Các đầu bếp đang bận rộn.
Tần Nặc đi đến, không ít đầu bếp đánh hơi thấy mùi của nhân loại, liếc mắt nhìn Tần Nặc, đáy mắt lộ ra vẻ xem thường và chán ghét, nhưng đều bận rộn làm việc của chính mình, không để ý đến cậu.
Tần Nặc cũng không làm gì hết, trước tiên bắt đầu đi loanh quanh vài vòng trong phòng bếp.
Một đầu bếp đang xào đồ ăn, lộ ra vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn, mạnh mẽ đập cái chảo xuống đất, quay đầu quát "Con chuột kia, nếu như ngươi còn lượn qua lượn lại bên cạnh ta, cẩn thận ta xé ngươi ra đấy!"
Tần Nặc không để ý đến đầu bếp đang nổi giận, mà là lãnh đạm nói "Ngươi, làm lại một phần nữa." "Ngươi thì coi là thứ gì?"
Đầu bếp cười lạnh, tiếp theo, nó mới chú ý tới đồng phục trên người Tần Nặc, sững sờ "Ngươi là quản lý mới được điều tới sao?"
Những đầu bếp còn lại nghe thấy nó nói, đồng loạt kinh ngạc quay lại nhìn Tần Nặc.
Quản lý mới được điều chuyển tới, là nhân loại?
"Nhà hàng của chúng ta là nhà hàng 5 sao đứng đầu, vệ sinh, phục vụ đều không được kén chọn, phải làm thật cẩn thận tỉ mỉ, vì vừa nãy ngươi la lối quá nhiều, để phần lớn nước bọt văng vào làm bẩn thức ăn này."
"Tiền lương và điểm thành tích của ngươi, sẽ bị trừ theo quy định của nhà hàng!"
Tần Nặc không để ý những ánh ánh kinh thường nhìn về phía mình, mặt không đổi sắc nói, cũng xem số hiệu nhân viên của đầu bếp, ghi vào trong sổ quản lý.
"Ngươi dám nhằm vào ta?" Đầu bếp tức giận, khuôn mặt run rẩy dữ dội, muốn rách cả mí mắt, gần như muốn nuốt sống Tần Nặc.
"Dám vô lễ với cấp trên, phạt ngươi 100 quỷ tệ!" Tần Nặc lại ghi chú vào quyển sổ nhỏ.
"Nếu ngươi không làm theo những gì ta nói, mức xử phạt của ngươi sẽ còn tăng lên tiếp!"
"Mẹ, ngươi thì tính là cái gì, sao ông đây lại phải làm thêm một phần nữa?" Đầu bếp trực tiếp hất bay chảo đen, đồ ăn rơi lả ta trên đất.
"Một con chuột nhắt mà thôi, cũng muốn sai bảo chúng ta, ăn trúng gì rồi bị ngu hả!"
"Quản lý thì làm sao? Chuột thì cuối cùng vẫn chỉ là chuột mà thôi, chọn giận bọn ta, thì bọn ta chẻ đầu mày ra đấy!"
Những đầu bếp còn lại cũng nhộn nhịp kêu gào lên.
Chỉ trong một thoáng, toàn bộ phòng bếp, tiếng kháng nghị nổi lên bốn phía.
Tên đầu bếp kia níu lấy cổ áo Tần Nặc, điềm nhiên nói "Cởi bỏ bộ quần áo này ra, rồi cút ra ngoài, bớt đến đây sai sử ông đây!"
Tần Nặc rất bình tĩnh thu hồi sổ nhỏ, sau đó bắt đầu cởi nút áo.
"Ha ha, còn tưởng bản lĩnh lớn thế nào, nhanh thế đã biết sợ làm theo rồi hả?" Đầu bếp đắc ý cười nói.
"Ngươi sai rồi, ta chỉ cởi hai nút áo ra, để tiện cho ta thi hành công vụ thôi."
"Công vụ gì?"
Đầu bếp mới sững sờ, liền thấy Tần Nặc cầm búa Toái Cốt.
Một giây sau, búa Toái Cốt Chủy vung mạnh vào hộp sọ tên đầu bếp! Trong chốc lát, đầu bếp kêu thê lương thảm thiết, ôm đầu quỷ khóc sói gào.
"Chuột nhắt, mày dám..."
Khiến một tên đầu bếp trừng mắt, muốn thay đồng bạn xuất đầu.
Nhưng mới bước ra một cái bước chân, một cây Nhân Cốt Đinh mạnh mẽ đâm vào mi tâm của nó!
Nó ngã ngửa trên mặt đất, cũng theo quỷ khóc sói gào lên.
Tần Nặc nhìn những đầu bếp còn lại, nói: "Ai còn muốn lên, phụng bồi tới cùng, trong tay của ta còn rất nhiều đồ chơi để chào hỏi các ngươi!"
"Náo càng lớn càng tốt, ta không có vấn đề, chỉ là một chức vị mà thôi, nhưng các ngươi là mất bát cơm!"
Tần Nặc, khiến những đầu bếp còn lại dừng bước, đè lại trong lòng xúc động.
Có thể làm việc trong nhà hàng năm sao cao cấp như nhà hàng Âm Tuyền, là cơ hội ngàn năm có một, bọn chúng phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, mới giành được công việc này.
Ném đi, bọn chúng căn bản không có cách nào để sống trong thế giới kinh dị.
Nhà hàng chưa bao giờ thiếu nhân viên, thiếu nhất chính là nhân viên biết nghe lời.
"Bây giờ, còn ai muốn náo không?"
"Nếu như không có, còn đứng ngốc ra đấy làm cái gì, còn không mau cút về cương vị của mình làm việc?" Tần Nặc lạnh lùng quát lớn.
Cái khí tràng này, còn đáng sợ hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=26]
Nhân loại này, không phải nhân vật dễ chọc!
Trong này các đầu bếp đều có ý nghĩ này, mỗi người đều ngoan ngoãn đi về làm việc.
Tên đầu bếp bị đinh ghim vào đầu kia, cũng hốt hoảng đứng lên, chịu đựng đau đớn kịch liệt, làm việc đàng hoàng.
Tần Nặc quay đầu, nhìn tên đầu bếp đập bể đầu, cười híp mắt nói: "Ngươi có năm phút đồng hồ, để thu dọn sạch sẽ chỗ này, nếu để ta phát hiện ra một chút vết bẩn nào, cũng sẽ thưởng cho ngươi một cái đinh!"
Tần Nặc quay đầu, nhìn tên đầu bếp đập bể đầu, cười híp mắt nói: "Ngươi có năm phút đồng hồ, để thu dọn sạch sẽ chỗ này, nếu để ta phát hiện ra một chút vết bẩn nào, cũng sẽ thưởng cho ngươi một cái đinh!"
Đầu bếp vội vã đứng lên, luống cuống tay chân dọn dẹp, rất giống học sinh tiểu học mắc lỗi vừa bị giáo viên dạy dỗ.
Hai phút trước, cả phòng bếp còn đầy tiếng kháng nghị.
Hai phút sau, phòng bếp liền trở về nguyên dạng.
Đồng thời, các đầu bếp càng cần cù làm việc hơn.
Cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra.
Là Lưu Hình và Trương Du đưa đồ ăn xong quay lại, đồng thời cầm thực đơn mới trong tay.
Sau khi bọn họ đi vào, thấp thỏm lo sợ đến gần một tên đầu bếp, rồi lại sợ làm phiền đối phương, cẩn thận từng li từng tí nói: "Cái đó... Đây là đồ ăn của khách hàng ở bàn số hai, phiền... Làm nhanh một chút."
Đầu bếp lén nhìn về phía Tần Nặc đang đứng cách đó không xa, nhận thực đơn, khách khí nói: "Sẽ xong nhanh thôi, mời hai người qua bên kia ngồi một lát, kiên nhẫn chờ chút!"
"???"
Trương Du và Lưu Hình đều ngây người.
Là chúng ta nghe lầm sao?
Cái giọng điệu khách khí này là sao thế?
Tần Nặc đi tới, tiện tay cầm thực đơn lên.
Động tác của Tần Nặc, khiến sắc mặt Lưu Hình và Trương Du trở nên tái nhợt, điên cuồng giơ tay múa chân, ra hiệu cho Tần Nặc bỏ xuống.
"Điên rồi à! Người ta đang làm đồ ăn, sao cậu dám động vào thực đơn?"
Càng làm bọn bọ không nghĩ tới, còn ở đằng sau.
Tần Nặc bỏ thực đơn xuống, âm thanh trầm thấp, mang theo mệnh lệnh : "Mau chóng làm xong hai món ăn này, đừng làm chậm trễ thời gian."
"Đúng đúng, nhất định sẽ không chậm trễ."
Đầu bếp gật đầu như giã tỏi, luống cuống tay chân, ngữ khí thấp kém tột cùng.
Trương Du và Lưu Hình triệt để ngốc trệ.
Không phải là chúng ta đang mơ còn chưa tỉnh đấy chứ?
Tần Nặc ra hiệu hai người qua một bên ngồi xuống, trò chuyện.
Hai người bất an ngồi xuống, vô cùng lạ lẫm nhìn Tần Nặc.
"Cậu... cậu là Tần Nặc à?"
Tần Nặc có chút buồn cười: "Cái này là đang nói nhảm."
"Vậy làm sao..."
Tần Nặc chỉ vào nhãn hiệu trên quần áo mình: "Tôi là quản lý."
"Trời ạ, cậu còn lên làm quan!"
Trương Du một bộ cmn.
"Cho dù là quản lý, cũng không thể nào làm được như vậy chứ?"
Trương Du nhìn nhưng tên đầu bếp đột nhiên như điên, chăm chỉ làm việc, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Các ngươi đừng quên, đây rốt cuộc chỉ là một trò chơi, nắm giữ quy tắc của trò chơi, sẽ trở nên rất đơn giản." Tần Nặc nói.
"Đại ca, có thể truyền cho bọn tôi một hai chiêu không, bọn tôi sắp bị ép đến điên rồi!" Trương Du nắm tay Tần Nặc cầu khẩn.
"Những cái này không dạy được, phải dựa vào bản thân tự tìm tòi." Tần Nặc vỗ vai cậu ta, cậu cũng chẳng thể nói là do mình bật hack được.
"Quản lý đại nhân, đồ ăn của hai người bạn của ngài đã làm xong rồi." Rất nhanh, đầu bếp cầm xẻng tới, cẩn thận từng li từng tí nói. Tần Nặc ra hiệu hai người đi đưa đồ ăn.
Trương Du và Lưu Hình mặc dù là bạn cùng lớp của cậu, nhưng không thể lạm dụng chức quyền, thiên vị cho bọn họ, như vậy sẽ phá hỏng nguyên tắc cơ bản của chức vụ này.
Chức vị mất đi hiệu lực, có khả năng còn phải bị phạt!
Lưu Hình và Trương Du cũng hiểu đạo lý này, cực kỳ biết ý đứng dậy, bưng đồ ăn, đưa đến nhà hàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận