Đến bệnh viện, trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đã đợi sẵn. Cả ba người thay bộ đồ ướt ra, lúc Lâm Miên ra ngoài thì Tạ Đình đã cùng Lý Viên đi làm kiểm tra rồi.
Không tìm thấy người đâu, cậu đành đứng chờ tại chỗ. Qua khoảng hai mươi phút, Tạ Đình mới xuất hiện trước mặt cậu, tóc vẫn còn ướt lòa xòa. Không hiểu sao Lâm Miên lại thấy hơi căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Đình. Cậu nghẹn một lúc mới rụt rè mở miệng giải thích: “Em tưởng là anh biết bơi…”
Sau trận rơi xuống nước lần này, sự bất mãn của Tạ Đình đã dâng đến đỉnh điểm. Giờ phút này, anh nhìn Lâm Miên thế nào cũng thấy chướng mắt. Nếu không phải đang ở bệnh viện, anh chắc chắn đã dạy dỗ cậu một trận ra trò. Khi con người đang tức giận, lời nói cũng độc hơn bình thường nhiều. Tạ Đình hiếm khi lộ vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng bình thản đến đáng sợ: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu. Cút về đi.”
Từ sau khi bắt đầu “bao dưỡng” Lâm Miên, ngoài lúc đầu còn hay nặng lời, Tạ Đình đã rất lâu rồi không dùng đến từ “cút” nặng nề như vậy với cậu. Nghe xong, Lâm Miên sững người. Có lẽ do ngâm nước quá lâu, đến giờ mắt vẫn còn ươn ướt, trong đầu chỉ vang lên một câu: cuối cùng cũng đến rồi.
Bị Lâm Miên dùng ánh mắt mềm mại như vậy nhìn, Tạ Đình lập tức hơi hối hận vì đã nặng lời. Nhưng nước đã đổ thì không thể hốt lại, lời đã nói ra cũng chẳng thể nuốt về, anh đành tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh như băng.
Rõ ràng biết trước sẽ có một ngày như thế, nhưng khi thật sự nghe thấy từ miệng Tạ Đình nói ra câu “cút đi”, Lâm Miên vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã. Là vì mình không làm tròn trách nhiệm, không cứu Tạ Đình trước? Hay là do đã cứu Lý Viên, nhưng Lý Viên vẫn uống quá nhiều nước, khiến Tạ Đình đau lòng mà quay sang chán ghét mình?
Bất kể là lý do nào, thì với thân phận “thế thân” của mình, Lâm Miên cũng cảm thấy đúng là tội chết.
Chẳng trách Tạ Đình lại muốn đuổi cậu đi ngay lúc này.
Tóc cậu vẫn còn ướt, dù đã thay quần áo khô, nhưng vừa ngâm nước giữa trời đông, cơ thể vẫn hơi khó chịu. Thế nhưng kim chủ đã lên tiếng, cậu không dám không nghe, vội vã gật đầu lia lịa, tỏ rõ mình nhất định sẽ cuốn xéo cho nhanh gọn.
Lâm Miên được trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình lái xe đưa về. Về đến căn hộ, cậu bảo trợ lý đợi ngoài một lát, rồi vội vàng vào nhà vác ra hai vali hành lý, nhét thẳng vào cốp xe.
Trợ lý vốn biết rõ sự tồn tại của cậu, thấy cậu khuân đồ ra thì ngơ ngác: “Cậu làm gì thế?”
Lâm Miên “phụp” một tiếng đóng nắp cốp lại, nhún vai nói: “Tổng giám đốc Tạ bảo tôi cút rồi, chắc sau này chúng ta không có cơ hội gặp lại nữa,” vừa nói vừa mở mã QR trong điện thoại ra, màn hình chính là menu của tiệm bánh ngọt. Cậu vào lúc thế này mà vẫn không quên tranh thủ kéo thêm một lượt khách, “Hay là anh quét tôi đi, lúc nào rảnh ghé qua, nể tình quen biết, tôi sẽ giảm cho 20%.”
Khóe miệng trợ lý giật giật, nhưng vẫn phối hợp quét mã theo lời cậu.
Lâm Miên từ lâu đã có chuẩn bị. Kể từ sau khi Lý Viên trở về nước, cậu đã cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi cuộc chơi, nên sớm thu xếp cho mình một con đường lui. Cậu đã thuê trước một căn hộ một phòng một khách ở khu gần tiệm bánh. Tuy chắc chắn không thể so với căn hộ 100 mét vuông mà Tạ Đình sắp xếp, nhưng môi trường sống cũng không tệ.
Trợ lý đưa cậu đến nơi, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Cậu Lâm, cậu chắc Tổng giám đốc Tạ thực sự có ý đó sao?”
Trong ấn tượng của anh ta, chưa từng có ai ở bên cạnh Tạ Đình được đến hai năm. Trợ lý vẫn có chút thiên vị, nghĩ rằng có lẽ Lâm Miên sẽ đặc biệt hơn. Không ngờ cuối cùng vẫn đến bước này.
Lâm Miên chật vật kéo vali xuống xe: “Chắc rồi,” anh ấy đã bảo tôi “cút” rồi mà, chẳng lẽ không phải sao? “Anh à, biết anh không nỡ xa em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=9]
Nếu thật sự nhớ em, thì tới quán em đi…” (mình đổi ngôi khúc này cho đoạn chào hàng của Lâm Miên nghe thuận tai hơn).
Thấy cậu lại chuẩn bị bắt đầu chào hàng tiếp, anh trợ lý vội vàng lái xe chạy mất.
Trước đó Lâm Miên đã thuê người giúp việc đến dọn dẹp căn hộ, nên giờ có thể trực tiếp xách vali vào ở, hoàn toàn không tốn sức. Cậu đẩy hai cái vali vào một góc, xoay người một cái đã ngã phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại, thoải mái thở dài một hơi.
Mãi đến lúc này, cậu mới thực sự có cảm giác mọi chuyện đã ngã ngũ.
Tuy phải thừa nhận rằng cậu có chút không nỡ rời xa Tạ Đình, nhưng cậu nhớ hồi nhỏ nhà nuôi một con chó ta, chỉ nuôi được một năm thì nó bị lạc mất, cậu đã khóc rống lên mấy ngày, đến ăn cơm cũng không thiết. Vậy mà bây giờ chia tay với Tạ Đình - người đã quen biết suốt hai năm trời - trong lòng tuy có chua xót, nghèn nghẹn, nhưng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt. Vậy điều đó có phải chứng tỏ rằng, thật ra cậu cũng không đến mức quá luyến tiếc Tạ Đình?
Nhận ra mình vừa đem Tạ Đình so với một con chó cỏ, Lâm Miên lập tức dừng dòng suy nghĩ lại, cậu không có ý chê Tạ Đình còn không bằng con chó đâu.
Lâm Miên lười nhúc nhích, dứt khoát nằm ngủ luôn trên sofa. Rất bất ngờ, cậu mơ thấy lần đầu tiên gặp Tạ Đình. Một bóng người mơ hồ ngồi trong căn phòng riêng dưới ánh đèn vàng nhạt rải rác, lười biếng mà quyến rũ. Khi cậu tiến lại gần, nhìn rõ gương mặt góc cạnh, lạnh lùng của Tạ Đình, anh không cười, ánh mắt cũng lạnh nhạt, có vẻ khó tiếp cận. Thế nhưng chính gương mặt ấy lại khiến Lâm Miên không thể nào rời mắt.
Ai mà không thích trai đẹp, đặc biệt là trai đẹp lại còn nhiều tiền. Mà Lâm Miên - “trường phái nhan khống số 1 thế giới” - dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không ép buộc.” Đó là câu đầu tiên Tạ Đình từng nói với cậu.
Lâm Miên bất chợt tỉnh giấc, theo phản xạ đưa tay sờ lên mặt mình. May mà vẫn khô ráo.
Nhưng rồi cậu bỗng nhớ ra khoản phí chia tay kếch xù mà mình từng tính sẽ đòi Tạ Đình, giờ coi như không còn trông mong gì nữa. Chỉ vừa chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.
Tạ Đình đưa Lý Viên đi kiểm tra, kết quả chỉ là uống phải mấy ngụm nước hồ, nhiều lắm thì về nhà tiêu chảy hai ngày, không có gì nghiêm trọng.
Không thấy bóng dáng Lâm Miên đâu, Lý Viên không khỏi hỏi Tạ Đình: “Lâm Miên đâu rồi? Tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy cho tử tế.”
Tạ Đình bây giờ chỉ cần nghe đến hai chữ “Lâm Miên” là cơn tức dâng lên. Đặc biệt là từ miệng Lý Viên nói ra, cứ như đang không ngừng nhắc nhở anh rằng Lâm Miên có qua lại riêng với Lý Viên, lại còn khi hai người cùng rơi xuống nước, Lâm Miên đã không hề do dự mà chọn cứu Lý Viên trước nghĩ tới đó là máu lại sôi. Anh bực bội trả lời: “Tôi bảo cậu ấy về nhà rồi.”
Lý Viên hơi khựng lại một chút rồi nói: “Vậy thì đợi khi nào tôi rảnh, sẽ tự mình hẹn cậu ấy cảm ơn cho đàng hoàng.”
“Cậu…!” Tạ Đình trừng mắt.
“Tôi sao?” Lý Viên hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. Thực tế, trước khi được Lâm Miên cứu, anh đối với cậu chỉ đơn thuần là có chút hứng thú. Nhưng sau chuyện hôm nay, có lẽ do hiệu ứng “anh hùng cứu mỹ nhân” mà trong lòng anh dấy lên một chút phản ứng hóa học khó nói thành lời, cảm giác của anh với Lâm Miên dường như đã có chút khác biệt.
Sao cậu ấy lại bỏ mặc Tạ Đình mà cứu mình trước nhỉ? Thật thú vị.
Tạ Đình chỉ thiếu điều nói thẳng: “Cậu thì không sao, nhưng tôi thì sao đấy!” Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, nghẹn như ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười xem như độ lượng: “Cậu muốn gặp Lâm Miên, vậy vài hôm nữa tôi dẫn cậu đi.”
“Không cần phiền vậy đâu, anh quên rồi à? Mặt bằng tiệm của Lâm Miên là của nhà họ Lý, tôi muốn đến lúc nào chẳng được.”
Tạ Đình bắt đầu nghi ngờ lần rơi xuống nước này đã khiến anh bị viêm cơ tim hay gì đó rồi, bằng không sao trong lòng lại cứ khó chịu như vậy?
Cuộc trò chuyện giữa hai người không kéo dài bao lâu. Tạ Đình vẫn đang nóng lòng muốn về nhà chất vấn Lâm Miên. Vừa thấy tài xế của nhà họ Lý tới, anh lập tức vội vàng trở về.
Trên đường về, đầu anh cứ xoay mòng mòng nghĩ xem nên hỏi những gì. Tại sao lại gặp mặt riêng với Lý Viên? Tại sao lại thuê mặt bằng của nhà họ Lý mà từ chối đề nghị của tôi? Tại sao mời Lý Viên đến dự khai trương mà không mời tôi? Tại sao, khi cả tôi và Lý Viên cùng rơi xuống nước, cậu lại chọn cứu cậu ta trước!
Trong xe, đài phát thanh tình cờ đang phát nhạc. Tạ Đình vừa nghe vừa thất thần, đến khi nghe thấy câu hát: “Tình yêu là một tia sáng, rực rỡ tuyệt vời,” anh bỗng đạp phanh gấp, suýt nữa vượt đèn đỏ. Ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu, chỉ thấy một gương mặt đẹp trai… tái mét vì ghen tuông.
“Xin chào, đây là đài phát thanh tình cảm 1930, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“Chào bạn, tôi nghi vợ mình bên ngoài có người khác rồi.”
Tạ Đình rất muốn tắt ngay cái đài đang “đụng trúng tim đen” này, nhưng mãi vẫn không nỡ ra tay.
“Ồ? Thật sao? Tôi không tin, anh làm sao biết được vậy?”
“Trước đây chuyện gì cô ấy cũng bàn với tôi, nhưng dạo gần đây lại giấu giếm, hay lén ra ngoài. Mới hôm qua thôi, tôi thấy cô ấy ngồi uống cà phê trong tiệm với một gã đàn ông. Đồ tiểu tam chết tiệt!”
“Tiểu tam đó trông thế nào?”
“Đẹp, rất đẹp.”
“Thưa anh, dựa trên những vấn đề mà anh nêu ra, gợi ý sơ bộ của chúng tôi là, vẫn nên bắt đầu từ chính bản thân anh nhé. Gần đây chúng tôi có hợp tác với một bệnh viện thẩm mỹ, hiện đang có ưu đãi giảm 12%, giúp anh ngay lập tức sở hữu gương mặt hoàn hảo như tiểu tam. Nếu cần, chúng tôi còn có cả trường dạy đức hạnh cho nam giới, dịch vụ tận tâm, kết hợp hai hướng, đảm bảo vợ anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Tạ Đình nghe càng lúc càng tức, bực bội tắt ngay cái đài chết tiệt đó đi. Cái quái gì vậy, chương trình tình cảm kiểu gì mà nghe lộn xộn không chịu được!
Ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu, anh cẩn thận soi từng đường nét gương mặt mình mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng lạnh lùng không hề kém cạnh Lý Viên chút nào. Tạ Đình lạnh lùng nhếch mép, cười đầy tự tin. Lâm Miên vốn chết mê chết mệt gương mặt này của anh, cần gì đi phẫu thuật thẩm mỹ! Còn cái gì mà “đức hạnh đàn ông”…
Lúc này, Tổng giám đốc Tạ còn đang mải nghĩ xem mình có cần học “nam đức” hay không thì đâu hay biết rằng người mà anh ngày đêm lo nghĩ, Lâm Miên, đã dọn ra khỏi chiếc tổ do chính tay anh sắp đặt, giờ đang cuộn tròn trong “chiếc ổ nhỏ” của mình, ngủ một giấc thật say.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận