Trên xe, Tần Nặc hỏi: "Chị chúng ta đi ăn ở đâu thế?"
Tần Vũ Thi vừa lái xe, vừa làm ra động tác suy nghĩ: "Hay đi đến nhà hàng đồ Tây mà trước đây em thích ăn nhất đi."
"Đừng đừng... Em không thích."
Tần Nặc xua tay từ chối.
"Sao thế? Trước đây không phải em thường xuyên la hét muốn chị dẫn đi ư?" Tần Vũ Thi hỏi.
"Bây giờ không thích."
Tần Nặc bày ra vẻ mặt khó chịu, bây giờ nghe đến mấy từ nhà hàng này, cậu lại cảm thấy không thoải mái.
Còn có chút cảm giác buồn nôn.
"Vậy thì đi tới tiệm cá nướng đi, chị nhớ em thích ăn cá nướng nhất."
"Chị khó khăn lắm mới về một lần, ăn hết mình đi, đừng để ông bà lại nói chị không thương đứa em trai này!"
"Bên trường học không cần đi học sao?" Tần Nặc hỏi.
Tần Vũ Thi dừng lại một chút, mới lên tiếng: "Chị nghe nói em bị cưỡng chế đưa vào trò chơi kinh dị, nên đã xin nghỉ vài ngày rồi, không cần lo cho chỗ của chị."
Tần Nặc gật đầu một cái.
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của quỷ huyết nhãn: "Chị ngươi không đúng lắm."
"Có ý gì?"
"Trên người có khí tức nguyền rủa." Quỷ huyết nhãn nói.
Sắc mặt Tần Nặc khẽ thay đổi, nhìn lén về phía Tần Vũ Thi đang nghiêm túc lái xe, nói: "Ngươi chắc chắn không?"
"Muốn tin hay không thì tùy."
Quỷ huyết nhãn vứt qua một ánh mắt, trực tiếp không thèm để ý.
Nguyền rủa?
Là bị quỷ quấn lấy, hay là do cái gì?
Tần Nặc mải nghĩ trong lòng.
Tần Vũ Thi chú ý tới ánh mắt của Tần Nặc, cười tươi nói: "Tiểu quỷ, nhìn trộm cái gì thế, lâu rồi không gặp, ngạc nhiên khi thấy chị xinh đẹp hơn hả?"
"Ừm, đúng thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=29]
Tần Nặc gật đầu.
"Mấy tháng không gặp, còn biết nói khoác!" tâm trạng Tần Vũ Thi không tồi, còn lo trong bảy ngày này, khi nhìn thấy em trai hoạt bát của mình, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Rất nhanh đã tới tiệm cá nướng.
Hai chị em xuống xe, muốn tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
"Chị đi vào nhà vệ sinh một lát."
"Còn có, chờ chút nữa có bạn của chị đến, nhân tiện giới thiệu cho hai người làm quen."
"Bạn trai à?" Tần Nặc hỏi.
"Là bạn thân đó, rất xinh đẹp, lát nữa gặp mặt, đừng để lộ vẻ mê mệt, làm chị em mất mặt nhé!"
Nói xong, Tần Vũ Thi rời đi.
Tần Nặc không đặt suy nghĩ vào người bạn kia, ngược lại là nghĩ về chuyện nguyền rủa.
Cậu thử mở ra con mắt phân tích.
Nhưng khi trở lại thế giới hiện thực, mới phát hiện, quỷ vật lấy được ở thế giới kinh dị, và tất cả kỹ năng chờ, đầu không thể sử dụng.
Hiển nhiên những vật này, một khi bị mang ra khỏi thế giới kinh dị, sẽ mất đi hiệu lực.
"Cậu chính là Tần Nặc sao?"
Đợi một hồi, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Không đợi Tần Nặc quay đầu lại, một cô gái tóc dài đã ngồi xuống trước mắt.
Gương mặt nữ sinh vô cùng tinh xảo, giống như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, mái tóc bay trong gió, bộ quần áo bó sát người bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn, lúc ngồi xuống, đường cong mềm mại, lộ rõ đây là vóc dáng của người kiêu ngạo.
Nếu như nói chị của mình là kiểu người hoạt bát.
Vậy cái người trước mắt này, chính là kiểu ngự tỷ điển hình.
"Chị là?"
"Tôi là Vương Huân, bạn của chị gái cậu, cô ấy thường xuyên nói với tôi, cô ấy có một đứa em trai không được bình thường lắm." Vương Huân chủ động giơ tay.
Tần Nặc vội vàng đứng lên, nắm chặt cái tay nhỏ trắng noãn kia.
Mềm mại không xương, giống như ngọc.
"Ồ, Tiểu Huân cậu tới nhanh thế?" Tần Vũ Thi vừa đi vệ sinh về, vui vẻ nói.
"Giới thiệu với cậu một chút, đây là..."
"Không cần, chúng tôi đã làm quen rồi."
"Hơn nữa em trai cậu giống hệt những gì cậu miêu tả, là một tiểu sắc lang đấy." Vương Huân cười nói.
Vậy nên Tần Nặc mới chú ý, bản thân vẫn luôn nắm tay con nhà người ta.
Hơn nữa, ngón tay cái của mình còn lau qua lau lại trên mu bàn tay tinh tế nhắn bóng của người ta!
Tần Nặc lập tức rút tay về, cười xấu hổ nói: "Cái đó, đồ ăn đã lên hết rồi, ngồi xuống ăn trước đi!"
Cùng lúc, Tần Nặc thầm mắng quỷ huyết nhãn.
Tay phải sờ soạn Vương Huân, tất nhiên là cho quỷ huyết nhãn điều khiển.
Tần Vũ Thi cười phụ họa, lén lút trừng mắt nhìn Tần Nặc.
Tên nhóc này, mới cảnh cáo nó xong.
Vậy mà mới gặp mặt, đã lộ ra nguyên hình rồi!
May mà, Vương Huân không hề để ý.
Sau khi ngồi xuống, nói: "Trong 7 ngày, đám bạn học các cậu sau khi bị cưỡng chế đưa vào thế giới kinh dị, đã tạo ra động tĩnh không nhỏ."
Tần Nặc: "Tôi biết."
Bị cưỡng chế đưa vào trò chơi kinh dị, cũng không ít, nhưng lúc trước đều là lựa chọn ngẫu nhiên một nơi may mắn.
Như loại chuyện xảy ra lần này, đem nguyên toàn bộ học sinh trong một xe đưa vào trò chơi kinh dị, thì là lần đầu tiên.
"Sau khi vào trong trò chơi kinh dị, cậu ở phó bản nào, chức vị nào thế, nhiệm vụ là gì?" Vương Huân rót một cốc nước, hỏi.
Vẻ mặt Tần Nặc kỳ lạ.
Đây gọi là gì thế?
Tra hỏi.
"Tiểu Huân." Tần Vũ Thi nhắc nhở một câu.
Vương Huân giật mình, vỗ vỗ đầu, cười nói: "Ngại quá, bệnh nghề nghiệp tái phát, quên mất bây giờ đang ăn cơm cùng bạn bè."
"Chị Vương Huân làm nghề gì vậy?"
"Bây giờ Vương Huân là một cảnh sát, thuộc tổ điều tra phá án."
"Đồng thời, cũng là một người chơi đại thần, bốn lần tham gia trò chơi kinh dị, hơn nữa cho điểm cũng không tồi." Tần Vũ Thi ôn vai chị em tốt, cười mỉm nói.
"Nếu cậu có câu hỏi gì liên quan đến trò chơi kinh dị, thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào." Vương Huân nói.
"Tất nhiên, đối với lần đầu tiên vào trò chơi kinh dị, hơn nữa dưới tình huống không có cơ chế bảo vệ của quốc gia, bảy ngày kia hẳn là một quãng thời gian khó khăn đối với cậu."
"Thậm chí nói là ác mộng cũng không ngoa!"
Vương Huân thấm sâu trong người, thấu hiểu nói.
"Vẫn tốt thôi."
"Cảm giác trải qua rất vui vẻ, giữa hàng xóm với nhau, quỷ cũng rất dễ ở chung." Tần Nặc nói.
Nụ cười của Vương Huân cứng đờ.
Vui vẻ?
Rất dễ ở chung?
Đây là lời người mới nên nói sao?
Lúc trước khi cô vào trò chơi kinh dị, mặc dù có cơ chế bảo vệ, nhưng vẫn cảm thấy một ngày bằng một năm, mỗi ngày trôi qua đều giống như gặp ác mộng!
Huống chi, còn là trong tình trạng không có cơ chế bảo vệ!
Tần Vũ Thi nói: "Em trai tôi nó những con quỷ kia ở chung rất tốt, nhất là còn có một con quỷ rất nhiệt tình, thường xuyên đưa đồ ăn miễn phí cho nó, sợ nó đói bụng."
"Cái này, đúng là chúng ta cùng chơi một trò chơi sao?"
Vương Huân ngơ ngác.
Cô từng hỏi qua không ít người tiến vào trò chơi kinh dị.
Nghiêm trọng nhất là người bị dọa đến mức bị bệnh tâm thần.
Thấp hơn một chút, cũng là đắm chìm trong bóng tối trong sợ hãi, không thể nào thoát ra.
Loại người dùng lí do vui vẻ thoát tục để thoái thác như Tần Nặc, thì là lần đầu tiên cô nghe được!
Nhưng rất nhanh, Vương Huân là hiểu ra.
Nói láo.
Chắc là không muốn để chị gái mình lo lắng, lo lắng vì bản thân có bóng ma.
Cũng có thể là, muốn ở trước mặt mỹ nữ, bộc lộ vẻ đẹp nam tính, một mặt cứng rắn.
Tóm lại, Vương Huân không tin lời Tần Nặc nói.
Vương Huân cũng lười vạch trần, nói: "Người có tâm trạng tốt như cậu, chị gặp rất ít."
"Không bị trò chơi kinh dị ảnh hưởng, là một chuyện rất đáng để ăn mừng."
"Đúng nhỉ, đừng nhìn em trai tôi bình thường không nghiêm túc lắm, nhưng trên phương diện tinh thần, nó rất xuất sắc!" Tần Vũ Thi cười nói.
"Nếu cho cậu một cơ hội nữa để vào trò chơi kinh dị, cậu vẫn sẽ chọn tiến vào sao?" Vương Huân hỏi.
"Không biết nữa." Tần Nặc lắc đầu.
Cậu cũng suy nghĩ về vấn đề này.
Cuối cùng, vì có bàn tay vàng, phần thưởng của cậu nhiều hơn người khác rất nhiều.
Bây giờ ở thế giới kinh dị, cậu còn có một sản nghiệp cá nhân nữa đó!
Hơn nữa, trò chơi này hình như cũng không khó lắm.
Huống chi những trò chơi kinh dị lần sau, còn có cơ chế bảo vệ của quốc gia!
Nhưng bây giờ, Tần Nặc không vội vàng đi xem xét chuyện này.
Cậu đang thắc mắc, tại sao trên người chị gái mình, lại có nguyền rủa?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận