Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Ba người cùng câu cá

Ngày cập nhật : 2025-07-09 20:53:17
Ngày khai trương tiệm, Tạ Đình - người luôn bận rộn với công việc công ty - vì có việc mà không thể đến được quán. Vốn dĩ Lâm Miên không thấy gì to tát, nhưng chính Tạ Đình lại cảm thấy áy náy, liền tặng cậu một chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá mấy chục vạn. Lâm Miên cổ tay nhỏ nhắn, đeo gì cũng đẹp, không ngớt lời tán thưởng gu thẩm mỹ của Tạ Đình, vui sướng đến mức bay tận mây xanh, buổi tối hôm đó ngoan ngoãn nghe lời Tạ Đình vô cùng, tư thế táo bạo thế nào cũng phối hợp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không chút áy náy, Lâm Miên liền liên hệ với môi giới, đăng bán chiếc đồng hồ trên trang web đồ cũ.
Đồ đã tặng cho cậu rồi thì chính là của cậu, xử lý ra sao là quyền của cậu.
Trước đây, Lâm Miên còn lo Tạ Đình phát hiện mình bán gần hết những món đồ được tặng, giờ thì hoàn toàn mặc kệ, nghĩ: Tạ Đình có biết thì sao chứ? Trước đây thì phải làm nũng là xong, giờ chỉ cần vỗ mông một cái rồi rời đi, nhẹ tênh.
Lâm Miên thực sự bắt đầu thu dọn hành lý. Cậu sống trong căn hộ do Tạ Đình sắp xếp đã hai năm, nhưng thứ thật sự thuộc về mình lại ít ỏi đáng thương. Chủ yếu là quần áo, hai chiếc vali là đủ để chất đầy. Chỉ chừa lại vài món đồ hay mặc, còn lại đều thu dọn gọn gàng.
Tạ Đình hoàn toàn không hay biết, chỉ thấy tủ quần áo trống gần một nửa, tưởng rằng Lâm Miên đã cất bớt quần áo lỗi mốt, bèn lại sai người theo số đo của Lâm Miên mà đặt may và mua sắm thêm quần áo, lấp đầy lại tủ.
Trời đất chứng giám, đây hoàn toàn là hiểu lầm của Tạ Đình, Lâm Miên chưa bao giờ là người có mới nới cũ. Nhưng đã có quần áo mới thì cậu cũng vui vẻ nhận lấy, thảnh thơi thay toàn bộ đồ trong vali thành đồ mới. Người ta vẫn nói "không lấy thì uổng", mà cậu với Tạ Đình vóc dáng không giống nhau, giữ lại mấy bộ đó cũng chỉ phí của giời.
Cuộc sống hiện tại của Lâm Miên rất nhàn nhã: Ban ngày ngủ tới khi tự tỉnh rồi ghé cửa tiệm đi một vòng, buổi tối lại về căn hộ ôm ấp dính lấy Tạ Đình. Mấy cô nữ sinh đại học gần đó đều biết tiệm bánh ngọt này có một ông chủ đẹp trai, thỉnh thoảng lại ghé "rình chờ tình cờ gặp mặt".
Mấy cô nàng gan to còn chủ động xin WeChat của Lâm Miên, mà cậu chẳng bao giờ từ chối, toàn là khách hàng tiềm năng cả. Thêm bạn bè trên WeChat cũng chẳng mất miếng thịt, huống chi Lâm Miên không phải là gay bẩm sinh. Hồi tiểu học cậu còn từng nắm tay yêu đương với hoa khôi của lớp, con gái thơm thơm mềm mềm, ai mà không thích chứ? Nếu không phải Tạ Đình có nhan sắc yêu nghiệt câu hồn, thì cậu đời nào chịu ngã gục dưới chiếc quần tây của hắn.
Chớp mắt đã đến cuối tuần theo lời mời của Lý Viên.
Lâm Miên hoàn toàn quên béng chuyện đi câu cá ngoài ngoại ô, nên lúc Tạ Đình nhắc đến, cậu ngơ ra mất vài giây mới nhớ lại. Cậu bắt đầu hoài nghi Tạ Đình có phải bị úng não không, sao lại dắt bạch nguyệt quang và thế thân đi câu cá cùng nhau chứ?
Cậu khó khăn lắm mới đè nén được ánh mắt khinh thường của mình, uyển chuyển nói: “Như vậy… không ổn lắm đâu?”
“Lý Viễn nói muốn gặp em.” Tạ Đình, anh tỉnh táo lại đi! Lâm Miên chỉ thiếu điều nhào lên lắc vai Tạ Đình mà gào lên. Cậu mềm nhũn như một loài động vật không xương, bám rịt lấy người Tạ Đình, lầm bầm: “Trời lạnh như vậy, em không muốn ra ngoài đâu…”
Mà kiểu thời tiết này cá chắc cũng bị đông chết cả rồi, còn câu gì mà câu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=7]

Đúng là sở thích quái dị!
Tạ Đình bóp nhẹ hai má cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe môi có chút lạnh lẽo: “Biết sợ lạnh mà ngày nào cũng chạy tới tiệm?”
Lâm Miên đúng kiểu "ăn hoàng liên câm" đắng mà chẳng biết nói sao, đành thè lưỡi ra liếm nhẹ lòng bàn tay của Tạ Đình để làm nũng, như một con mèo nhỏ, cứ rúc mãi vào lồng ngực ấm áp của Tạ Đình, giọng nói mang theo tiếng nũng nịu kéo dài ở cuối câu: “Em không thích câu cá… không muốn đi mà~”
Kỳ thực Tạ Đình cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy tên Lâm Miên từ miệng của Lý Viên. Hôm ấy sau buổi tiệc, hai người có một đoạn trò chuyện ngắn trong phòng bao. Dù gì cũng là người trong cùng một giới, mà lại không dễ gì dung hòa, bất kể trong lòng từng có bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ mờ ám, thì giờ cũng nên thu lại hết, chỉ làm bạn bè trên phương diện công việc là được rồi.
Anh đương nhiên không có ý kiến gì - nhà họ Tạ và nhà họ Lý là thế giao, cũng vì vậy mà anh luôn không vạch trần tình cảm ngày xưa, nếu về sau thật sự có chuyện xảy ra, e là sẽ khó xử đủ đường, chi bằng cắt đứt kịp thời.
Được rồi…Tạ Đình thừa nhận, việc anh từ bỏ Lý Viên, phần lớn là vì hiện giờ anh đã có Lâm Miên.
Trong nhà đã có miếng bánh ngon miệng, hà tất phải ăn trong nồi rồi lại nhìn sang bát của người khác?
Chỉ là, điều khiến người ta khó hiểu…Tại sao Lý Viên lại đề xuất dẫn theo cả Lâm Miên đi câu cá? Chẳng lẽ là muốn chính thức đặt dấu chấm hết cho tất cả giữa họ?
Nếu đúng là như vậy, thì anh rất sẵn lòng dẫn Lâm Miên đi gặp Lý Viên. Thế là Tổng giám đốc Tạ đầy tự luyến và mộng mơ trong tình yêu liền dứt khoát gạt bỏ ý kiến của Lâm Miên: “Không muốn đi cũng phải đi.”
Lâm Miên trợn trắng mắt ở nơi Tạ Đình không nhìn thấy, theo một kim chủ đầu óc toàn bọt nước thế này đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đến ngày cuối tuần, Lâm Miên còn chưa ngủ đủ thì đã bị Tạ Đình lôi ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Tạ Đình tâm trạng rất tốt, còn đặc biệt phối đồ cho cậu, sau đó thắc mắc: “Bộ đồ mới mua cho em đâu rồi?”
Lâm Miên lập tức tỉnh táo hẳn, quấn lấy Tạ Đình hôn tới tấp, cuối cùng dựa vào sắc đẹp mà qua mặt được câu hỏi nhạy cảm kia.
Ngoại ô cách trung tâm thành phố một đoạn không ngắn, Lâm Miên vừa lên xe liền bắt đầu ngủ bù, ngủ say như chết. Tới khi tỉnh dậy thì đã sắp tới nơi.
Cậu ngủ suốt ba tiếng, má đỏ hây hây. Vừa bước xuống xe đã bị gió lạnh quất một trận, toàn thân run như cầy sấy, lại một lần nữa nguyền rủa cái sở thích “câu cá” quái đản của Tạ Đình và Lý Viên.
Trẻ tuổi mà đã mê câu cá đến vậy, sau này trung niên chắc chắn ngày nào cũng vác cần câu ra khỏi nhà từ khi trời chưa sáng. Lâm Miên tưởng tượng ra bộ dạng Tạ Đình hai mươi năm sau, không nhịn được mà bật cười. Lúc đó chắc Tạ Đình cũng sẽ là một người đàn ông trung niên nhã nhặn, chỉ tiếc là chính mình sẽ không còn ở bên để thấy nữa.
Nơi này trông như một hồ nhân tạo. Tạ Đình giới thiệu: hồ này là do ông cụ nhà họ Lý xây, nói cách khác, cái hồ này tồn tại là để phục vụ sở thích câu cá của nhà họ Lý thì ra đam mê câu cá là do di truyền, thế giới của người có tiền, đúng là cậu không hiểu nổi.
Lý Viễn đã đứng trên tấm ván gỗ bên hồ từ trước. Thấy họ đến, anh lập tức đứng dậy đón tiếp. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len trắng, làm nổi bật vẻ ngoài tuấn tú vô cùng. Trùng hợp là Tạ Đình lại mặc đồ đen, nhìn hai người họ cứ như đã hẹn trước để mặc đồ đôi vậy.
Còn Lâm Miên mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà, đứng giữa hai người họ trông hoàn toàn lạc lõng, trong lòng âm thầm mắng: "Đúng là cặp cẩu nam nam!"
Vẻ mặt không vui của cậu quá rõ ràng, đến cả Tạ Đình cũng nhận ra có điều gì đó. Anh tưởng Lâm Miên đang ghen, không khỏi có chút đắc ý, còn chủ động bước tới bắt tay với Lý Viên, đồng thời lén quan sát phản ứng của Lâm Miên.
Lâm Miên khẽ chu môi, có cần vậy không? Phô trương tình cảm cũng đâu nhất thiết phải trước mặt tôi chứ? Nhưng trong mắt Tạ Đình, biểu cảm ấy lại biến thành: Lâm Miên ghen tới mức chu cả cái miệng nhỏ ra rồi.
Chẳng lẽ hôm nay là ngày họ định nói rõ mọi chuyện với mình? Lâm Miên bắt đầu suy diễn đủ thứ trong đầu, suy nghĩ xem nên dùng vẻ mặt thế nào để chúc phúc cho hai người kia.
Cậu moi hết các lời chúc ra khỏi đầu, thậm chí đến cả “sớm sinh quý tử” cũng nghĩ đến, nhưng rồi lại tự nhủ phải dừng lại. Đàn ông yêu nhau thì không nên có con. Mang thai hộ là đáng xấu hổ, muốn có con thì tự mà sinh đi.
Nhưng Lâm Miên đã soi từ trên xuống dưới thân thể của Tạ Đình không biết bao nhiêu lần, Tạ Đình sao nhìn cũng không giống người có thể sinh con, vậy trách nhiệm nặng nề ấy chỉ có thể rơi vào... Lý Viên.
Lâm Miên bắt đầu đánh giá Lý Viên, và trong vòng một giây đã loại trừ khả năng anh ta là người song tính. Chỉ cần đầu bạc răng long là đủ rồi.
Dĩ nhiên, Tạ Đình và Lý Viên không thể nào đoán được trong đầu Lâm Miên đang bay xa đến cỡ nào, chỉ là lúc này ánh mắt cả hai đều dừng lại trên người cậu. Vẫn là Tạ Đình đưa tay kéo Lâm Miên một cái, Lâm Miên mới bừng tỉnh.
Lâm Miên nhe ra hàm răng trắng tinh, cười chào Lý Viên. Lý Viên dẫn họ đến chỗ câu cá, ba chiếc cần câu và ba chiếc thùng được đặt thành hình tam giác. Lâm Miên vốn đã chẳng có chút hứng thú nào với việc câu cá, nhưng vẫn cố giữ tinh thần mà ngồi xuống, cầm cần câu định quăng xuống nước.
“Không phải làm vậy đâu,” Lý Viên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, “Tôi dạy cậu.”
Lâm Miên không thấy có gì không ổn, liền nói “Được thôi”, sau đó làm theo động tác của Lý Viên, bắt đầu thao tác với cần câu.
Tạ Đình quay đầu lại, liền bắt gặp cảnh hai người họ vui vẻ hài hòa bên nhau, không khí giữa họ đột nhiên mang chút gì đó… chua chát.
Anh cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, cũng chẳng có gì cả, chỉ là dạy câu cá thôi mà.
Dạy thì cũng phải là anh dạy chứ, đến lượt Lý Viên dạy sao?
Tạ Đình đang định đi qua ngắt ngang hai người, thì Lý Viên đã buông tay khỏi Lâm Miên, Lâm Miên lúc này cười tít mắt nói cảm ơn với anh ta.
Cái khung cảnh này… sao lại chướng mắt đến vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận