Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Ngắm mặt trời mọc

Ngày cập nhật : 2025-07-14 21:32:19
Khi Lâm Miên dẫn theo Tạ Đình xuất hiện trước mặt Lý Viên lúc ba giờ sáng, biểu cảm của Lý Viên còn đặc sắc hơn cả cảnh mặt trời mọc.
Tạ Đình cười rạng rỡ như ánh dương, bầu trời chưa kịp sáng dưới nụ cười của anh cũng trở nên tươi tắn hơn nhiều. Anh vỗ vai Lâm Miên một cái, vẻ đắc ý đầy mặt, nói: “Tôi nghe Miên Miên nói muốn đi ngắm mặt trời mọc, nên đi theo luôn. Cậu không ngại chứ?”
Lý Viên còn có thể nói gì? Người đã đứng trước mặt mình rồi, chẳng lẽ còn đuổi Tạ Đình đi. Thế nên anh quay sang nhìn Lâm Miên, mỉm cười nói: “Thêm một người càng náo nhiệt.”
Lâm Miên bắt đầu hối hận vô cùng vì đã để hai người này cùng gặp mặt.
Lúc đi chỉ lái xe của Lý Viên, Tạ Đình và Lâm Miên ngồi ở hàng ghế sau. Qua gương chiếu hậu trong xe có thể thấy Tạ Đình với dáng vẻ chiếm hữu rõ rệt vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Miên. Lâm Miên mấy lần rút tay ra đều không được, trừng mắt liếc Tạ Đình một cái rồi cũng đành thôi.
Ba người trong mối quan hệ kiểu này mà ngồi cùng một xe, thật ra có hơi lúng túng. Lâm Miên định mở lời phá tan bầu không khí im lặng, nhưng câu chuyện lập tức bị Tạ Đình cắt ngang. Anh vừa xoa tay Lâm Miên, vừa cố ý hạ thấp giọng như thể đang che giấu, nhưng âm lượng vẫn đủ để mọi người trong xe nghe rõ mồn một. Anh dịu dàng nói: “Tối qua lăn lộn mệt quá rồi, nếu em buồn ngủ thì cứ chợp mắt một lát, đến nơi anh gọi.”
Ánh mắt Lý Viên khẽ lóe lên, qua gương chiếu hậu đối mặt với ánh nhìn của Lâm Miên, trong đó mang theo ý vị sâu xa.
Khốn thật! Câu nói của Tạ Đình nghe chẳng khác nào ám chỉ tối qua bọn họ "đại chiến ba trăm hiệp". Cái gọi là ‘lăn lộn’ kia, chẳng qua là Tạ Đình bị Lâm Miên bắt cùng dọn dẹp nhà cửa. Tai Lâm Miên lập tức nóng bừng, cố ý vạch trần Tạ Đình: “Phải đấy, tối qua anh cọ nhà vệ sinh cũng vất vả thật, hay là anh cũng chợp mắt chút đi?”
Tạ Đình bị nghẹn một cái, không biết phản ứng ra sao. Lý Viên không nhịn được bật cười "phì" một tiếng, chế nhạo: “Không ngờ cậu cũng có sở thích này đấy, Tạ Đình.”
Tạ Đình cười như không cười, trả lời: “Hết cách rồi, Miên Miên không muốn tự làm, chỉ đành đến lượt tôi thôi.”
Lâm Miên đảo mắt một cái, chẳng buồn diễn trò cùng Tạ Đình. Nhưng cậu thực sự buồn ngủ, dù đã cố ngủ sớm để hôm nay dậy sớm ngắm bình minh, nhưng mới hai rưỡi sáng đã tỉnh, tính ra cũng chỉ chợp mắt không đến bốn tiếng.
Lâm Miên ngáp dài một cái, chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, rồi nghiêng đầu tựa vào người Tạ Đình, lẩm bẩm: “Nhớ gọi tôi dậy nhé…”
Tạ Đình bóp nhẹ má cậu, mỉm cười nói: “Ừ, được.”
Lâm Miên là kiểu người vô tư, đến mức có thể để hai tình địch ngồi chung một chiếc xe, còn mình thì ngủ ngon lành, đủ thấy cậu vô tư tới cỡ nào. Chỉ chưa đến mười phút, cậu đã ngủ say như chết, đôi môi hơi chu lại.
Tạ Đình sợ xe xóc làm Lâm Miên đụng trúng đâu đó, bèn đưa mu bàn tay lên che trước miệng cậu. Cảm giác mềm mềm, mang theo chút ẩm ướt từ đôi môi ấy khiến tim Tạ Đình như tan ra thành một vũng nước ấm.
Chiếc xe lướt đi êm ái, bên trong tĩnh lặng đến mức ngay cả không khí cũng như ngưng đọng lại.
Một lát sau, Lý Viên nhìn về phía sau, bỗng nhiên nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ muốn chơi đùa với cậu ấy.”
Tạ Đình nghe thấy hai chữ chơi đùa hơi nhíu mày, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thái độ bao nuôi Lâm Miên hai năm nay không phải là chơi đùa sao, anh không thể nào phản bác, đành phải trịnh trọng nói: “Trước kia có thể là như vậy, nhưng bây giờ khác rồi.”
Lý Viên có chút kinh ngạc, ở kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tạ Đình, cuối cùng cũng tin tưởng lý do thoái thác của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=17]

Từ lúc anh ta về nước, hai người bọn họ cũng đã nói rõ ràng. Tạ Đình thừa nhận năm đó đối với anh ta quả thật có cầu mà không được nên mới luôn mong nhớ, rồi tìm Lâm Miên làm vật thay thế. Nhưng Lý Viên cũng xác định rõ thái độ của mình. Anh ta và Tạ Đình không có khả năng, nói cách khác hai người họ là cùng một hệ.
Tạ Đình và Lý Viên đều là người nằm trên, nếu như một người thật sự chịu vì tình yêu mà làm số 0, làm bạn giường cũng không phải không có khả năng, vấn đề là ai cũng không chịu nhường ai, chớ nói chi là ở cùng một chỗ.
Hơn nữa, trong giới gay này tới tới lui lui nhiều người như vậy, được bao nhiêu cặp là có thể đi cùng nhau tới cuối cùng, nếu thật sự bắt đầu đoạn tình cảm này, chỉ sợ đến lúc nào đó chia tay đối với việc làm ăn của hai gia đình cũng không có ích lợi.
Tạ Đình hỏi ngược lại, “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, cậu biết Lâm Miên cũng không lâu, hay là nói, cậu muốn chơi đùa với Lâm Miên?”
Tạ Đình nhấn mạnh hai chữ “chơi đùa”, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Lý Viên đương nhiên cũng nghe ra, cũng không tức giận, thậm chí thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đúng là muốn thử với Lâm Miên, bình tĩnh mà xem xét, cậu ấy rất hợp gu tôi.”
Ánh mắt Tạ Đình lóe ra một chút sắc bén: “Cậu không nên trêu chọc cậu ấy.”
Lý Viên nhún vai tỏ vẻ không sao cả, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Nếu nói tôi có tình cảm gì sâu sắc với Lâm Miên thì cũng không hẳn. Chỉ là cậu ấy đúng là rất đáng yêu, mà bên cạnh tôi cũng đúng lúc thiếu một người…”
Tạ Đình lặng lẽ lau đi một vệt nước dãi tràn ra nơi khóe miệng của Lâm Miên. Động tác ấy không hề mang theo một chút ghét bỏ, thậm chí vì sợ làm Lâm Miên tỉnh giấc, anh còn làm cực kỳ nhẹ tay.
Lý Viên tiếp tục nói: “Trêu chọc cậu ấy cũng khá thú vị, giống như thêm một chút gia vị cho cuộc sống nhàm chán này. Nhưng nếu cậu thật sự nghiêm túc, tôi cũng không cần phải mạo hiểm đánh mất một người bạn để tiếp tục dây dưa nữa.”
Tạ Đình ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Lý Viên, hồi lâu sau, mới chân thành nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Lý Viên bật cười, liếc nhìn Lâm Miên vẫn đang ngủ say như chết: “Tôi nhìn ra được, cậu ấy có tình cảm với cậu đấy. Có lẽ chính cậu ấy cũng không nhận ra thôi.”
Lâm Miên lúc nào cũng mang bộ dạng dửng dưng với mọi chuyện, như thể trên đời không có gì liên quan đến mình. Đi theo Tạ Đình hơn hai năm, cứ ngỡ bản thân không có chút tình cảm nào, nhưng nếu thực sự hoàn toàn vô cảm, thì đã chẳng tiếp tục dây dưa mập mờ thế này nữa.
Ngốc đến đáng yêu, ngốc đến tiêu sái.
Tạ Đình cụp mắt nhìn Lâm Miên đang ngủ say, khóe môi cong lên, anh đương nhiên biết Lâm Miên có ý với mình.
Anh lớn lên đẹp trai lại có tiền, Lâm Miên không thích anh mới là đầu óc có vấn đề.
Tạ tổng lại bắt đầu dương dương đắc ý.
Lâm Miên ngủ một giấc thật sâu, cậu tự tỉnh lại, mắt mở ra còn có chút dại, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Tạ Đình, Tạ Đình tựa hồ đang cười, nụ cười kia nói như thế nào đây, không hiểu sao khiến Lâm Miên cảm thấy rất ôn nhu.
Cậuchắc vẫn là đang nằm mơ đi.
Tạ Đình sờ sờ mặt cậu, dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lâm Miên rốt cục nhớ ra mình đang trên đường đi ngắm mặt trời mọc, nhưng ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh mặt trời yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu lên người cậu, ấm áp, Lâm Miên soạt một cái ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào đầu, cậu nhìn trái lại nhìn phải, trong xe chỉ có Tạ Đình, mà Lý Viên đã không thấy bóng dáng, không khỏi nghi hoặc: “Chúng ta đang ở đâu vậy, sao không gọi tôi dậy, Lý Viên đâu?”
Tạ Đình vừa nghe Lâm Miên tỉnh lại đã tìm Lý Viên, trong lòng kỳ thật có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến mình đã là người thắng, tâm tình lại tốt ôm eo Lâm Miên, ôm chặt cậu, ngữ khí sung sướng nói không nên lời: “Cậu ta đi rồi.”

“Đi, đi đâu, không phải cùng ngắm mặt trời mọc sao?”

Ai muốn đi cùng cậu ta chứ! Tạ Đình tức giận không chỗ phát tiết, vùi mặt vào trong cổ Lâm Miên hít mạnh một cái, giống như đang hút mèo, vô cùng thỏa mãn: “Không nhìn nữa, nhìn tôi còn chưa đủ sao?”

Lâm Miên rùng mình, đẩy Tạ Đình, nhìn Tạ Đình như kẻ ngốc: “Anh... không sao chứ?”

Kỳ thật cậu muốn hỏi, có phải lúc cậu ngủ, ai đập đầu Tạ Đình, chứ sao cậu vừa tỉnh lại, tính cách Tạ Đình đã thay đổi 180 độ thế chứ?

Tạ Đình cười đến lồng ngực phập phồng, hôn lên mặt Lâm Miên một cái, gọi cậu: “Miên Miên.” Lâm Miên không hiểu tại sao, mắt giật giật mấy cái, giọng điệu Tạ Đình quá ôn nhu, trái tim cậu run lên.

“Anh rất thích em” Tạ Đình nâng mặt cậu lên, cười như nắng xuân, “Em cũng thích anh được không?” Trái tim Lâm Miên đột nhiên đập thình thịch, đối mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Tạ Đình, cậu hiển nhiên khó có thể chống đỡ, ấp úng nói không nên câu: “Cái, cái gì?”

Tạ Đình chặn môi cậu, hôn Lâm Miên trong ánh mặt trời, trong xe, trong tình yêu của anh. Không có gì, chỉ đơn thuần là muốn nói cho em biết, rất thích em, rất rất thích em.

Bình Luận

0 Thảo luận