Thấy Tần Nặc cố chấp, Trần Nguyên lắc đầu, đành phải nói.
"Chắc là vào một tuần trước, thì tên trộm này tới, mỗi lần trộm thì đều lấy những thứ đồ ăn đắt nhất!"
"Tính đến nay, giá đống đồ nó ăn cũng phải hơn 8000 quỷ tệ, cứ tiếp tục như thế này, thì chẳng bao lâu nữa cái siêu thị này cũng phải đóng cửa."
Mặc dù Trần Nguyên nói như vậy, nhưng trên mặt không có vẻ gì là buồn cả.
Còn hai ngày nữa là cậu ta kết thúc phó bản này rồi.
Lúc đó ra ngoài rồi, nhận phần thưởng, còn siêu thị có phải đóng cửa hay không cũng chẳng liên quan đến cậu ta.
"Ông bà chủ không bắt được nó sao?" nhìn đôi vợ chồng kia không yếu đuối chút nào.
"Tính công kích của tên trộm không lớn, nhưng rất lợi hại."
"Mỗi lần ông bà chủ bắt được nó, thì hành động không được bình thường cứ thế thả tên trộm đi, rồi cứ ngẩn người đi về phía trước, phải mất một lúc lâu mới bình thường lại."
"Với lại hình như nó đang bị thương, sức ăn mấy ngày nay rất lớn!"
"Mỗi lần ăn xong, nó lại trốn vào góc nào đấy trong siêu thị, lúc nào đói bụng, thì lại ra ăn tiếp."
Lúc đầu, khi tên trộm kia làm rối tung đống hàng hóa cậu ta sắp xếp nên cũng muốn bắt nó.
Nhưng sau khi được thả, tên ăn trộm kia không có ý làm Trần Nguyên bị thương, nên cũng mặc kệ nó.
Nghe đến đó.
Con quỷ có thể dung hợp mà hệ thống nhắc đến, chắc chắn là tên trộm vặt này.
Chỉ có, tiền đề là phải bắt được tên trộm đồ này!
"Lúc nào thì nó ra ngoài trộm đồ ăn?"
"Gần đây tên đó ăn rất nhiều, một ngày ít nhất cũng phải chạy ra ăn vụng ba lần, tôi đoán, tối nay chắc chắn nó sẽ đến!"
"Được, vậy tối nay tôi ngồi đây đợi nó ra."
Cậu có một ngày, chỉ cần trước 6 giờ sáng ngày mai, mang nguyên liệu nấu ăn số 8 quay lại nhà hàng, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Tối nay là cơ hội duy nhất!
"Không cần ngồi, nó sẽ nghênh ngang ra ngoài."
"Ban đầu, nó còn sợ, nhưng khi phát hiện không ai làm gì được nó, thì lá gan càng lúc càng lớn."
"Bây giờ, chỉ cần đói bụng, sẽ nghênh ngang ra ngoài ăn, hoàn toàn coi siêu thị là nhà của mình."
Tần Nặc gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, đi ra khỏi khu để kệ hàng.
Bà chủ rút con dao đâm vào vào tim ra "Sao rồi, có bắt được tên trộm kia không?"
"Vẫn chưa, nhưng nhân viên Trần Nguyên của hai ngươi đã cung cấp cho ta một số thông tin của tên trộm."
"Tối nay ta sẽ hành động."
"Tiểu Trần à."
"Cậu ta đúng là một nhân viên giỏi, chăm chỉ hiếm có, mỗi lần ta đến kiểm tra, cậu ta cũng sắp xếp hàng hóa gọn gàng ngay ngắn!"
Nếu mà bà chủ thấy vừa nãy cậu ta trốn ở sau kệ hàng ăn mì tôm, tay thì chơi game, chắc sẽ không nói được như vậy đâu.
Nhưng nói gì thì nói, Tần Nặc rất hâm nộ Trần Nguyên.
Người chơi vào trò chơi kinh dị có cơ chế bảo vệ của nhà nước, thoải mái không có giới hạn!
Ông chủ nóng nảy cũng thay đổi thái độ với Tần Nặc "Chỉ cần ngươi bắt được tên trộm đáng chết kia, thì ngươi muốn nguyên liệu nấu ăn gì, ta sẽ bán hết cho ngươi!"
"Không chỉ bán, cho không ngươi cũng được!"
Tần Nặc biết bọn họ đang tính toán cái gì, làm ra bộ dạng tin tưởng "Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Đường phố bị bóng đen xâm chiếm, không chỉ vắng vẻ mà còn ẩn giấu nguy hiểm.
Kéo cửa cuốn xuống.
Siêu thị Võng Lượng cũng đóng cửa.
Không thấy bóng dáng ông bà chủ đâu.
Bấy giờ Trần Nguyên mới ra khỏi kệ hàng, thành thạo đứng trước bàn nấu chút đồ ăn ngon, còn không biết móc ở đâu ra một chai bia.
"Ăn mì tôm cả ngày rồi, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon lành."
"Sao ban ngày cậu không dám ra ngoài?"
"Vì đấy là thời gian làm việc của tôi, nếu tôi không ở trong khu vực làm việc mà tự tiện chạy ra ngoài, sẽ phá hủy cơ chế bảo vệ."
"Không còn cơ chế bảo vệ, tôi sẽ bị ông bà chủ xé nát?"
Dù cơ chế bảo vệ được tạo ra vì người chơi, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc!
Một khi vi phạm quy tắc, cơ chế bảo vệ sẽ hỏng, mất tác dụng!
Đó là lý do tại sao chỗ kệ hàng có nóng có đói thế nào, Trần Nguyên cũng phải ở trong đấy.
Cái người tên Trần Nguyên này nhìn thì có vẻ ngu ngơ, nhưng lại tìm hiểu cơ chế bảo vệ rất rõ!
Đây chắc là lý do cậu ta còn sống đến tận bây giờ.
Ầm! !
Trong bóng tối kệ hàng đột nhiên đổ xuống, hàng hóa bay tứ tung, tạo ra âm thanh rất lớn.
"Này, con quỷ trộm đồ kia ra rồi!"
"Cậu không đi bắt nó với tôi à?"
"Không bắt được, chỉ cần cậu chớp mắt thì nó sẽ trốn, hơn nữa dù có bắt được, thì cũng khiến cậu không bình thường rồi trốn đi mất."
"Ông bà chủ chịu thiệt nhiều lần dưới tay nó, tôi còn không biết chắc?"
"Chỉ cần nó không làm phiền tôi, tôi cũng không chủ động đi chọc phiền vào thân!"
Tần Nặc không nói gì, bước đến ngu vực để kệ hàng.
Quỷ ăn vụng nghe thấy tiếng bước chân, trốn nhanh như chớp.
Tần Nặc nhìn hàng hóa bị xé tung vứt khắp nơi, được lắm, rất kén chọn, chỉ ăn đồ ăn đắt tiền!
"Này, ta có cái này ngon lắm, đi ra nhìn một lát có thấy quen không?"
"Cái này mà dụ được con quỷ đấy ra, thì tôi sẽ trồng cây chuối!"
Thấy không có động tĩnh, Tần Nặc cười, lấy ra thịt Thái Tuế trong thanh công cụ, đặt trên mặt đất.
Tần Nặc nhìn không ra, ngửi không thấy chỗ thịt Thái Tuế có chỗ nào đặc biệt, nhưng nếu hệ thống đã nói vậy rồi, thì cậu cũng thử một lần.
Trong bóng tối, mắt quỷ ăn vụng sáng rực lên, cơ thể không chịu khống chế bị hấp dẫn.
Nghe thấy động tĩnh bên tai, Tần Nặc quay đầu nhìn, thì ở trong bóng tối xuất hiện một bóng đen chầm chậm đi đến.
Đây là một con quỷ vô hình.
Chỉ có một đặc điểm duy nhất là trên người đầy mắt đỏ, nhìn trông rất đáng sợ!
"Xin chào."
Nó liếc nhìn Tần Nặc, một giây sau, thịt Thái Tuế đã nằm trong tay nó.
Không chút do dự, một phát nuốt hết vào bụng, tiếp theo, chín con mắt màu đỏ tươi hơi hơi nhíu lại, lộ ra bộ dạng hưởng thụ.
"Ngươi ăn đồ của ta rồi, bây giờ có thể kết bạn với ta không?"
"Đồ ngu!"
"Haizz, ta chỉ muốn kết bạn thôi mà, tiếc thật đấy, trên người ta còn rất nhiều thịt Thái Tuế, đang không biết phải cho ai đây!"
"Ngươi vẫn còn?"
"Còn nhiều lắm, có muốn kết bạn với đại gia không? Bao ăn no đủ!"
Quỷ tham ăn không dính chiêu này, cười lạnh nói.
"Con người các ngươi xảo trá nhất, đừng coi ta là đồ ngu, kết bạn? Ngươi muốn bắt ta thì có?"
"Trên người ngươi còn đồ ăn ngon, thì ta cướp là được, đứng đây nói nhảm với ngươi làm gì?"
"Hình như...... Cũng đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=20]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận