Khi bầu không khí trong xe buýt đóng băng đến cực điểm, tất cả các hành khách đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Tần Nặc, Tần Nặc đột nhiên đứng dậy, tiếp đó đi về phía cuối xe.
Tất cả mọi người khẽ giật mình.
Con chuột nhắt này muốn làm cái gì vậy?
Con quỷ xác ướp ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng sững sờ.
Ngay sau đó, nó thấy tay phải của Tần Nặc, bỗng nổi đầy thi khí, tỏa ra thi khí nồng đậm.
Một con mắt đỏ như máu mở ra trên mu bàn tay.
"Bán quỷ?!"
Sắc mặt quỷ xác ướp thay đổi.
Tần Nặc mãnh liệt cất bước đi lên, một bàn tay mạnh mẽ đánh tới.
Quỷ xác ướp hoảng sợ muốn tránh né, nhưng con mắt ấy như có ma lực, chỉ cần nhìn lướt qua một chút, đã khiến trời đất quay cuồng.
Hai giây sau, nó mất đi ý thức.
Bốp!!
Một cái tát rơi xuống, lực lượng lớn đến đáng sợ, làm đầu của quỷ xác ướp dán chặt vào thân xe, tấm sắt dày đâm xuyên qua đầu quỷ xác ướp.
Quỷ xác ướp rút đầu về, lửa giận trong mắt như muốn cơ tuôn trào ra ngoài: "Mày!!"
"Mày cái gì mà mày, ông đây đánh ngươi, là do ngươi bắt đầu trước mà, ngươi ngứa đòn à?"
Lời này không phải Tần Nặc nói, mà là quỷ huyết nhãn nói.
Nó đã thấy khó chịu con quỷ này từ trước rồi.
Tất nhiên quỷ xác ướp cũng phá bỏ phòng ngự, xé rách mảnh vải quấn quanh người, để lộ ra phần máu thịt thối rữa.
Một tay chĩa về phía đầu của Tần Nặc.
Tần Nặc giơ tay phải lên, mạnh mẽ hất ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cánh tay của quỷ xác ướp bay ra ngoài, đập vào cửa sổ xe, máu thịt be bét.
Trong mắt quỷ xác ướp xoẹt qua một tia bất ngờ.
"Dùng cái này đi!" Tần Nặc lấy Nhân Cốt Đinh từ thanh công cụ ra, nắm chặt trong lòng bàn tay phải.
Tay phải đâm về phía quỷ xác ướp, cây Nhân Cốt Đinh kia, đâm sâu vào trong đầu nó.
Quỷ xác ướp kêu thảm, cơ thể bắt đầu trở nên thối rữa với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên ghế ngồi kia, chỉ còn lại một đống vải tứ tung, còn có một đống thịt nhão.
Tần Nặc sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn nhưng hành khách khác đang ngơ ngác trên xe buýt, cười nói "Ngại quá, làm phiền mọi người rồi, ta không ưa mấy con quỷ thích lảm nhảm trên xe buýt, nên chỉ tiện tay dạy dỗ một chút thôi."
"Không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình đi."
Nói xong, Tần Nặc quay lại chỗ ngồi của mình.
Đám quỷ mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngươi gọi cái này là tiện tay dạy giỗ một chút á?
Mẹ nó trở thành bùn nhão cả rồi! Một vài con quỷ nhìn về phía Tần Nặc, đặc biệt là tay phải, lộ ra vẻ mặt kiêng kị và sợ hãi.
Một vài con khác vốn đã đứng lên, rục rịch chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy một màn này, lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Ai mà ngờ, cái tên nhân loại này thật sự là bán quỷ, đã thế còn ra tay ác độc như vậy chứ.
Bên trong xe buýt, giết một con quỷ trước mặt một đám quỷ khác!
Trên xe buýt, vốn bầu không khí tràn ngập lệ khí, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, đã nhạt đi vài phần.
Tần Nặc liếc nhìn bốn phía, cơ thể dần dần thả lỏng.
Chiêu giết gà dọa khỉ này, đối với người nào cũng có tác dụng, quỷ cũng không phải là ngoại lệ.
Dùng súng bắt chết chim đầu đàn đúng là không sai.
Không bao lâu sau, xe buýt đến trạm dừng nhà hàng Âm Tuyền.
Tần Nặc thuận lợi ôm cái hộp bước xuống xe, đi về phía nhà hàng.
Cửa nhà hàng không đóng.
Thậm chí, ánh đèn trong nhà hàng vẫn óng ánh như cũ, chỉ là hôm nay im lặng hơn, một con quỷ cũng không thấy.
Tần Nặc mới bước chân vào phòng lớn của nhà hàng, giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai.
"Không ngờ ngươi còn có thể sống sót quay về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=24]
Pinocchio nói.
Tần Nặc ném cái hộp cho nó, mặt không đổi sắc nói "Ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hi vọng ngươi là cấp trên biết giữ lời hứa."
Pinocchio cúi đầu liếc nhìn cái hộp, lại nhìn Tần Nặc "Yên tâm, nhà hàng Âm Tuyền xưa nay chưa bao giờ thất hứa với nhân viên."
"Đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đúng giờ đến nơi này tập hợp." Nói xong, Pinocchio liền đi.
Tần Nặc duỗi lưng, nghĩ thầm không biết Lưu Giai Kỳ có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay không?
Trên đường quay lại phòng ngủ, đúng lúc đi ngang qua máy bán hàng, cậu dừng chân.
"Cho một chai nước, và một thùng mì tôm, thêm hai cái ruột hun khói."
Tần Nặc vỗ tấm sát máy bán hàng mới vừa vá lại.
Lay động một tiếng.
Đồ Tần Nặc muốn, rơi ra không thiếu một món nào.
Quỷ máy bán hàng liếc mắt nhìn Tần Nặc, như là phát hiện ra cái gì đó, nghi ngờ nói: "Cơ thể của ngươi có chút không đúng."
Tiếp theo, nó kinh hãi nói: "Trong cơ thể ngươi từ bao giờ lại có một con quỷ?"
Nó không chỉ cảm giác được sự tồn tại của quỷ huyết nhãn.
Mà, còn cảm giác đạt được đó là một con quỷ rất đáng sợ!
"Ngươi ồn ào cái gì, chỉ là một com quỷ mà thôi, cũng không ăn ngươi."
Tần Nặc uống một ngụm nước, im lặng nói, cầm lấy đồ ăn rồi đi.
Quỷ máy bán hàng đổ mồ hôi lạnh, càng sợ hãi Tần Nặc hơn.
Phòng ngủ 404.
Lưu Giai Kỳ núp trong giường, toàn thân run rẩy, nhìn chiếc giường ngủ trống rỗng ở bên cạnh, cả người sụp đổ như muốn khóc lên.
"Uông Dương bị quỷ bắt đi, Tần Nặc cũng bị Pinocchio hại chết, ngày mai nhất định sẽ đến lượt mình."
"Hu hu, mẹ ơi, con không thể quay về gặp mẹ nữa, xin lỗi..."
Lưu Giai Kỳ đang muốn khóc thành tiếng, cửa phòng đang khóa bỗng nhiên bị vặn mở.
Lưu Giai Kỳ hoảng sợ, vội vã nằm xuống giường, nắm chặt cái kéo ở trên bàn.
Cửa phòng được mở ra, tia sáng mờ tối chiếu vào.
Một bóng dáng xuất hiện ở cửa ra vào.
Hai tay Lưu Giai Kỳ nắm kéo thật chặt, hét lên một tiếng, mạnh mẽ đâm về phía bóng dáng đang đứng ở cửa.
Tần Nặc trở tay nắm chặt kéo, tuỳ tiện trói Lưu Giai Kỳ lại, ném lên trên giường, tay kia ném kéo lên trên mặt bàn.
"Nếu đúng là quỷ đi vào, cậu giữ cái kéo này lại, không phải lấy ra để đâm quỷ, mà dùng để tự sát thì tốt hơn."
Tần Nặc nói, xé mở thùng mì tôm đặt trên bàn, cầm ấm bắt đầu đun nước. Lưu Giai Kỳ ngây ngẩn cả người.
Mấy giây sau mới phản ứng lại, ngạc nhiên đến mức nước mắt chảy ra
"Cậu... Cậu không chết hả?" Tần Nặc giở khóc giở cười "Lời này của cậu nghe như là đang trù ẻo tôi đấy hả?"
"Hu hu, cậu không biết là tôi lo cho cậu nhiều thế nào đâu, tôi cảm thấy cậu chết chắc rồi ấy, chắc chắn tôi cũng không sống nổi qua hết ngày mai!"
Lưu Giai Kỳ nhào tới ôm Tần Nặc, không thèm để ý cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân, gào khóc, không thể kìm nén lại tâm tình, xả hết ra ngoài.
Tần Nặc bất đắc dĩ nói "Chờ một lát rồi khóc tiếp, trước tiên phải để tôi ăn chút gì đó đã chứ?"
Mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, đối với cẩu độc thân chục năm như Tần Nặc mà nói, là chuyện nằm mơ cũng muốn.
Nhưng bây giờ thực tế là cậu đã đói bụng đến nỗi không thể chịu được nữa, Tần Nặc chỉ muốn lấp đầy cái bụng mà thôi.
"Tôi còn giữ lại một ít đồ ăn, ăn hết mì tôm thì không no bụng được đâu, để tôi lấy cho cậu!"
Lưu Giai Kỳ lau nước mắt, vui vẻ cười nói, xoay người đi mở ngăn kéo ra, lấy ra không ít đồ ăn cho Tần Nặc.
Còn nghiêm túc giúp Tần Nặc nấu, rửa sạch sẽ, đặt lên bàn.
Tiếp đó, Lưu Giai Kỳ khéo léo ngồi ở một bên, mỉm cười nói: "Ăn đi."
Cái này làm cho Tần Nặc không biết phải làm sao.
Gãi đầu nói: "Cảm ơn."
Tiếp đó, không để ý tới hình tượng, bắt đầu ăn như hổ đói, ăn như gió cuốn.
Chỉ trong chốc lát, Tần Nặc mới sờ bụng, hài lòng dựa vào ghế.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Nặc, Lưu Giai Kỳ chẳng biết tại sao trong lòng vô cùng vui vẻ, giống như chính mình ở ở trong bóng tối, đột nhiên có một chùm ánh sáng bao phủ bản thân.
Tràn đầy cảm giác an toàn.
Cô xấu hổ đỏ mặt, không tự chủ được nắm tay Tần Nặc.
Đột nhiên cảm giác bàn tay đang nắm lạnh như băng, lạnh đến nỗi Lưu Giai Kỳ nhanh chóng rút tay về.
Không chờ cô kinh ngạc, tay phải Tần Nặc đã truyền ra giọng nói lạnh băng của quỷ huyết nhãn "Nhân loại, đừng có tùy tiện chạm vào ta!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận