Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Tặng hoa cho em

Ngày cập nhật : 2025-07-14 21:23:22
Lâm Miên vừa mới đến tiệm bánh ngọt không bao lâu, đã nhận được một bó hoa hồng trắng. Bó hoa được gói rất đẹp, vừa nhìn đã biết là đắt tiền. Cậu rút tấm thiệp nhỏ cắm trong đám hoa ra xem, trên đó viết: Có vinh hạnh được cùng em ngắm bình minh không?
Người ký tên là Li.
Nhân viên trong tiệm tò mò ghé lại hóng chuyện, nhưng bị Lâm Miên đuổi đi. Dù bản thân cậu vốn chẳng quá ham mấy thứ lãng mạn màu mè như thế, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút thể diện. Vì thế, cậu tìm một chỗ dễ thấy để đặt bó hoa thật nổi bật, rồi nhắn WeChat cho Lý Viên hỏi ý của anh ta là gì.
"Ý trên mặt chữ." Lý Viên trả lời rất nhanh, "Ngày kia đi leo núi. Nếu thấy mệt, chúng ta có thể ngồi cáp treo lên đỉnh ngắm bình minh."
Lâm Miên nghĩ hoa cũng đã nhận rồi, nếu không đi thì cũng không phải phép, nên đồng ý.
Khi còn ở bên Tạ Đình, phần lớn thời gian hai người đều ở trong căn hộ, đừng nói là ngắm bình minh, ngay cả hoa cũng chỉ có vào sinh nhật năm ngoái, mà khi đó cũng là Tạ Đình bảo trợ lý gửi đến, chẳng có chút thành ý nào. Lâm Miên vốn không phải người có đầu óc lãng mạn, nhưng có lẽ là do bây giờ sống an nhàn hơn, con người ta khi rảnh rỗi lại hay muốn thử những điều trước đây chưa từng trải qua.
Cậu nằm co lại trong tiệm bánh ngọt, xem liền hai bộ phim. Đến chiều thì cơn buồn ngủ ập tới, liền trốn vào chiếc bàn ở góc ngủ gật. Không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy mở mắt ra nhìn, phát hiện đối diện đang có một người ngồi, là Tạ Đình.
Anh hơi nhíu mày, đang trả lời tin nhắn trên điện thoại. Có lẽ câu trả lời của đối phương khiến anh không hài lòng, khóe môi mím lại, lộ ra vài phần bất mãn. Lâm Miên len lén nhìn anh, thầm nghĩ khuôn mặt này dù nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Tạ Đình cũng phát hiện cậu đã tỉnh, nhanh chóng cất điện thoại đi. Nhìn thấy ánh mắt hơi đắm đuối của Lâm Miên, anh không nhịn được khẽ cong khóe môi, đắc ý nhắc nhở: “Lau nước miếng đi.”
Lâm Miên vừa định đưa tay lên, nhưng do gối đầu lên cánh tay quá lâu, hai tay đều tê rần, thậm chí còn hơi đau, cậu khẽ kêu một tiếng, đến cả cổ cũng không ngẩng lên nổi. Tạ Đình thấy thế, chậc một tiếng, đứng dậy vòng ra phía sau, đặt bàn tay ấm áp lên sau cổ cậu, vừa xoa bóp vừa nói với giọng hiếm hoi dịu dàng: “Lần sau muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, nằm bò thế này mệt vẫn là chính mình thôi.”
Lực đạo của Tạ Đình khiến Lâm Miên thoải mái đến mức phát ra tiếng rên khe khẽ, vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng cậu còn mang chút nghẹt mũi, nghe cứ như đang nũng nịu: “Tay em bị tê.”
Tạ Đình liếc nhìn cậu một cái, rồi cầm lấy tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình, dọc theo cánh tay mà ấn nhẹ nhàng. Lúc làm động tác đó, anh cúi đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Từ góc độ của Lâm Miên nhìn sang, thấy rõ hàng mi dài cong và sống mũi cao thẳng của anh. Lâm Miên nuốt nước bọt “ực” một cái, không nhịn được, cúi xuống hôn chụt một cái lên chóp mũi Tạ Đình.
Tuy trong tiệm không có nhiều người, chỗ họ ngồi cũng khá khuất, nhưng làm hành động thân mật như vậy ở nơi công cộng vẫn là khá táo bạo. Tạ Đình bị nụ hôn bất ngờ ấy làm cho giật mình, ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.
Lâm Miên rướn cổ, ánh mắt lơ đãng, vẻ mặt thì đầy đương nhiên: “Nhìn cái gì mà nhìn, kim chủ muốn hôn lúc nào thì hôn lúc đó.”
Tạ Đình bật cười, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng chẳng buồn để ý có ai đang nhìn hay không, nhanh chóng bóp cằm Lâm Miên, mổ một cái lên môi cậu, rồi nháy mắt trêu chọc: “Lần sau muốn hôn thì hôn chỗ này nè.”
Là do món tráng miệng sáng nay còn chưa tiêu hóa hết sao, sao không khí lại ngọt như vậy chứ? Hay là Tạ Đình vừa ăn món ngọt? Lâm Miên có cảm giác như cả người mình đang ngâm trong một ly soda trái cây, toàn thân sủi bọt bì bõm.
Đợi đến khi tay và cổ không còn tê nữa, Lâm Miên mới nhớ ra hỏi: “Sao hôm nay anh lại rảnh ghé qua thế?”
Tạ Đình liếc cậu một cái chẳng phải là sợ cậu chạy theo gã tình nhân kia sao, nhưng điều nghĩ trong lòng thì ra miệng lại thành: “Đến để phục vụ ông chủ Lâm đây.”
Lâm Miên cố tình hiểu sai ý hắn: “Anh nghiện làm việc nhà rồi à? Ở chỗ tôi còn thiếu người dọn nhà vệ sinh đó.”
Tạ Đình khẽ bật tay búng vào trán cậu một cái: “Đừng có đấu võ mồm với tôi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=16]

Hôm nay hiếm khi rảnh, dẫn em đi ăn tôm hùm.”
Lâm Miên vừa nghe đến hải sản, mắt liền sáng rực lên, còn phấn khích hơn cả khi thấy trai đẹp. Cậu lập tức níu lấy tay Tạ Đình, hào hứng kéo đi.
Ăn tối xong, hai người lại dạo quanh gần đó nửa tiếng để tiêu thực. Lâm Miên vui đến mức đầu óc lâng lâng, nhưng rồi bỗng nhớ ra chuyện mình đã đồng ý cùng Lý Viên đi ngắm bình minh, lập tức thấy có chút hối hận.
Tạ Đình thấy cậu vẻ mặt muốn nói lại thôi, bản năng liền ngửi ra mùi nguy hiểm, đôi mắt hơi nheo lại: “Có chuyện gì giấu tôi phải không?”
Lâm Miên xoa xoa mũi, nhảy lùi ra ba mét, nói với vẻ nghiêm trọng: “Tôi nói rồi anh không được giận đấy nhé.”
Tạ Đình đã lờ mờ đoán được gì đó, mặt sa sầm lại: “Đừng nói với tôi là lại liên quan đến Lý Viên.”
Lâm Miên cảm thấy Tạ Đình rất có tiềm năng chuyển sang nghề bói toán, cười toe toét, ra vẻ đáng thương: “Anh ta gửi cho tôi một bó hoa to tướng, chính là bó đặt ở tiệm đó, tay đã nhận hoa người ta rồi, chẳng lẽ lại từ chối yêu cầu của người ta?”
“Em đã đồng ý với cậu ta chuyện gì rồi?” “Đi ngắm bình minh.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Đình liền trầm xuống. “Ngắm bình minh”, ba chữ này nghe mờ ám đến mức nào chứ. Anh bước nhanh mấy bước tới gần, giọng dứt khoát như đinh đóng cột: “Tôi cũng đi.”
Lâm Miên buột miệng nói: “Làm gì có ai đi ngắm bình minh ba người một lúc chứ?”
“Tôi nói có là có.”
Trong lòng Lâm Miên nghĩ: Vậy lúc đó mình phải hôn ai đây? Một cơ hội tuyệt vời như thế lại bị Tạ Đình chen vào phá hỏng, nhưng mà… ba người cũng không phải là không được… Thôi bỏ đi, cậu sợ Tạ Đình và Lý Viên đánh nhau, đến lúc bị đưa lên bản tin thời sự thì xấu mặt chết.
“Hai người đàn ông tranh giành tình nhân, ẩu đả tại khu du lịch, rốt cuộc là vì điều gì? Mời quý vị đón xem chương trình Pháp Luật Hôm Nay.”
Lâm Miên hoàn toàn không muốn bị làm mờ mặt rồi lên sóng CCTV.
“Hay là thế này,” Lâm Miên cân nhắc, “Tôi đi với anh ta một lần, rồi đi với anh một lần.”
Vẹn cả đôi đường, không bên nào thiệt.
“Sao em không nói là lên giường với tôi một lần, rồi lên giường với cậu ta một lần luôn đi?” Tạ Đình cười mà như không, nói với giọng đầy châm chọc.
Lâm Miên lẩm bẩm: “Cũng không hẳn là không thể…” Nhưng không để Tạ Đình nổi giận, cậu đã vội vã nói chặn họng: “Rốt cuộc anh là kim chủ hay tôi là kim chủ hả? Yêu cầu gì mà lắm thế.”
Tình nhân không nghe lời thì sớm đá đi cho rồi.
“Tôi trước giờ cũng đâu có ra ngoài tìm người khác, em tự kiểm điểm lại đi.” Dù gì anh cũng là người đàn ông biết giữ nam đức, giữ mình trong sạch là bản năng rồi.
Lâm Miên nghĩ ngợi một lát, không sợ chết mà phản bác lại: “Nhưng thân thể anh ở bên tôi, còn trong lòng lại chứa người khác.”
Câu nói ấy nghe mà xót xa, khiến Tạ Đình nghẹn họng. Anh quan sát sắc mặt Lâm Miên, không nhìn ra có buồn hay không, nhưng bản thân anh lại thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh ôm chặt lấy Lâm Miên vào lòng, trịnh trọng nói: “Sẽ không như vậy nữa, sau này sẽ không bao giờ nữa. Cơ thể là của em, trái tim cũng là của em.”
Lâm Miên rất muốn hỏi: Vậy tiền có thể là của em luôn không? Nhưng cho dù không nói đến tiền, vào khoảnh khắc này cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ.
Cậu ôm lại Tạ Đình, giọng mềm hẳn đi: “Tôi có thể dẫn anh đi, nhưng anh phải nghe lời, đừng để tôi mất mặt.”
“Tôi làm em mất mặt đến thế à?” Tạ Đình vừa tức cười vừa bất đắc dĩ.
Là tôi sợ anh đánh nhau với Lý Viên đấy, biết chưa?
Lâm Miên dụi dụi vào cổ Tạ Đình, lại nghe anh hỏi: “Em rất thích hoa à?”
Cậu thuận miệng đáp: “Thích.” Đồ đẹp thì ai mà không thích.
Tạ Đình như có điều suy nghĩ, nắm tay Lâm Miên cùng nhau quay về chỗ ở.
Hôm sau, Lâm Miên đang ở tiệm bánh thì nhận được một cuộc điện thoại lạ bảo cậu xuống dưới lầu. Khi đến nơi, trước mặt cậu là một xe tải đầy các loại hoa xếp thành từng đống.
Trên tấm thiệp viết: “Tôi tặng nhiều hơn cậu ta, có được tính hơn một chút không?”
Lâm Miên chưa từng phát hiện thì ra Tạ Đình lại ấu trĩ đến mức này, liền hỏi giá chỗ hoa ấy với anh giao hàng.
“Không nhiều lắm, cũng chỉ khoảng năm vạn thôi.”
Lâm Miên nắm tấm thiệp trong tay, vò lại thành cục, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Cậu nhắn tin cho Tạ Đình: “Năm vạn tệ ăn được bao nhiêu bữa hải sản, trong lòng anh không có tí tính toán nào sao? Đồ phá của!”
Sau đó lại mắt sáng rỡ quay sang thương lượng với anh tài xế: “Anh giúp tôi bán lại chỗ hoa này đi, tôi chia anh ba mươi phần trăm!”
Cậu chỉ là một thiên tài kiếm tiền bình thường mang tên Lâm Miên mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận