Trong phòng, là một màu đen vô tận.
Quỷ khí nồng đậm hiện ra rõ ràng, Rắn Hổ Mang đi phía trước rùng mình một cái, lùi lại phía sau mấy bước.
"Căn phòng kia xảy ra chuyện gì thế?"
"Là trò vặt của tên kia." Giang Tiểu Bạch nói.
"Cho dù trốn đi, chúng ta còn không lôi hắn ra được sao!" Gấu Đên cười lạnh một tiếng.
"Nhưng như vậy cũng tốt, ai bắt được tên kia trước, phần thưởng sẽ thuộc về người đó, quyết định bằng năng lực thế nào?"
Mấy người còn lại trừng mắt nhìn, sôi nổi gật đầu, bày tỏ không có ý kiến.
"Tất nhiên, nhát gan thì đừng đi vào, ném một cái mạng vào đấy thì không đáng chút nào."
Gấu Đen liếc mắt nhìn công chúa Dao Dao.
"Ồ, vậy mấy người đi vào đi, tôi ở ngoài cổ vũ cho mấy người." Công chúa Dao Dao nhìn chằm chằm bóng đen trong phòng, sợ rụt cổ lại.
Ngoài cô ấy, những người còn lại đều sôi nổi lấy ra vũ khí quỷ vật của mỗi người.
Có cơ chế bảo vệ, coi như có một tầng bảo hiểm cho mạng sống, tiếp cho bọn họ không ít dũng khí.
Dù sao cũng là một bước quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ chính, không ai muốn bỏ qua cơ hội này.
Do Rắn Hổ Mang và Gấu Đen dẫn đầu, bốn người còn lại đi theo sau vào phòng.
Sau khi vào phòng, bọn họ có thể nhìn thấy khoảng 2 mét xung quanh bản thân, cơ thể bị bóng đen nuốt chửng, không nhìn thấy gì hết.
"Chắc tên kia trốn ở một góc khác, chúng ta chia nhau ra tìm, hắn không chạy thoát được đâu."
Quỷ vật của Gấu Đen là một cái nhẫn hình hổ trên ngón tay, đấm một cú vào bóng đen trước mặt, rồi đi theo hướng đo tìm.
Những người còn lại nghe theo anh ta, tản ra khắp nơi.
"Sao cậu chưa hành động?" Hoa Hồng Đen thấy Tần Nặc không động đậy tí nào, hỏi.
"Từng xem phim kinh dị thì biết, chia nhau ra để tìm kiếm là hành động mất não nhất, dễ nhận được cơm hộp."
"Cô tưởng đang tìm đối phương? Nhưng thật ra là cơ hội để đánh chúng ta tách lẻ."
"Chi bằng đứng tại chỗ, chờ bọn họ bị hành hạ đủ rồi, sau đó xem xét nên đi hay không." Tần Nặc khoanh tay, lạnh nhạt nói.
Đám bọn họ, người này người kia, khí thế mấy người Gấu Đen tỏa ra tạo thành một ảo giác, cho rằng hộ gia đình 305 không còn chỗ để chạy, nên mới trốn đi.
Thực tế...
Có lẽ người ta đã sớm để mắt tới chúng ta.
Đôi mắt Hoa Hồng Đen khẽ thay đổi, trong hoàn cảnh như thế này, cái tên này vẫn bình tĩnh suy luận như thế.
Cô ta thoáng chần chờ, rồi cũng không động, đứng sau lưng Tần Nặc.
Bị bóng đen bao trùm, bố cục căn phòng như bị thay đổi, không gian trong này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Trong bóng tối, bất ngờ truyền tới một tiếng động lớn, là âm thanh bọn Gấu Đen tìm kiếm.
Tần Nặc hỏi quỷ Huyết Nhãn: "Có cảm nhận được mùi của tên kia không?"
Những quỷ khí này tác dụng lẫn lộn, nó hòa mình vào những quỷ khí kia, giống như một giọt nước, hòa mình vào đại dương, không thể tìm thấy."
Quỷ Huyết Nhãn thản nhiên nói.
"Trừ khi, ngươi có thể đánh dấu lên người nó một mùi hương đặc biệt!"
Mắt Tần Nặc lóe lên, âm thầm suy nghĩ kế hoạch.
Lúc này, phía trước xuất hiện tiếng bước chân.
Là Gấu Đen quay lại, anh ta thở hồng hộc, tức hổn hển nói: "Mẹ nhà nó, giống y như người mù, đến trời mới biết tên kia trốn ở đâu!"
Rất nhanh, ba người còn lại cũng quay về.
Đều không có kết quả gì hết.
"Đây không phải là cách đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=42]
Rắn Hổ Mang nghĩ một chút, rồi nói: "Hay là chúng ta đi tìm những hộ gia đình khác đến hỗ trợ, chắc bọn họ sẽ có cách."
Những hộ gia đình ở đây đều có quan hệ không tốt với tên này, tìm bọn họ giúp không khó.
"Tôi có quan hệ rất tốt với một hộ gia đình, tôi đi mời họ." Giang Tiểu Bạch hơi tự hào nói.
Cô ta đang muốn quay người đi, thì Tần Nặc đột nhiên nói: "Mục đích của nó là dẫn chúng ta vào đây."
"Mấy người cảm thấy hắn sẽ ngồi chờ chết ư?"
Rắn Hổ Mang nhướng mày: "Có ý gì?"
"Còn chưa phát hiện ra à, trong bốn người các anh, có một người mùi đã khác với lúc ban đầu."
Vừa nói xong, sắc mặt bốn người đều thay đổi, mỗi người lùi về sau một bước.
Tần Nặc nhàn nhạt nói: "Tự ngươi đi ra, hay để ta túm ngươi ra?"
Gấu Đen thấy Tần Nặc quét qua người mình, trầm giọng nói: "Nhìn tôi làm gì, ông đây không có vấn đề gì hết!"
Tần Nặc không trả lời, lật tay một cái, nắm trong tay một thanh đao Khai Sơn, dùng tốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ chém về phía một người.
Nhưng không phải Gấu Đen.
Mà là vào một người chơi tên là "Jackson" từ đầu tới giờ rất ít khi lên tiếng.
Đối phương phản ứng cũng rất nhanh, vội vàng lùi về sau mấy bước, tránh khỏi một đao kia.
Hắn phát ra tiếng cười quỷ dị, dáng vẻ thay đổi, trở thành một khuôn mặt khủng bố, tạo ra tiếng cười khó nghe.
"Chúng ta chơi một trò chơi tên là bịt mắt trốn tìm thế nào, không bắt được ta, trong số các ngươi sẽ chết một người."
"Bây giờ trò chơi bắt đầu!"
Rầm.
Cửa ra vào đóng lại chặt chẽ.
Công chúa Dao Dao đứng bên ngoài giật nảy mình, đập cửa phòng, hỏi: "Này, sao lại đóng cửa lại?"
Sắc mặt đám người Hoa Hồng Đen đồng loạt thay đổi, hình ảnh quỷ Bóc Mặt kia, lại hòa mình vào bóng đen.
Trong chớp mắt, Tần Nặc lấy ra một bình nước tiểu đồng tử, ném chính xác tới chỗ bóng đen kia.
Chỉ nghe choang một tiếng, mùi nước tiểu khai nồng lan tỏa tràn ngập trong không khí.
Mọi người che miệng mũi, nhìn Tần Nặc một cách kỳ lạ.
Mẹ nó! Cái tên này mang theo một bình nước tiểu trong người, đây là loại thao tác gì thế?
Bên trong quỷ khí, xen lẫn mùi khai nước tiểu nồng đậm.
Quỷ Bóc Mặt bị ném trúng cả người ướt nhẹp, sắc mặt nhăn nhó khó coi.
Nước tiểu đồng tử tanh rình, làm hắn ngứa ngáy toàn thân, cực kỳ khó chịu.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nặc đang đứng ở chỗ sáng, trong mắt lộ ra sát khí: "Thằng nhóc chết tiệt này!"
Rầm.
Trong bóng tối vang lên một âm thanh trầm đục.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một cỗ thi thể không đầu ngã trên mặt đất, sau đó một cái đầu từ từ lăn ra.
Là đầu của Jackson.
Vẻ mặt kinh ngạc, chắc chắn là còn chưa kịp phản ứng, đã bị chặt đầu!
Khi bọn họ tách ra hành động, quỷ Bóc Mặt đã giết Jackson, sau đó biến thành bộ dạng của cậu ta, lẫn vào trong đám người, muốn lấy từng cái đầu, không ngờ tới, lại bị Tần Nặc phát hiện.
Một giây sau, thi thể Jackson đột nhiên biến thành một làn sương mù xám, biến mất.
Đám người Gấu Đen không thấy bất ngờ.
Đây là cơ chế bảo vệ.
Jackson đã dùng hết kim bài miễn tử, sau khi chết lần đầu tiên, sẽ sống lại ở trong căn phòng củ mình.
Jackson thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng cũng thua lỗ!
Sắc mặt bọn họ, không hẹn mà cùng trở nên khó coi, tuy có một kim bài miễn tử, nhưng không ai muốn dùng hết ở chỗ này, dù sao, phía sau trò chơi còn tận bảy ngày.
Trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động lộ ra một đôi tay quỷ.
Rắn Hổ Mang cảnh giác, đột nhiên hét: "Gấu Đen, phía sau anh kìa!"
Gấu Đen phản ứng cũng không chậm, quay người dùng nhẫn hồ đấm mạnh một cái qua đó.
Nhưng, còn chưa đụng tới đối phương, cánh tay của anh ta đã bị xé xuống!
Cạch một tiếng, cánh tay máu me đầm đìa rơi trên mặt đất.
Gấu Đen mặt mũi tái nhợt lùi lại phía sau, nhìn cánh tay trái trống rỗng, khuôn mặt thanh đổi liên tục.
"Đi, đừng cố va chạm, ra ngoài trước!"
Rốt cuộc đám người Rắn Hổ Mang cũng ý thức được độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hộ gia đình 305 này còn lợi hại hơi nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, hơi nữa đối phương trong tối, bọn họ lại ở ngoài sáng, cứ như vậy, kết cục sẽ là từng người một trong bọn họ sẽ bị giết chết!
Vì vậy bọn họ xoay người, chạy về hướng cửa ra vào.
Khí đen đột nhiên phun trào, cửa chính biến mất trước tầm mắt họ, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người như rơi vào vực sâu tuyệt vọng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận