đình lập tức... nghẹn cứng nơi cổ họng.
Cái người tình nhỏ mềm mại thơm ngát của anh, sao chỉ trong vòng một ngày đã biến thành... một con gà chạy bộ thế này?
Lâm Miên hiển nhiên cũng không ngờ người bấm chuông lại là Tạ Đình. Cậu chớp mắt mấy cái, vẫn còn rảnh rỗi cắn thêm một miếng thịt gà, nhai kỹ nuốt xong, rồi rầm một tiếng, thẳng tay đóng sập cửa lại.
“Đậu xanh rau má.” - Một loài thực vật. (Ý là chửi tục nhưng tác giả ghi đồng nghĩa á).
Tạ Đình làm sao biết được cậu sống ở đây?
Mà phía bên này, Tạ Đình suýt bị cánh cửa đập trúng sống mũi cao thẳng của mình, anh dường như không thể tin được Lâm Miên lại dám đóng sập cửa trước mặt mình như vậy. Anh lôi điện thoại ra, mở lại bức ảnh chụp Lâm Miên cách đây hai tháng người trong ảnh trẻ trung, sinh động, đang nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Sau đó, anh lại cẩn thận hồi tưởng lại bộ dạng “thanh niên gặm cánh gà” mà mình vừa thấy, rất lâu sau mới miễn cưỡng đối chiếu ra hai người... đúng là một.
Thật giỏi đó, Lâm Miên. Mới năm tiếng mà cậu đã học được thuật biến hình rồi.
Tạ Đình hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa, giọng trầm thấp:
“Cho cậu năm giây, không mở cửa thì tự gánh hậu quả.”
Năm... bốn... ba... hai... một.
Cửa vẫn không mở.
Đậu má. Cũng là một loài thực vật.
Bên trong, giọng của Lâm Miên ung dung vọng ra: “Có gì anh cứ nói qua cửa là được rồi.”
Nghe thử xem, đây là lời người nói ra được à?!
Cho dù là Tạ Đình có giáo dưỡng bao năm đi nữa, lúc này cũng suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Lâm Miên thì chẳng thèm quan tâm anh có trợn hay không, người ở trong nhà là cậu cơ mà. Cậu còn chưa kịp lên án Tạ Đình tội tự tiện điều tra địa chỉ riêng tư đấy. Nghĩ đến khả năng đó, Lâm Miên càng khó chịu, liền nói to:
“Không phải đâu nhé Tổng giám đốc Tạ, anh nhiều tiền như vậy rồi mà còn tiếc mấy cái áo rách nát đó à?”
Tạ Đình mù mờ hết sức: “Cái gì cơ?”
Chỉ nghe bên trong phát ra tiếng sột soạt sột soạt không biết đang làm gì, rồi đột nhiên cửa bật mở. Tạ Đình còn đang tưởng Lâm Miên cuối cùng cũng chịu mở cửa cho anh vào, ai ngờ ngay sau đó, một đống quần áo bay ra, rồi lại một đống nữa bay ra tiếp.
Tạ Đình bị ném đến choáng váng, đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy mình bị bao vây giữa một đống áo quần. Mà cánh cửa thì lại bị rầm một tiếng đóng sập trước mặt anh lần nữa.
Tạ Đình đứng giữa núi quần áo, mặt mũi mơ hồ đến ngẩn người. Chỉ có ngón chân còn âm ỉ đau nhức là đang nhắc nhở anh về tình cảnh hiện tại.
“Quần áo trả anh rồi,” giọng Lâm Miên từ bên trong vọng ra, đầy bực tức, “đàn ông gì mà nhỏ mọn!”
Tạ Đình hoàn toàn không hiểu nổi mình đang bị mắng cái gì, máu trong người như trào ngược lên tận đầu, mẹ kiếp, ai thèm mấy cái áo rách này của cậu chứ!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tạ Đình hít sâu vài hơi, cuối cùng móc ra đòn sát thủ: “Cậu mà còn làm loạn nữa, tôi sẽ lập tức cho người đóng băng tài khoản ngân hàng của cậu.”
Lời còn chưa dứt, cửa liền bật mở soạt một cái, lộ ra gương mặt của Lâm Miên đầy giận dữ, mắt trừng trừng nhìn Tạ Đình, gần như là bốc khói trên đầu.
Ý thức được bản thân không quan trọng bằng tiền trong lòng người kia, Tổng Giám đốc Tạ một lần nữa bị cảm giác thất bại sâu sắc đánh gục.
Online hỏi gấp: Người tình mà tôi muốn phát triển thành người yêu, đã bao dưỡng suốt hai năm, lại không yêu tôi - chỉ yêu tiền của tôi - thì phải làm sao đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận