Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Gặp Bạch Nguyệt Quang của tổng tài

Ngày cập nhật : 2025-07-09 19:48:12
Lý Viên lần này về nước là để phát triển lâu dài. Nói cách khác, anh ta về rồi sẽ không đi nữa.
Lâm Miên nghe được tin này từ miệng của Tạ Đình, trong lòng không khỏi dâng lên đôi chút cảm khái. Dù gì thì… tuy giữa cậu và Tạ Đình là quan hệ bao dưỡng, nhưng cũng đã sống cùng nhau suốt hai năm trời. Tạ Đình thì… ngoại hình đẹp, tính cách tốt, chuyện kia cũng tuyệt, nói chung là hoàn hảo không chỗ nào chê. Lâm Miên thầm nghĩ, mình chắc chẳng bao giờ gặp lại một kim chủ may mắn như vậy nữa.
Lầm đường chỉ cần đi một lần là đủ.
Cậu đã quyết rửa tay gác kiếm, Tạ Đình sẽ là kim chủ đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Số tiền cậu kiếm được từ Tạ Đình đủ để mở một việc kinh doanh nhỏ. Chỉ cần không tiêu xài hoang phí, nửa đời sau của cậu có thể sống khá an nhàn.
Đến lúc đó, tìm một người mà đôi bên đều có tình cảm, bất kể nam hay nữ, cùng nhau sống một cuộc đời bình thường, đơn giản mà ổn định.
Cậu bắt đầu tưởng tượng đến tương lai: có cửa hàng nhỏ, có căn nhà, có người bầu bạn. Càng nghĩ càng thấy việc dùng hai năm tuổi trẻ để đổi lấy cuộc sống mơ ước thật ra rất đáng, cho dù quá trình có hơi không thể mang ra ánh sáng.
Khi tỉnh dậy, Tạ Đình đã không còn ở nhà. Anh ấy rất bận, thường ra khỏi nhà từ sớm rồi tối mịt mới về. Mà như thế cũng tốt, Lâm Miên càng được tự do, thảnh thơi.
Vừa mới tỉnh không bao lâu, điện thoại đã rung liên tục báo có mấy tin nhắn. Cậu mở ra xem, thì thấy toàn là khách hàng từ trang web bán đồ cũ hỏi giá.
Cậu có rất nhiều túi xách, quần áo và đồng hồ hàng hiệu, một số là Tạ Đình chủ động mua cho, một số khác là cậu làm nũng mà có được. Tạ Đình luôn tưởng rằng cậu thật sự yêu thích mấy thứ đó, nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy.
Mỗi lần vừa nhận được, Lâm Miên liền lập tức đăng bán trên các trang đồ cũ. Những món đồ này chỉ để làm màu, cậu chưa bao giờ đụng đến, với cậu, chỉ có tiền về tay mới là thật.
Với mỗi khách hàng định mặc cả, Lâm Miên đều lạnh lùng trả lời đúng bốn chữ: “Không mặc cả.”
Sau đó, cậu trở mình, rời giường đi rửa mặt.
Lâm Miên chưa từng học đại học, trước khi gặp Tạ Đình toàn đi làm thuê, chẳng có đầu óc buôn bán gì cho cam. Năm ngoái, khi thấy số dư trong tài khoản lên gần cả triệu, cậu mới nhờ Tạ Đình giới thiệu chỗ để đầu tư vào quỹ.
Tạ Đình bèn ném cậu cho một quản lý ngân hàng quen biết, từ đó về sau, cứ cách một thời gian, Lâm Miên lại vào xem tiền của mình có sinh lời không. Phải nói thật, người mà Tạ Đình giới thiệu cũng có chút bản lĩnh, ít nhất đến hiện tại, cậu chưa từng bị lỗ, thậm chí còn lời được hơn mười vạn.
Dù vậy, cậu không dám đầu tư nhiều, mấy thứ này đều có rủi ro, cậu không có vốn như Tạ Đình, chỉ dám chơi kiểu vừa phải.
Tạ Đình từng cười nhạo cậu nhát gan, mà cậu thì cũng thẳng thắn thừa nhận luôn.
Cậu đã nghèo quá nhiều năm, tuyệt đối không cho phép bản thân quay lại cuộc sống như trước, càng không có can đảm đánh cược.
Tối qua Tạ Đình làm quá mạnh, khiến toàn thân Lâm Miên như lên tiếng phản đối bằng từng cơn đau nhức. Thấy vẫn còn sớm, cậu bèn đến câu lạc bộ để massage.
Đang nửa tỉnh nửa mê, mắt díp lại sắp ngủ gật thì điện thoại rung lên, là Tạ Đình gọi.
Lâm Miên còn ngái ngủ, lí nhí hỏi trong mơ hồ: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Đình giọng mang chút ý cười, bảo tối bảy giờ đến “Tứ Quốc Chí” ăn tối.
“Tứ Quốc Chí” là một nhà hàng nổi tiếng bậc nhất ở thành phố A, thực khách đến đó toàn là người có tiền có thế, Lâm Miên nhờ phúc của Tạ Đình mới may mắn được đến vài lần.
Vừa nghe nói Tạ Đình muốn dẫn mình đến đó ăn tối, cơn buồn ngủ lập tức tan biến sạch, cậu vội vàng hỏi: “Vậy sao? Chỉ hai chúng ta thôi à?”
Tạ Đình trả lời: “Còn có mấy người bạn nữa.”
Bạn bè của Tạ Đình đều biết rõ bên cạnh anh có một người như Lâm Miên, đối xử với cậu cũng không đến nỗi lạnh nhạt, thái độ khá ôn hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=3]

Mà Lâm Miên, cũng không ghét họ.
Nhưng Lâm Miên lại không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Lý Viên cũng đi à?”
Đầu dây bên kia, Tạ Đình im lặng hai giây, rồi đáp: “Có đi.”
Lâm Miên nghe xong lại càng hứng thú hơn. Cậu mới chỉ thấy ảnh của Lý Viên, chưa từng gặp người thật, cũng không biết rốt cuộc mình giống anh ta đến mức nào. Nghĩ đến đó, cậu hơi phấn khích, chẳng hề có chút xíu nào cảm giác lúng túng kiểu "hàng nhái gặp hàng thật", ngược lại còn vui vẻ hét lên: “Thế thì em phải đi!”
Bên kia, lông mày Tạ Đình khẽ nhíu lại, Lâm Miên tỏ ra quá mức vui vẻ, lại khiến anh cảm thấy cậu đang cố tình lấp liếm điều gì đó. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu em không muốn thì…”
“Muốn chứ, muốn chứ!” Lâm Miên lập tức ngắt lời anh, thậm chí còn ngồi bật dậy trên giường, tràn đầy khí thế: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh mất mặt trước Lý Viên đâu.”
“Anh không có ý đó.”
Nhưng Lâm Miên chẳng buồn quan tâm anh có ý gì, dù sao lần này cậu nhất định phải đi, không có gì thay đổi được.
Chỉ là... Tạ Đình hôm nay bỗng nhiên nói nhiều thế này, thật sự không giống phong cách của anh chút nào. Lâm Miên tặc lưỡi, lắc đầu trong bụng: Quả nhiên, tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người. Đến cả Tạ Đình dứt khoát, quyết đoán năm nào, giờ cũng trở nên dài dòng, do dự.
Tạ Đình cũng cúp máy, sắc mặt thoáng có chút ngẩn ngơ, mãi đến khi trợ lý bên cạnh gọi một tiếng, anh mới hoàn hồn lại. Anh gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, khẽ thở dài một hơi.
Từ sau khi Lý Viên trở về nước, Tạ Đình mới dần nhận ra rằng những rung động năm xưa cũng đã bị thời gian bào mòn gần như không còn gì.
Tình cảm của anh dành cho Lý Viên, thật ra đa phần là sự không cam lòng vì theo đuổi không được, chính vì thế nên khi Lý Viên ra nước ngoài, trong một phút bốc đồng, anh mới bao nuôi Lâm Miên - người có vài nét giống Lý Viên.
Nhưng sau một thời gian sống chung, anh phát hiện ngoài đôi mắt, Lâm Miên chẳng giống Lý Viên ở chỗ nào cả.
Ban đầu, anh khá coi thường Lâm Miên, xuất thân thấp kém, tuổi còn trẻ mà không học hành đàng hoàng, lại đi làm trai bao ở hội sở, bề ngoài thì cứ như thể chỉ biết yêu tiền đến cuồng dại. Anh thật sự rất khó để không sinh định kiến với người như vậy.
Thế nhưng sau này, khi cho người đi điều tra lai lịch của Lâm Miên, anh mới biết cuộc đời cậu ấy cũng đầy sóng gió.
Lâm Miên mất cha từ nhỏ, mẹ một mình cực khổ nuôi hai anh em khôn lớn. Đến khi cậu thi đậu đại học, vì sợ gánh nặng kinh tế đè lên vai mẹ, nên chủ động từ bỏ việc học, ra ngoài làm thuê để lo cho em gái ăn học. Về sau, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, cậu mới bị người đồng hương dẫn vào hội quán làm việc và rồi gặp được anh.
Cuộc đời hơn hai mươi năm của Tạ Đình vẫn luôn suôn sẻ, nên anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Lâm Miên đã vượt qua những năm tháng khốn khó đó như thế nào. Cũng chính vì vậy, anh dần dành cho Lâm Miên nhiều hơn vài phần bao dung và thương xót. Nói hơi tự phụ một chút thì, Tạ Đình thậm chí cảm thấy mình đã thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời của Lâm Miên.
Chỉ tiếc là mọi suy đoán của Tạ Đình đều đúng, ngoại trừ một điều: Lâm Miên không vào đại học năm ấy, không phải vì muốn đỡ gánh nặng cho mẹ, mà vì thi toán chỉ được 39 điểm, kéo tụt tổng điểm, nên chỉ đủ đậu một trường dân lập hạng ba. Cậu không cam tâm đi học lại, thế là mới ra đời sớm đi làm.
Chuyện này từng khiến Lâm Miên ôm hận trong lòng suốt một thời gian dài, mỗi lần nghĩ đến đều âm thầm cầu nguyện: Cầu mong thiên đường không có môn toán.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn. Lâm Miên đến sớm gần hai mươi phút, không có Tạ Đình đi cùng nên không dám vào trước, đành phải ngồi đợi ở sảnh lớn, vừa cãi nhau với khách mặc cả trên trang web đồ cũ, vừa giết thời gian.
Một lúc sau, bóng một người bỗng phủ lên trước mặt cậu. Lâm Miên tưởng là Tạ Đình, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thì sững người.
Trước mặt cậu là một thanh niên trẻ, mặc áo len xám, dáng người cao gầy, tuấn tú, đôi mắt sáng ngời đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Anh ta mỉm cười nhã nhặn nhìn cậu, cất giọng trong trẻo hỏi:
“Cậu là Lâm Miên?”
Lâm Miên như bị ai tạt cho gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại. Người đứng trước mặt cậu không phải Lý Viên thì còn ai vào đây nữa.
Trong thoáng chốc, cậu hơi hoảng, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tạ Đình đâu, đành đứng dậy đối diện với Lý Viên, cũng đánh giá lại đối phương, khẽ nói một tiếng: “Là tôi.”
Hai người đều vô cùng hiếu kỳ về đối phương. Lâm Miên không ngờ sẽ gặp Lý Viên trong tình huống như thế này, trong lòng lập tức mắng Tạ Đình một trăm tám mươi lần, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ cho biểu cảm trông thật tự nhiên: “Tạ... Tạ tổng vẫn chưa đến sao?”
“Anh ấy đi đỗ xe rồi,” Lý Viên đáp. “Sao cậu lại ngồi một mình ở đây? Vào trong với tôi đi.”
“À, vâng ạ.” Lâm Miên không tiện từ chối, liên tục ngoái đầu lại nhìn, nhưng vẫn không thấy Tạ Đình đâu.
Trong lòng cậu càng lúc càng lo lắng, trái tim bắt đầu đánh trống thình thịch, bước chân cũng trở nên luống cuống, khép nép mà đi sát bên cạnh Lý Viên.
Mà Lâm Miên lại không hề nhận ra, khóe môi của Lý Viên khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mang chút trêu chọc.

Bình Luận

0 Thảo luận