Kỳ thật Lâm Miên hoàn toàn không hiểu nổi mấy chuyện xảy ra gần đây, là vụ việc mặt trời mọc hay là việc Tạ Đình nhiều lần thổ lộ.
Sau hôm đó, Lâm Miên tuy rằng thỉnh thoảng có liên lạc với Lý Viên, nhưng anh ta đã không còn làm mấy hành động tỏ vẻ theo đuổi cậu nữa, điều này làm cho Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh mà suy xét, cậu có lẽ có thể trở thành bạn bè với Lý Viên, nhưng bạn trai gì gì đó, Lâm Miên vẫn cảm thấy sốc đến hoảng hốt, cửa ải đầu tiên là Tạ Đình chắc chắn không qua được rồi.
Nói đến Tạ Đình, Lâm Miên cảm thấy dạo gần đây anh đối xử với mình tốt một cách kỳ quái, trước đây tuy rằng Tạ Đình cũng đối xử tốt với cậu, nhưng phần lớn là về mặt vật chất, dạo gần đây Tạ Đình lại luôn giữ vẻ dịu dàng, mặc cho cậu ầm ĩ như thế nào, Tạ Đình đều trưng ra bộ mặt tươi cười, hoàn toàn biến thành một người không có sức công kích.
Nếu như muốn chấm điểm biểu hiện gần đây của Tạ Đình, cũng được 9/10, trừ một điểm là Tạ Đình có chết cũng không cho cậu phản công.
Vừa rồi, Lâm Miên có ý đồ muốn đặt Tạ Đình ở dưới người, nhưng Tạ Đình lúc lên giường, sức lực phải nói là dốc hết mười phần, tay Lâm Miên còn chưa sờ tới mông anh, đã bị anh hung hăng nắm chặt lại, sau đó lại bị lật tới lật lui giáo huấn một trận.
Lâm Miên vì thắt lưng của mình mà cảm thấy lo lắng, dựa theo cách chơi này của Tạ Đình, không tới vài năm nữa sẽ đi đời nhà ma, hoa cúc nong rộng, gân cốt vặn vẹo.
Vì suy nghĩ cho thân thể, Lâm Miên lấy thân phận kim chủ ra nghiêm khắc trách cứ Tạ Đình không biết tiết chế, cấm anh làm hiệp nữa, nhưng Tạ Đình chỉ nghiêng đầu, cười ôn nhu nhìn cậu, quyết tâm của Lâm Miên liền biến mất.
Mặc kệ thân thể đi, hưởng thụ mỹ vị hiện tại mới là quan trọng nhất.
Lâm Miên cùng Tạ Đình trải qua hai tháng vui vẻ tùng dịch mỹ mãn, ăn ngon mặc đẹp kiếm được nhiều tiền, còn có trai đẹp hàng đêm sênh ca, cả người bao bọc toàn là màu hồng của tình yêu, giống như viên ngọc trai trắng biết phát sáng.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, ví dụ như hôm nay Lâm Miên đến cửa hàng liền cảm thấy không khí trong cửa hàng rất quỷ dị, nhân viên nhỏ cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh cậu, chỉ vào người ngồi ở góc, nhỏ giọng nói: “Sếp, tìm cậu đó, người tốt không đến, người đến không tốt.”
Người đến là một phu nhân hơn 50 tuổi, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, mặc sườn xám, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng cả người rất ung dung quý phái, nhìn là biết cuộc sống sung túc được bảo dưỡng rất tốt, Lâm Miên không nhớ mình có quen biết người này.
Được người có tiền như vậy tới tìm, Lâm Miên đã phát huy tối đa trí tưởng tượng phong phú của mình, tạo ra kịch bản mà mình là đứa nhỏ ngày bé đi lạc được nhà nghèo nuôi dưỡng, hiện tại mẹ đẻ tìm tới, còn đặt cả tên “Con trai nhà họ Vương”.
Lâm Miên chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo, có hơi khẩn trương, không cần biết có đúng như kịch bản mà cậu nghĩ hay không, nhưng trước mặt người có tiền phải giữ vững phong độ của mình, cậu đi tới trước mặt vị phu nhân, bày ra dáng vẻ vừa ôn nhu vừa ngoan ngoãn tươi cười: “Chào bác ạ, cháu nghe nhân viên nói, bác tới tìm cháu?”
Vào lúc ánh mắt sắc bén của vị phu nhân nọ bắn tới mình, Lâm Miên liền biết kịch bản “Con trai thất lạc” của mình đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Cậu chính là Lâm Miên?” Giọng điệu phu nhân rất là khinh thường, “Chính là nam hồ ly tinh đã quyến rũ con trai tôi?” Thì ra là mẹ của Tạ Đình.
Lâm Miên bị mắng là hồ ly tinh vẻ mặt mơ hồ, nếu là cậu của trước kia, đã giả bộ sợ tới mức hai chân run rẩy, sau đó nặn ra mấy giọt nước mắt để người ta thấy mà thương rồi cầu xin mẹ Tạ Đình tha thứ, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, cậu đã sớm không còn là tiểu tình nhân mà Tạ Đình bao nuôi, Lâm Miên quyết định hiên ngang mà đối diện với mẹ Tạ.
Cậu làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi, “Bác trách lầm cháu rồi, chắc bác không biết…”
Thấy cậu dừng lại, mẹ Tạ lớn tiếng: “Không biết cái gì?”
Lâm Miên làm bộ làm tịch nháy mắt ra hiệu: “Cháu nói xong bác cũng đừng tức giận nhé.” Mẹ Tạ không tình nguyện ừ một tiếng.
Ánh mắt cậu liếc đến ly nước trên mặt bàn, Lâm Miên rất cẩn thận mà đặt ly nước sang bàn khác.
Cậu ngập ngừng, “Kỳ thật sự việc là như này, con trai của bác và cháu đúng thật là có mối quan hệ tình cảm, nhưng không phải như bác nghĩ đâu… Ý của cháu là, là cháu đang bao nuôi con trai của bác, nói cách khác, con trai của bác mới là nam hồ ly tinh mà bác nói tới.”
Lời này của Lâm Miên cũng không có nói sai, với diện mạo của Tạ Đình, nói anh là nam hồ ly tinh là còn xem nhẹ anh rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-duc-nghe-nghiep-the-than&chuong=18]
Mắt thấy biểu tình mẹ Tạ từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ, Lâm Miên vội vàng lui về phía sau hai bước: “Bác đã hứa không tức giận rồi, ai nói dối sẽ là chó đó.”
Dù mẹ Tạ có lịch sự đến mấy cũng muốn lấy nước tạt Lâm Miên, nhưng tay bà ta cào lên mặt bàn, nắm phải khoảng không, bà ta tức giận đến méo miệng, giận dữ mắng: “Cậu nói bậy!”
Lâm Miên không biết giữ mồm giữ miệng: “Cháu nói thật mà, bác đối với con trai mình có phải hay không không hiểu rõ lắm, anh ấy…”
Sợ mẹ Tạ nghe không hiểu, Lâm Miên tốt bụng giải thích: “Anh ấy là người nằm dưới.”
Mẹ Tạ lập tức đứng lên, chỉ vào Lâm Miên, tức giận đến mức thịt trên mặt đều run rẩy, Lâm Miên cảm thấy nếu mình còn nói tiếp có thể sẽ bị người ta ném tới sông Tiền Đường cho cá ăn, nên ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa miệng.
“Cậu mở miệng ra toàn ăn nói thô tục, con trai tôi sao lại thích loại người như cậu vậy chứ…”
Dường như không nghĩ ra từ để hình dung, Lâm Miên nhịn không được tiếp lời bà ta: “Vì cháu đẹp trai.”
Khen mình đẹp trai không quá đáng chứ, vốn là sự thật đó!
Lâm Miên thấy mẹ Tạ run rẩy, sợ bà lên cơn Parkinson, vội vàng đưa phương án cho mẹ Tạ: “Muốn Tạ Đình rời khỏi cháu cũng không phải việc gì khó…” Lâm Miên điên cuồng ám chỉ, thậm chí còn nháy mắt một cái: “Bác hiểu mà…”
Mẹ Tạ hận không thể khiến thằng nhóc này biến cho khuất mắt, khinh bỉ nói: “Tôi cho cậu một tấm chi phiếu hai mươi vạn, sau này không được dây dưa Tạ Đình nữa.”
Hai mươi vạn? Bác gái keo kiệt thật, sao không ra tay hào phóng giống Tạ Đình thế chứ.
Nhưng có còn hơn không, Lâm Miên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, làm dấu tay ‘OK’, còn cười hì hì nói thêm: “Hay là, bác thêm một ít, cháu cam đoan sẽ chạy thật xa, Tạ Đình cũng sẽ không tìm được.”
“Lòng tham không đáy!” Mẹ Tạ không nhịn được trào phúng.
Lâm Miên có chút ấm ức, rất muốn nói cho bà ta biết rằng, con trai của bác đã cho cháu đủ tiền để cả đời không cần lo cơm áo, giờ cũng chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt ở chỗ bác gái đây thôi.
Hơn nữa, mẹ Tạ nói không cho cậu bám lấy Tạ Đình, nhưng cũng không có nói tới nếu Tạ Đình bám dính lấy cậu thì sao đâu!
Vừa có tiền vừa có người, đúng là một mũi tên trúng hai đích, còn gì vui hơn nữa!
Mẹ Tạ hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, lập tức lấy ra chi phiếu ném thẳng vào mặt Lâm Miên, cảm giác bị tiền đập vào mặt như này, Lâm Miên rất thích.
Đúng lúc này, một người đàn ông thở hổn hển chạy vào tiệm bánh ngọt, Lâm Miên vừa cúi người nhặt tấm chi phiếu lên, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tạ Đình chạy tới, vẻ mặt tức giận.
ONLINE GẤP: Tôi bị người yêu bắt gặp ngay lúc đang nhận tiền từ mẹ anh ấy, phải tỏ ra thế nào mới không giống kẻ tham tiền đây?
Tạ Đình sải bước tiến lên, chắn giữa mẹ Tạ và Lâm Miên, đầu tiên là an ủi Lâm Miên, mới lạnh lùng nói với mẹ Tạ: “Con đã nói với mẹ, đây là việc riêng của con, mẹ đừng can thiệp vào.”
Sau đó nhìn thấy chi phiếu trên tay Lâm Miên, anh giạt lấy nhét trả lại cho mẹ Tạ, dõng dạc nói: “Chi phiếu này Miên Miên sẽ không nhận, con và Miên Miên là tình yêu đích thực, xin mẹ hãy chấp thuận cho bọn con.”
Lâm Miên trừng mắt nhìn Tạ Đình, anh à, anh hai, anh trai ruột của tôi ơi, tôi đâu có nói không nhận đâu chứ!
Hơn nữa, Lâm Miên vốn chưa chuẩn bị tinh thần để ra mắt phụ huynh, gặp phải tình huống như thế này, đầu óc cậu liền đơ toàn tập.
Mẹ Tạ tức giận giậm chân, mắng Tạ Đình là đồ bất hiếu.
Lâm Miên đứng cạnh gật đầu đồng tình, đúng đúng đúng, ba mẹ nuôi anh lớn như vậy không dễ dàng gì, Tạ Đình à, anh nhất định phải tận hiếu, nên là, hai mươi vạn này cứ đưa cho tôi đi.
Cậu còn đang gật đầu rất vui vẻ thì bên tai vang lên giọng Tạ Đình, trịnh trọng mà kiên định: “Mẹ, con thích cậu ấy. Bất kể cậu ấy là người thế nào, là nam hay nữ, con đều thích cậu ấy. Có thể mẹ không tin trên đời này lại có hai người đàn ông thật lòng yêu nhau, nhưng sự thật chính là như vậy. Con thích Lâm Miên, con muốn ở bên cậu ấy. Thân phận, địa vị, giới tính, tất cả đều không phải vấn đề. Chỉ cần bọn con muốn, thì chuyện gì cũng có thể biến điều không thể thành có thể.”
Lâm Miên ngẩn ngơ nhìn góc nghiêng của Tạ Đình, lúc này đang căng cứng vì xúc động, rồi nghe được cả tiếng tim mình đang đập dồn dập. Cậu đơ ra như khúc gỗ. Tạ Đình cúi đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt kiên định không gì lay chuyển nổi, khiến trong lòng Lâm Miên như vang lên một tiếng “thình” thật lớn.
Hồi nhỏ, cậu từng đọc loại tiểu thuyết ba xu bán ở vỉa hè với giá hai đồng một cuốn. Trong đó có câu thế này: “Tôi thích người đàn ông đó, chỉ cần vừa thấy anh ấy, trong lòng tôi như có một con nai nhỏ đang chạy loạn.”
Giờ thì Lâm Miên cảm thấy, con nai trong tim mình sắp đâm đầu mà chết rồi.
Cậu cuối cùng cũng lờ mờ nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: thì ra, cậu cũng thích Tạ Đình.
Từ bao giờ vậy nhỉ? Cậu cũng không rõ nữa. Vậy thì, coi như là… từ khoảnh khắc này đi.
Dù sao, người đối xử với cậu tốt như vậy, sẵn sàng vì cậu mà đối đầu với cả gia đình, trên đời này chỉ có mỗi mình Tạ Đình mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận