Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đạo đức nghề nghiệp thế thân

Bạch Nguyệt Quang về nước

Ngày cập nhật : 2025-07-09 19:30:17
Mùa đông lạnh là thời điểm thích hợp nhất để uống súp gà nóng hổi.
Nồi canh gà hầm nấm mà Lâm Miên đã ninh hơn hai tiếng đồng hồ đang sôi lục bục, bong bóng khí từng đợt trào lên. Cậu vừa ngủ dậy, trời đã tối đen, cũng vừa đúng lúc canh gà có thể nhấc ra khỏi bếp. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong nhà thì ấm áp, đầy ắp mùi thơm quyến rũ. Cậu hít một hơi thật sâu, thỏa mãn đến mức lỗ chân lông toàn thân như đều giãn ra dễ chịu.
Vừa đổ canh ra bát, cậu đã nghe thấy có tiếng động ngoài cửa. Bước chân trần ra xem, quả nhiên thấy Tạ Đình đang cởi giày ở hiên nhà. Người đàn ông mặc một chiếc áo len lông màu lạc đà, áo khoác tuỳ ý vắt trên khuỷu tay, mái tóc dày còn vương ít vết tuyết tan. Như cảm nhận được ánh nhìn của Lâm Miên, anh hơi ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt sắc nét và tuấn tú.
Dù đã nhìn bao nhiêu lần, Lâm Miên vẫn luôn thầm cảm thán gương mặt của Tạ Đình đúng là tác phẩm thiên vị của tạo hóa. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu sẵn lòng ở bên anh suốt gần hai năm qua.
Cậu bước đến, như một người vợ tận tụy, đón lấy chiếc áo khoác từ khuỷu tay Tạ Đình, dùng giọng nói dịu dàng mà hỏi:“Bên ngoài lạnh không? Em đã ninh canh gà, múc cho anh một bát nhé?”
Tạ Đình khẽ gật đầu đồng ý, giữa chân mày hiện rõ nét mỏi mệt, rồi đi đến phòng khách ngồi xuống.
Lâm Miên là một người tình vô cùng chu đáo. Sợ canh gà làm bỏng Tạ Đình, cậu còn cầm một quyển sổ nhỏ phe phẩy để canh nguội bớt rồi mới bưng qua. Cậu không cảm thấy mấy việc vặt vãnh này có gì phiền phức, bởi vì cung cấp dịch vụ tốt nhất cho kim chủ là tiêu chí hàng đầu của cậu.
Cậu không ngồi lên ghế sofa, mà quỳ gối ngồi bên chân Tạ Đình, nhìn anh uống canh. Lâm Miên còn cố ý ngước mắt lên nhìn, giống như một chú chó nhỏ mong được khen ngợi, chăm chú nhìn Tạ Đình không chớp mắt. Vừa ngắm yết hầu Tạ Đình chuyển động khi uống canh, góc hàm trơn tru, cậu vừa nở một nụ cười dịu dàng, hỏi: “Ngon không?”
Tạ Đình rõ ràng đã bị biểu cảm của cậu làm cho vui vẻ, dùng bàn tay vẫn còn ấm vì vừa cầm bát xoa nhẹ lên mặt Lâm Miên, hào phóng khen: “Rất ngon.”
Lâm Miên ngoài miệng thì nói "Anh thích là được rồi", nhưng trong lòng thì thầm lẩm bẩm: “Ninh mất hẳn hai tiếng hai mươi lăm phút cơ mà, không ngon mới lạ!”
Uống canh xong, Lâm Miên đứng dậy đi vòng ra sau lưng Tạ Đình, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh. Dạo gần đây Tạ Đình bận rộn công việc, thường hay than đau đầu, Lâm Miên liền đến tiệm massage học lỏm kỹ thuật của thợ. Tuy tay nghề còn hơi vụng về, nhưng để phục vụ Tạ Đình thì cũng đủ dùng rồi.
Chi phí học lỏm kỹ thuật của thợ massage là ba ngàn rưỡi, vậy thì nên bảo Tạ Đình mua cho mình cái gì đây nhỉ?
Cậu để đầu óc bay bổng, nghĩ không biết nên đòi quần áo hay đồng hồ, thì nghe Tạ Đình nói: “Tối mai Lý Viên về nước.”
Động tác tay của Lâm Miên khựng lại một chút, rồi khẽ “ồ” một tiếng.
Tạ Đình dường như nhận ra sự mất mát trong cậu, liền nắm lấy cổ tay cậu, nghiêng đầu nhìn sắc mặt Lâm Miên. Thấy đôi mắt có phần giống Lý Viên của cậu hơi cụp xuống, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ không được ăn xương, Tạ Đình khẽ cười như không cười, nói: “Không muốn tôi đi gặp cậu ấy à?”
“Không đâu,” Lâm Miên lắc đầu. Cậu biết Tạ Đình đang muốn nhìn thấy vẻ mặt gì ở mình, liền cố tình chớp chớp mắt, làm cho mắt ươn ướt, rồi nở một nụ cười có chút ấm ức: “Anh cứ đi đi, em đợi anh ở nhà.”
Tạ Đình tuy tính cách có phần lạnh lùng, nhưng từng ấy thời gian bên nhau, Lâm Miên đã sớm hiểu rõ tính tình anh. Người này ngoài lạnh trong nóng, mỗi lần cậu làm ra vẻ mặt như muốn làm nũng, Tạ Đình đều sẽ mềm lòng mấy phần. Dù cậu chỉ là một người thế thân có gương mặt giống Lý Viên, Tạ Đình cũng chưa từng bạc đãi cậu.
Quả nhiên, Tạ Đình nghe vậy thì vỗ vỗ lên đùi. Lâm Miên lập tức hiểu ý, vòng qua ngồi lên đùi anh, không nói một lời, nét mặt vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Tạ Đình nói: “Nếu không vui thì em có thể nói thẳng.”
Lâm Miên vội vàng lắc đầu: “Em không có không vui.”
Quả thật là không buồn, chỉ là đang nghĩ, chính chủ sắp quay về rồi, thì kẻ đóng giả như cậu còn có thể ở lại bao lâu nữa? Ít nhất… cũng phải để Tạ Đình đưa cho một khoản phí chia tay hậu hĩnh mới được.
Tạ Đình gia thế hiển hách, mới hai mươi sáu tuổi đã là người đứng đầu của hai công ty niêm yết trên sàn chứng khoán. Muốn đá đít một tên nhân tình, ít nhất ngoài mặt cũng phải làm cho đàng hoàng. Huống hồ, mình đã ở bên anh ta suốt hai năm, nhà, xe, cái gì cũng không thể thiếu. Nếu mình còn biết cách tỏ ra tội nghiệp một chút, có khi Tạ Đình mềm lòng, lại cho thêm cũng nên.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt buồn rầu của Lâm Miên suýt chút nữa không giữ được. Cậu thậm chí còn suýt bật cười, vội vàng vùi mặt vào hõm cổ Tạ Đình, hít lấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, che giấu niềm vui đang trào dâng.
Thế nhưng Tạ Đình lại thật sự tưởng rằng cậu đang khó chịu. Hai năm nay, với tư cách một người tình, Lâm Miên gần như không có chỗ nào đáng chê. Trên giường thì nhiệt tình phóng túng, xuống giường lại dịu dàng tỉ mỉ, chưa từng nổi nóng hay làm mình làm mẩy, nấu ăn giỏi, lại còn sở hữu gương mặt khiến anh vừa mắt đến độ không nỡ rời xa. Vì vậy, anh tự nhiên cũng sẵn lòng nuông chiều cậu thêm vài phần.
Tạ Đình khẽ bóp phần thịt mềm sau gáy của Lâm Miên, cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt cậu, trong giọng nói lạnh nhạt thường ngày lộ ra một chút dịu dàng khó nhận ra: “Anh tăng hạn mức trong thẻ thêm năm vạn một tháng. Thích gì thì tự mua.”
Lâm Miên lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực như sao. Nhưng cậu lại không thể lộ liễu quá, chỉ khẽ mím môi, nở một nụ cười quen thuộc, cong môi một cách vừa đủ. Nụ cười này là kết quả sau thời gian dài quan sát ảnh chụp của Lý Viên, vì khi cậu cười như vậy là giống Lý Viên nhất, mà Tạ Đình thì đặc biệt mê nụ cười đó.
Trong lòng tràn đầy đắc ý, Lâm Miên cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của Tạ Đình một cái.
Tạ Đình bị cậu trêu cho ngứa ngáy trong lòng, nhưng Lâm Miên thì đã đạt được mục đích của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=1]

Cậu vừa khe khẽ ngân nga một khúc nhạc không tên, vừa như một chú chó nhỏ ngậm được khúc xương ngon lành, líu ríu chạy vào bếp uống nốt phần canh còn lại.
Tạ Đình nhìn bóng lưng gầy gò, thanh mảnh của cậu mà càng thêm hài lòng. Anh thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. Có lẽ anh và Lâm Miên có thể tiếp tục như thế này mãi cũng không tồi.
Nhưng người nào đó mà Tạ Đình tưởng rằng đang toàn tâm toàn ý vì anh, thậm chí sẽ vì anh mà ghen tuông, vừa bước chân vào bếp thì nụ cười dè dặt trên mặt liền bị thay thế bằng một hàm răng trắng sáng lộ ra trong nụ cười toe toét. Nếu không vì Tạ Đình vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, có lẽ Lâm Miên đã phá lên cười sung sướng rồi.
Cậu thầm cảm ơn Lý Viên trong lòng đến một trăm tám mươi lần, sau đó lấy điện thoại ra, nhắn tin cho tay thám tử tư quen thuộc của mình. Tạ Đình đối xử với cậu tốt như vậy, với tư cách là một “thế thân chuyên nghiệp”, cậu nghĩ mình cũng nên dành tặng anh một bất ngờ coi như báo đáp ân tình cao như núi vàng này.
Trong đầu cậu đã vạch sẵn một kế hoạch chu toàn: chỉ cần Tạ Đình mở miệng nói chia tay, cậu sẽ lập tức diễn một vở kịch cảm động đến rơi nước mắt, tha thiết bày tỏ tình yêu và nỗi lòng chất chứa, sau đó nhẹ nhàng nhận lấy tiền, vỗ mông rời đi không chút luyến lưu. Càng nghĩ càng thấy sảng khoái, ngay cả mùi vị của bát canh gà trong miệng cũng như đậm đà, béo ngậy hơn hẳn.
Ngày hôm sau, thám tử tư gửi ảnh chụp ở sân bay vào điện thoại của Lâm Miên. Khi đó cậu đang làm thủ tục ở ngân hàng, vừa mở ảnh ra xem thì thấy Tạ Đình và Lý Viên sóng vai bước đi, trên mặt đều là nụ cười nhàn nhạt. Lâm Miên chỉ liếc qua Tạ Đình một cái, rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lý Viên.
Thật ra cậu và Lý Viên cùng lắm cũng chỉ giống nhau năm phần. Cậu có nét mềm mại, thanh tú hơn, vóc dáng cũng không cao bằng. Cậu vừa nghĩ vừa cân nhắc xem bộ đồ áo khoác dài phối với quần jeans trên người Lý Viên nếu mình mặc thì giống được mấy phần. Đến mức giọng nói của quản lý ngân hàng đứng bên cạnh cũng chẳng lọt nổi vào tai.
Thời gian không còn nhiều, cậu sợ kế hoạch không kịp thực hiện nên vội vàng nói với quản lý: “Để lần sau bàn tiếp,” rồi lập tức lái xe đến trung tâm thương mại gần đó.
Trên người Lý Viên toàn là hàng hiệu cao cấp, đám cửa hàng tầm trung này dĩ nhiên không tìm được đồ giống hệt. Nhưng làm “thế thân” thôi mà, Lâm Miên cũng chẳng đòi hỏi quá cao. Cậu tiện tay chọn mấy món trông na ná rồi thử lên người, nhìn trong gương, quả nhiên có vài phần thần thái.
Cậu không để nhân viên cửa hàng gói đồ, mà mặc luôn ra ngoài. Sau đó lại vòng xuống siêu thị dưới tầng hầm, tìm một chiếc vali trông giống như cái trong bức ảnh kia. Cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn chọn chiếc đắt tiền hơn một chút. Dù sao thì khả năng cao cậu cũng sắp bị “quét ra khỏi cửa”, đến lúc đó cái vali này có thể phát huy tác dụng.
Làm xong hết những việc đó, Lâm Miên còn ung dung đi xem một bộ phim, rồi mới thong thả quay về căn hộ cao cấp mà Tạ Đình dùng để “giấu cậu như vàng”.
Tầng hai căn hộ đã sáng đèn, cho thấy Tạ Đình đang ở nhà.
Điều này ngược lại khiến cậu hơi ngạc nhiên không ngờ Tạ Đình không đi đón Lý Viên, lại còn về sớm như vậy. Nhưng chuyện đó không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu. Lâm Miên tiện tay vuốt lại tóc, kéo vali, ấn chuông cửa căn hộ.
Tạ Đình vừa tắm xong thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Anh liếc nhìn vào màn hình giám sát, bóng dáng đứng ngoài khiến anh thoáng sững người. Đến khi nhìn kỹ lại, chân mày liền khẽ nhíu lại.
Anh xuống tầng mở cửa, còn chưa kịp lên tiếng thì người ngoài cửa đã nhào vào lòng anh. Khuôn mặt đỏ ửng vì gió của Lâm Miên phóng đại ngay trước mắt, giọng mang theo chút trách móc, như thể thật sự vừa trải qua hành trình dài đằng đẵng: “Anh yêu, em về rồi, bay hơn mười tiếng, mệt chết đi được.”
Tạ Đình đưa tay kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt có chút kinh ngạc khi thấy bộ trang phục và chiếc vali gần như giống hệt Lý Viên hôm nay. Trong khoảnh khắc, anh không biết nên tức hay nên cười: “Em đang làm cái gì vậy?”
Lâm Miên lại mềm nhũn như con mèo nhỏ bám sát lấy người anh, vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất tích lũy cả đời, khóe mắt ươn ướt đầy cảm xúc: “Hai năm không gặp, em nhớ anh muốn chết.”
Mà đúng lúc ấy, Lý Viên cũng vừa tròn hai năm đi du học nước ngoài.
Tạ Đình dở khóc dở cười: “Em cũng không cần phải như vậy…”
“Anh không nhớ em sao?” Dù chẳng ai đối diễn cùng, Lâm Miên vẫn tiếp tục độc thoại lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Ở Paris, ngày nào em cũng nhớ anh, chỉ hận không thể bay ngay về gặp anh… Anh thật lạnh lùng.”
Bị cậu "tố" đến mức phải cứng họng, Tạ Đình nheo mắt lại, hờ hững hỏi: “Vậy à? Em nhớ anh… là nhớ những gì?”
Lâm Miên đưa tay vòng qua cổ anh, cả người dính sát lấy, ghé sát tai thì thầm, hơi thở phả nhẹ: “Nhớ anh… làm em.”
Vừa dứt lời, cậu lập tức bị Tạ Đình ôm ngang người, vác thẳng lên vai. Không còn cách nào khác, Lâm Miên đành vòng tay ôm lấy anh. Tạ Đình không nói một lời, mang cậu lên thẳng phòng ngủ chính trên tầng hai, rồi hung hăng ném cậu xuống giường khiến cậu choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng.
Thân thể nặng nề của Tạ Đình đè lên, ánh mắt anh tối lại, giọng nói mang theo vẻ giận dữ: “Lần sau đừng làm mấy trò như thế nữa.”
Lâm Miên bị ánh nhìn của anh dọa cho co rụt cổ lại, nhưng vẫn cố lấy can đảm đáp: “Em tưởng… anh sẽ thích.”
Tạ Đình cúi xuống, hung hăng hôn lên môi cậu, giọng nói lẫn trong nụ hôn vội vã, thô bạo: “Em không phải là cậu ấy.”
Lâm Miên suýt nữa thì không nhịn được mà chửi thề trong đầu ‘Mẹ kiếp Tạ Đình, nếu tôi là Lý Viên thì tôi có cần khổ sở bày trò thế này không!’ Nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, một bên chịu đựng nụ hôn đầy thô bạo của anh, một bên mềm giọng nói: “Em sẽ không làm vậy nữa đâu. Nhưng mà hôm nay em có gặp anh Lý rồi, đẹp trai quá trời.”
Chân dài, eo thon. mà chắc cởi đồ ra cũng cực kỳ đẹp.
Cậu nghĩ, khen Lý Viên chắc không có gì sai chứ? Ai ngờ Tạ Đình lại lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt u ám khiến Lâm Miên tưởng mình lại lỡ lời gì đó. Cậu vội vàng chớp mắt ra vẻ vô tội, liên tục cam đoan mình sẽ không tái phạm.
Một “thế thân” như cậu, diễn đến mức giả luôn cả Bạch Nguyệt Quang trong lòng kim chủ không được điểm mười thì cũng xứng đáng chín phẩy chín. Thế mà bao nhiêu cố gắng lại chẳng đổi được một chút cảm thông, nghĩ đến mà tủi thân muốn chết.
Xem ra ngày phải xách vali rời đi cũng chẳng còn xa. Lâm Miên vừa rên rỉ tiếp nhận từng đợt va chạm từ Tạ Đình, vừa để đầu óc trôi dạt nhưng rồi cũng nhanh chóng bị kéo trở lại thực tại, chẳng còn chỗ cho bất cứ suy nghĩ nào khác nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận