Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Biến Thế Giới Kinh Dị Thành Trò Chơi Nuôi Dưỡng

Chương 40: Lại thêm đả kích, manh mối trên sân thượng!

Ngày cập nhật : 2025-11-03 07:14:05
Sau khi hoàn thành vài nhiệm vụ cấp D của mấy hộ gia đình tầng 4, Tần Nặc tạm thời được nghỉ ngơi một ngày.
Hôm sau, Tần Nặc bắt đầu dành sự chú ý lên manh mối mới nhận được từ nhiệm vụ kia.
Hồ chứa nước trên sân thượng.
Phải mau chóng đến xem.
Dù sao, hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản này, mới là mục tiêu của Tần Nặc.
Con người ai cũng có lòng hiếu thắng.
Điểm thưởng cho MVP ai mà không muốn lấy?
Cho nên, vẫn phải tới chỗ ông chủ làm giao dịch, ai bảo chìa khóa lại ở trong tay ông ta chứ?
Khi xuống tầng, bất ngờ gặp phải người chơi mang biệt danh "Gấu Đen".
So với ngày đầu tiên của trò chơi, tình thần anh ta kém hơn rất nhiều, khí thế mạnh mẽ lúc đầu, cơ bản đã bị mài mòn không còn chút gì.
Hơn nữa, mắt phải anh ta máu ne nhầy nhụa, chỉ còn đúng một bên.
"Sao lại bị mù một bên mắt rồi?" Tần Nặc hỏi thẳng.
Như bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt Gấu Đen trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đừng có trêu chọc ông đây, mặc dù ông đây không có một bên mắt, nhưng ít ra cũng lấy được manh mối, có thể xác định tên sát nhân cuồng ma trốn ở chung cư."
"Anh biết tên sát nhân cuồng ma là ai sao?" Tần Nặc ngẩn ra.
Bây giờ mới qua hai ngày, tiến độ này hình như hơi nhanh đấy!
Gấu Đen cười lạnh, xoay người đi mất, tất nhiên sẽ không chia sẻ quả ngọt cho Tần Nặc.
Tần Nặc chớp mắt, vừa suy nghĩ vừa đi xuống tầng.
Trong sảnh lớn, ông chủ nhà đang ngồi ở khu đánh cờ tự mình chơi như trước.
Tần Nặc đi tới, cười nói: "Ông à, ăn không?"
"Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Ông có chìa khóa cánh cửa sắt trên sân thượng không, tôi muốn lên đó ngắm phong cảnh." Tần Nặc nói.
"Ta có chìa khóa."
"Chơi với ta thêm một bàn cờ, ngươi thắng thì cho ngươi."
Ông chủ nhà không thèm để ý cái lý do vô lý ấy, ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẩn đục tỏa ra ánh sáng.
Chắc chắc là sau khi thua cờ lần trước, ông ta đã đi ra khỏi đả kích.
Cả người đã trở về vẻ tự tin, phất tay một cái, bàn cờ lộn xộn đã được sắp xếp gọn gàng.
"Được thôi, ông chủ, thắng rồi ông phải giữ lời hứa." Tần Nặc ngồi xuống.
"Lần này, ngươi sẽ không thắng..."
Nói xong, chần chờ một chút, lại nói thêm một câu: "Ít nhất, ngươi sẽ không thắng dễ dàng như vậy."
Nhưng mà,
Năm phút sau.
Ông chủ nhà nhìn bàn cờ, lại rơi vào tình trạng im lặng buồn bực.
Sự tự tin mạnh mẽ trước đó, lại bị phá tsn thành mảnh vụn một lần nữa.
Trên bàn cờ, nước cờ của Tần Nặc cơ bản một đường thắng lên.
Mà đối phương, chỉ đuổi kịp một lần như cũ, còn lại toàn bộ bị miểu sát!
Bốn bề là địch, tám phương toàn địch.
Quá sảng khoái!
Tần Nặc nhìn vẻ mặt hoài nghi cuộc đời của ông chủ nhà, vỗ đầu.
Chậc, sao EQ lại bằng không chứ?
Xuống tay tàn nhẫn như thế!
Ông chủ nhà chính là chỗ trợ giúp lớn nhất, sau này không chừng còn phải tìm người ta giúp nữa!
"Ông chủ, có thể là do trạng thái của ông không tốt lắm, hay là chúng ta chơi thêm một ván?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=40]

Tần Nặc thử hỏi.
"Không có tâm trạng, ta muốn dọn bàn."
Ông chủ nhà trầm mặt nói, tiện tay ném chìa khóa cho Tần Nặc.
Xong rồi, một bàn cờ, xóa hết chút xíu thiện cảm mới tích được rồi.
Tần Nặc đứng dậy nói tạm biệt với ông chủ, khi trở lại chỗ cầu thang, thì bị một người chặn lại.
Hôm nay Hoa Hồng Đen mặc một bộ sườn xám màu đen, dáng người gợi cảm càng hiện ra rõ ràng: "Cậu muốn lên sân thượng?"
“Hóng gió mà thôi.” Tần Nặc nhún vai.
"Đừng coi tôi là ông già kia."
"Cậu lên sân thượng, tám chín phần mười có liên quan đến manh mối nhiệm vụ chính."
Tần Nặc hơi bất ngờ: “Cô cũng có manh mối?”
"Hôm qua hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của phó bản, cung cấp một manh mối, hồ chứa nước trên sân thượng." Hoa Hồng Đen nói.
Tần Nặc không biết nói gì: "Manh mối này vẫn khá chung chung, thế mà lại giống y chang nhau."
Sai khi có được manh mối Hoa Hồng Đen tốn công sức cả ngày cũng không thể lấy được chìa khóa từ chỗ ông chủ nhà, không ngờ đúng lúc gặp phải Tần Nặc, mới có một màn này.
"Đi thôi, cùng nhau lên đó." Hoa Hồng Đen cười nói.
Tần Nặc rất không muốn, nhưng nghĩ tới tối qua tốt xấu gì cũng dùng hình ảnh của người ta để mê hoặc tên quỷ khốn nạn kia, hơi ngại trong lòng, nên không từ chối.
"Cô nói xem, Gấu Đen biết vị trí tên sát nhân cuồng loạn trong chung cư à?" Khi lên tầng, Tần Nặc hỏi.
"Không rõ lắm."
"Hôm qua tên đấy xảy ra xung đột với hàng xóm bên cạnh, bị lấy mất một con mắt, không biết tại sao hôm nay lại vui vẻ như thế." Hoa Hồng Đen nhàn nhạt nói.
Tần Nặc nghĩ tới bóng đen tối qua ở tầng 3, đang nghĩ có nên hỏi thử Hoa Hồng Đen không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Cứ lên sân thượng xem thử trước đã.
Cửa sắt dẫn lên sân thượng loang lổ rỉ sét, ổ khóa cũng bị ăn mòn, tốn không ít không sức mới mở được.
Trên sân thượng, chỗ nào cũng là nhựa đường, còn có cây cỏ mọc dại, tuy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một mảng cỏ xanh, nhưng lại không cảm nhận được chút sức sống nào, ngược lại càng yên lặng nặng nề.
Dưới bầu trời xám xịt, hai người đi vào đứng trước rào chắn.
Lần đầu tiên nhìn xuống đây là thứ gọi lại thế giới kinh dị.
"Có phải rất chấn động không, đây là diện mạo của thế giới này."
"Những gì cậu nhìn thấy chỉ là mặt ngoài, chung cư này tương đương với ô dù của chúng ta, ở trong phạm vi của phó bản, chúng ta tuân thủ quy tắc trò chơi, quỷ sẽ không đụng đến chúng ta."
"Nhưng một khi ra khỏi chung cư, những quy tắc này sẽ mất hiệu lực, trong nháy mắt chúng ta sẽ trở thành chuột trong thành phố này, lúc nào cũng có thể bị ăn!"
Hoa Hồng Đen nói như người từng trải, nói với Tần Nặc.
Cô ta đã từng ở trong một phó bản, ra khỏi phạm vi của phó bản đó, gần hai phút, đã sợ tới mức vừa lăn vừa bò về.
Đây là bóng ma cả đời cô ta cũng không quên được.
Không có quốc gia can thiệp, mạng người như cỏ rác, con người không phải là chúa tể, chỉ đơn giản là đồ ăn nằm trên thớt.
Cô ta muốn Tần Nặc cảm nhận được, cảm giác bản thân nhỏ bé tuyệt vọng đến mức nào.
Nhưng Tần Nặc lại thoải mái nói: "Không phải chỉ là đi ra khỏi ranh giới phó bản sao, tôi từng đi ra rồi."
"Cậu từng đi qua rồi?” Hoa Hồng Đen kinh ngạc.
"Phó bản thứ nhất, bị cưỡng chế đưa vào."
"Lúc đó ông chủ phái tôi đi công tác, tôi đành đi, lúc đi bằng giao thông công cộng, một vài con quỷ có ý nghĩ ăn tôi, bị tôi đánh một trận, sau đó thành thật ngồi về chỗ." Tần Nặc nhẹ nhàng nói.
Những lời này, làm Hoa Hồng Đen không biết nói gì.
Cưỡng chế đưa vào phó bản.
Dưới tình huống không có cơ chế bảo vệ, còn rời khỏi phó bản!
Cậu ta làm thế nào để sống chứ?
Tần Nặc nhìn vẻ mặt của Hoa Hồng Đen, có hơi buồn cười.
Nếu cho cô ta biết, bản thân ở trong thế giới kinh dị, còn có một cái cửa hàng tiện lợi, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?
"Đàn ông mấy người đều thích khoác lác như vậy sao?" Hoa Hồng Đen vượt qua kinh ngạc ban đầu, gương mặt tối đen, như bị người ta làm nhục, trầm giọng nói.
Nhưng, dù ngoài miệng nói không tin, nhưng Hoa Hồng Đen lại Yên Lãng quan sát sụ thay đổi trên gương mặt Tần Nặc, như muốn tìm cái gì đó.
“Tin hay không tùy cô.”
"Tôi cũng không có tâm trạng nói những chuyện này với cô."
Tần Nặc lười giải thích, xoay người đi về phía cái hồ chứa nước cách đó không xa.
Trên sân thượng chỉ có một cái hồ chứa nước, đã mọc đầy rêu xanh.
Tần Nặc nhảy lên, trực tiếp dùng quỷ lực hất xi măng bay sang một bên.
Hoa Hồng Đen nhìn đống xi măng bay ra ngoài như một mớ rác, vỡ vụn thành từng mảnh, đôi mắt hơi nheo lại.
Thực ra, từ ngày hôm qua Tần Nặc dạy dỗ tên Quỷ Khốn Nạn, cô ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Dù là bí mật bán quỷ kia, hay là năng lực bình tĩnh ứng phó trong phó bản, và kinh nghiệm phong phú.
Biểu hiện của Tần Năc, căn bản không giống người mới một chút nào!
Bây giờ kết hợp với những gì vừa nói.
Hoa Hồng Đen có thể kết luận.
“Cái người tên Mị Ảnh này, không phải người mới.”
"Mà là một người chơi lâu năm che giấu thân phận!"

Bình Luận

0 Thảo luận