Mình edit ngôi theo tiến độ tình cảm, có gì thấy cấn các shop cứ góp ý nha!
Không khí yên tĩnh đến mức giọng của Lâm Miên dường như vang vọng cả căn nhà.
Cậu vừa dứt lời, rõ ràng thấy biểu cảm của Tạ Đình cứng đờ như bị bôi thạch cao, Lâm Miên có chút xấu hổ, bèn nhe răng làm bộ dễ thương cười một cái, phát hiện sắc mặt Tạ Đình càng lúc càng âm trầm, liền vội vàng thu lại nụ cười, bắt chước một MC nổi tiếng nào đó nói: “Tôi không nên cười, đúng không?”
Tạ Đình có một khoảnh khắc thật sự muốn bóp chết Lâm Miên.
Anh sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên tỏ tình với người khác, vậy mà không có sự cảm động như tưởng tượng, chỉ có sự buồn cười không nói nên lời. Phải nói là anh tỏ tình nhầm người, hay là người anh tỏ tình có vấn đề về đầu óc đây?
Anh hít một hơi sâu đến mấy lần, mới lần nữa điều chỉnh nét mặt, nói: “Em nghe rõ rồi chứ?”
Lâm Miên bĩu môi: “Nghe thì nghe rõ rồi, thì sao? Anh thích tôi, là tôi nhất định phải thích lại anh sao?”
Tạ Đình nghiến chặt răng hàm, nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Miên, bàn tay buông thõng hai bên đã siết chặt lại.
Lâm Miên liên tục lùi về sau hai bước, sợ Tạ Đình nổi giận xông lên đánh cậu, cậu rụt cổ lại:“Thật ra tôi đang khá hưởng thụ cuộc sống độc thân đấy.”
Nói thật lòng, nếu phải quay lại làm con chim hoàng yến trong vòng tay của Tạ Đình, chi bằng yên tâm làm ông chủ tiệm bánh ngọt của mình, mỗi ngày đùa giỡn vài câu với mấy cô gái đến tiệm xem cậu, uống một tách cà phê, cả ngày vui vẻ mà tài khoản ngân hàng vẫn có tiền vào. Còn dễ chịu hơn nhiều so với việc hao tâm tổn trí lấy lòng Tạ Đình rồi lại phải ngủ với anh.
“Lâm Miên, em nói thật đi, ở bên tôi hai năm, không có một chút, dù chỉ một chút…” Tạ Đình có phần khó mở lời, ngập ngừng mãi mới nói ra, “...thích tôi sao?”
Lâm Miên cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc rồi nói: “Thật ra là có.”
Mắt Tạ Đình sáng lên, lại bùng cháy ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn cậu đầy khích lệ.
Cậu đánh giá Tạ Đình từ đầu đến chân một lượt, nuốt một ngụm nước bọt, rất thành thật mà nói: “Thích thân thể của anh thì có tính không…”
Lâm Miên thừa nhận, cậu có hơi lưu manh, cậu mê sắc đẹp của Tạ Đình. Dù gì trên đời này đàn ông hai chân đi lại đầy đường, nhưng đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền, phần dưới xuất sắc, kỹ năng giường chiếu đỉnh cao thì dù thắp mười cái đèn lồng cũng chưa chắc tìm ra được.
Tạ Đình không biết nên vui hay không, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "Tính."
Lâm Miên thở phào một hơi, mạnh dạn nói tiếp: "Còn cả tiền của anh, tính không..."
"Cũng tính.".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=14]
Tổng giám đốc Tạ khiêm tốn online cầu xin được thích, "Còn gì nữa không?"
Lâm Miên rất thành thật lắc đầu: "Hết rồi."
Tạ Đình bước lên hai bước, anh điều chỉnh lại trạng thái, nếu như anh có những điểm mà Lâm Miên thích, vậy đương nhiên là phải tận dụng triệt để. Anh nhếch môi khẽ cười: "Nếu như vậy, thì tại sao không đồng ý với tôi? Ở bên tôi, người là của em, tiền cũng là của em, chẳng phải rất tốt sao?"
Lâm Miên bị nụ cười của anh làm cho mê hoặc, nhưng vẫn giơ một ngón tay ra, lắc qua lắc lại: "Lời của đàn ông toàn là lừa dối, trước đây anh còn nói là thích Lý Viên mà, trở mặt lại liền nói thích tôi, tôi không tin."
Nghe Lâm Miên nhắc đến Lý Viên, Tạ Đình liền tức không chịu nổi, nhưng lại không thể cãi lý, anh thở dài: "Tôi và Lý Viên không như em nghĩ."
Có lẽ lúc đầu là như vậy, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không còn.
Lâm Miên nhìn anh đầy nghi ngờ, trong lòng vẫn còn giằng co, cậu không biết có nên tin lời của Tạ Đình hay không. Nếu có một ngày Tạ Đình hối hận thì sao? Giờ cậu cũng có chút tiền rồi, quyền lựa chọn cũng nhiều hơn rồi, không cần phải đắn đo nhiều như vậy nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liều gan đề nghị: "Hay là thế này đi, đổi lại để tôi bao nuôi anh. Nếu có một ngày anh làm tôi tức giận, tôi sẽ không cần anh nữa."
Tạ Đình bị lối suy nghĩ kỳ lạ của cậu làm cho kinh ngạc: "Ai muốn chơi trò bao nuôi với em chứ, tôi nói là yêu đương, yêu đương, em hiểu không? Là mối quan hệ bình đẳng..."
"Vậy thì thôi đi." Lâm Miên dứt khoát từ chối.
Thái dương Tạ Đình giật giật, rõ ràng là sắp nổi giận. Anh đã nhượng bộ đến mức này rồi, vậy mà Lâm Miên vẫn còn bày đủ lý do: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"
Lâm Miên chân thành và nghiêm túc quét mắt nhìn anh: "Bao nuôi anh."
"Tôi cần em bao nuôi chắc? Tôi trông giống người thiếu tiền à?"
Lâm Miên bắt đầu bày ra dáng vẻ kiểu cách: "Anh không thiếu tiền, nhưng anh thiếu tôi mà. Nếu anh muốn ở bên tôi thì chỉ có cách này thôi, không thì tôi đi tìm Lý Viên. Lý Viên cũng không thiếu tiền, lại đẹp trai, chân còn dài. Chỉ là không biết kỹ thuật giường chiếu thế nào, tôi hơi muốn thử xem..."
Cậu nói liến thoắng toàn mấy lời chẳng ra đâu vào đâu, Tạ Đình nghe không nổi nữa: "Đủ rồi!"
Lâm Miên bị anh quát vậy thì theo phản xạ có điều kiện ngậm miệng lại, rụt rè nhìn Tạ Đình, có phải cậu nói hơi quá đáng rồi không? Nhưng cậu chỉ muốn thử thăm dò phản ứng của Tạ Đình mà thôi. Dĩ nhiên, trong lời nói đó cũng mang theo một chút tâm lý muốn đáp trả, cố ý nói những lời ấy với Tạ Đình.
Kim chủ ngày trước trở thành tình nhân mình bao nuôi, nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Lâm Miên đợi một hồi, tưởng Tạ Đình sẽ tức giận bỏ đi, nhưng lại thấy anh nghiến răng, trong mắt đầy do dự. Đúng lúc cậu nghĩ anh sẽ từ chối dứt khoát thì Tạ Đình như thể đã chuẩn bị tâm lý xong, từng chữ từng chữ bật ra: "Tôi đồng ý với em."
Tim Lâm Miên giật thót, suýt tưởng mình nghe nhầm, khoái chí nói: "Nghe không rõ, nói lại lần nữa."
Tạ Đình nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đồng ý rồi."
“Anh đồng ý với tôi cái gì, phải nói rõ ràng ra chứ?” Lâm Miên ghé sát tai lại gần một chút, khóe môi chầm chậm hiện ra nụ cười.
“Đồng ý để em bao nuôi, thế hài lòng chưa, ông chủ Lâm?”
Lâm Miên sướng muốn chết nhưng lại không dám biểu hiện ra quá rõ, làm bộ làm tịch gật gật đầu, học theo lời Tạ Đình từng nói với cậu, nghiêm túc ra vẻ: “Nếu anh không muốn thì tôi cũng không ép.”
Tạ Đình khựng lại, cảm thấy câu này quen tai. Nghĩ kỹ một chút mới nhớ ra, đây chính là câu đầu tiên anh từng nói với Lâm Miên. Thì ra Lâm Miên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Anh chợt cảm thấy nghèn nghẹn chua chát, lập tức nắm lấy cổ tay Lâm Miên, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi rất muốn.”
Tim Lâm Miên đập thình thịch hai tiếng, suýt nữa bị ánh mắt dịu dàng của Tạ Đình nhấn chìm. Cậu vội vàng dời mắt đi, ho nhẹ hai tiếng: “Vậy là cái gì cũng bằng lòng làm rồi đúng không?”
Để thể hiện thành ý, Tạ Đình không chút do dự gật đầu cái rụp, trong đầu đã hiện đầy những hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.
Lâm Miên chỉ vào thùng rác: “Vậy thì trước tiên đổ rác đi.”
Tạ Đình trừng to mắt.
“Đổ rác xong thì quét nhà, còn nữa, hình như toilet vẫn chưa cọ sạch, tiện thể rửa luôn đi,” Lâm Miên hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt ngày càng sa sầm của Tạ Đình, vẫn tự nhiên nói tiếp, “À đúng rồi, trong tủ lạnh hình như sắp hết Coca, anh đi xuống cửa hàng tiện lợi mua loại lon to, tôi muốn uống.”
Tạ Đình tức đến bốc khói: “Em đang thuê người giúp việc hay là bao nuôi tình nhân đấy?”
Lâm Miên giờ đã “lật mình làm chủ”, luôn ghi nhớ thân phận mới là kim chủ của mình, mạnh miệng đáp trả: “Làm tình nhân của tôi thì phải biết lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lăn được trên giường. Chỉ mấy việc dọn dẹp nhỏ này mà làm không xong thì thôi, nghỉ đi.”
Tạ Đình tức đến mức bật cười, cuối cùng đành chịu thua trước ánh mắt kiên định của Lâm Miên, mặt mày không cam tâm xách túi rác xuống lầu.
Lâm Miên nhìn bóng lưng anh, cuối cùng nhịn không nổi, ngã xuống ghế salon cười phá lên.
Không sai khiến thì phí quá, cậu nhất định phải đòi lại hết tất cả ấm ức hai năm trời đã từng chịu đựng từ Tạ Đình!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận