Chương 38: Búp bê quỷ vá lỗi, cảnh tượng ấm áp!
Rầm!!
Đêm khuya, tên quỷ khốn nạn rơi từ trên tầng 4 xuống, va chạm mạnh xuống sàn nhà.
Bê tông cốt thép cứng cáp, trực tiếp hòa làm một với cơ thể của gã vỡ ra như miếng đậu phụ.
Máu tươi và óc, hòa quyện phun trào ra ngoài!
Vài giây sau, tên quỷ khốn nạn bò dậy, cơ thể máu thịt mơ hồ, dần dần khôi phục từng chút một.
Gã ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng 4, khóe mắt như muốn nứt ra gào lên: "Thằng nhóc kia muốn kéo tao tới căn phòng kia, nhất định là có liên quan đến con điếm mày!"
"Ông đây phải chém chết con mụ ăn hại đó! Phải chặt thằng nhãi chỉ biết cười đó ra thành từng khúc!!"
Tên quỷ khốn nạn giống như bị điên, không ngừng gào thét.
Nhưng giây sau, giọng nói của gã đột nhiên im bặt.
Ở sảnh lớn, ông chủ chống gậy đang nhìn gã, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
Nhưng lại khiến tên quỷ khốn nạn lạnh toát từ đầu tới chân!
"Chuyện của hai vợ chồng các ngươi, ta không quan tâm, nhưng bây giờ là giờ đi ngủ, ngươi lại cứ to tiếng làm loạn ở sảnh lớn, vi phạm quy định của chung cư."
"Nếu ta còn nghe thấy tiếng ngươi nữa, thì sẽ vặt lưỡi ngươi ra, sau đó đuổi cả nhà ngươi ra khỏi chung cư." Ông chủ bình tĩnh nói xong, sau đó chống gậy, chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Tên quỷ khốn nạn im như ve sầu mùa đông, không dám nói thêm một câu.
Sau khi ông chủ rời đi được một lúc, mới dám lên tầng.
Nhưng như vậy thì không thể dập tắt lửa giận trong lòng gã, lúc lên tầng, gã nắm chặt một con dao trong tay, sát khí ngập trời.
Nhưng, khi lên đến tầng 3, bước chân gã đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng, gương mặt Hoa Hồng Đen tinh xảo, để lộ ra vẻ đẹp kinh diễm lòng người.
"Chuyện của gia đình ông, tôi đã tìm hiểu kỹ rồi."
"Dù ông có tức giận như thế nào, thì cũng chẳng thể giết nổi vợ mình."
"Chi bằng hợp tác với tôi, tôi giúp ông giết vợ, thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=38]
Giọng nói ma mị của Hoa Hồng Đen, mang theo chút dụ hoặc.
Lời này không phải là giả.
Vợ chồng bọn họ đã chém giết nhau nhiều năm, lại cứ không thể giết chết đối phương.
Cho dù có tan xương nát thịt, ngày hôm sau, bọn họ vẫn sẽ quay trở lại trong phòng 403.
Ánh mắt tên quỷ khốn nạn ánh lên vẻ tham lam, điên cuồng bơi lội ở nơi nhấp nhô phập phồng, đường nét quyến rũ trên người Hoa Hồng Đen.
Trong mắt đầy sự hưng phấn, như thể con dã đói khát từ lâu, nhìn thấy một chú cừu mọng nước, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn lột sạch đối phương!
Chỉ là, tên quỷ khốn nạn vẫn giữ được lý trí, hỏi: "Có lòng tốt giúp tao thế à, mày muốn cái gì?"
"Trong chung cư này, có mấy người khiến tôi khó chịu, giúp tôi giải quyết bọn họ, đây là điều kiện của tôi." Hoa Hồng Đen nhàn nhạt nói.
Tên quỷ khốn nạn bước lên trước, ngón tay khô khốc, cái đầu trọc lóc bóng loáng không có một sợi tóc, khóe miệng nứt ra, bày ra vẻ tươi cười: "Nhưng mà sao cứ nghe như, tao sẽ bị thiệt thế nào ấy nhỉ!"
Hoa Hồng Đen cười lạnh một tiếng, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ dùng một ngón tay nâng cái cằm lông râu um tùm chã tên quỷ khốn nạn lên: "Vậy ông muốn thế nào?"
Ánh mắt tên quỷ khốn nạn dời xuống dưới, cười nói: "Cái này còn phải xem biểu hiện của mày ra sao rồi."
"Được thôi, đến phòng tôi đi, tôi sẽ thể hiện thật tốt cho ông xem."
Hoa Hồng Đen châm lên ngọn lửa trong lòng tên quỷ khốn nạn, xoay người đi về hướng phòng cô ta.
Tên quỷ khốn nạn tham lam ngửi mùi hương còn vương vấn trong không khí, đi sát theo sau.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng mở ra, Hoa Hồng Đen kéo tay tên quỷ khốn nạn, giọng nói nhẹ nhàng phả vào tai: "Đến đây."
Tên quỷ khốn nạn như bị câu mất hồn phách, bị lôi kéo vào phòng.
Nhưng khi bàn chân vừa bước vào cánh cửa phòng, thì đột nhiên dừng lại!
Đôi mắt tên quỷ khốn nạn thay đổi, bỗng trở nên hung ác: "Không đúng, mày không phải con đàn bà lúc sáng!"
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, đột nhiên dùng một tay kéo Hoa Hồng Đen từ trong phòng ra ngoài.
Trong nháy mắt, Hoa Hồng Đen biến mất không thấy đâu nữa.
Thứ bị kéo ra, là một con búp bê phương Tây trên người đầy mảnh vá!
“Đây là...”
Nhận ra cái gì đó, tên quỷ khốn nạn ngẩng đầu lên, phát hiện ra căn phòng trước mắt không phải phòng 302, mà là phòng 301!
Hơn nữa cửa phòng đã bị mở ra!
Trong phòng 301, chỉ có bóng tối đen nhánh, giống như vực sâu, gió lạnh thổi qua mặt lạnh buốt.
“Bẫy!!”
Trong chốc lát, tên quỷ khốn nạn cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn bóng tối trong phòng, toàn thân không khống chế được mà run rẩy, giống như đang đối mặt với một thứ siêu đáng sợ.
"Cha à, người tới rồi sao?"
Trong bóng tối, truyền đến âm thanh thanh thoát của cô bé.
Tên quỷ khốn nạn xuay người chạy mất, liều mạng chạy về phía đầu hành lang bên kia.
"Nếu đã tới cửa rồi, sao không quay lại nhìn con gái ruột của mình một cái chứ."
"Cha con nhiều năm không gặp, lại được đoàn tụ với nhau, đúng là một cảnh tượng ấm áp và cảm động mà, ngươi nói xem có đúng không?"
Tần Nặc chặn lại lối đi của tên quỷ khốn nạn, nắm chặt Quỷ Thạch trong tay, hung hăng đập vào trán tên quỷ khốn nạn.
Quỷ vậy cấp khủng bố, khiến tên quỷ khốn nạn mất ý thức chỉ mấy giây ngắn ngủi, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, một chân, bước vào trong phòng
Vẻ mặt tên quỷ khốn nạn hoảng sợ và vặn vẹo, khi muốn rụt cái chân kia về, lại bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo lại, đè nặng lên người.
Cho dù tên quỷ khốn nạn liều mạng giãy giụa, nhưng cơ thể vẫn bị bóng đen trong phòng nuốt chửng từng chút một.
Gã vươn tay, nắm chặt lấy khung cửa, sợ hãi hét lớn: "Không!!"
Một đôi tay nhỏ nhắn trắng bệch, vươn ra từ trong bóng tối, ôm chặt cổ tên quỷ khốn nạn.
Gương mặt tái xanh của cô bé xuất hiện trên vai tên quỷ khốn nạn, lộ ra nét mặt tươi cười: "Cha à, con chờ cha lâu lắm rồi đó, cuối cùng người cũng tới!"
Cuối cùng, tay tên quỷ khốn nạn thả lỏng ra, bị con gái của chính mình, kéo vào trong phòng sâu như cái động không đáy.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, không ngừng vang lên từ trong căn phòng này...
Cạch!
Tần Nặc đóng cửa phòng 301 lại, âm thanh đột nhiên im bặt!
Tần Nặc vô cảm nhặt con búp bê phương Tây có đầy mảnh vá từ mặt đất lên.
Búp bê quỷ vá lỗi!
Đây là vật phẩm nhận được từ rương báu đồng sau khi hoàn thành phó bản lần trước.
Nó có thể lén lút chế tạo ảo giác, đồng thời thay đổi cảnh tượng xung quanh, bản thân nó cũng sẽ biến thành thứ đối phương khao khát nhất trong lòng.
"Trừ khi có thể khiến nó tự đi vào!"
Khi quỷ Huyết Nhãn nói những lời này, đã đánh thức Tần Nặc, bỗng nhiên nghĩ đến búp bê quỷ vá lỗi, dùng cái này đối phó với tên quỷ khốn nạn, còn gì thích hợp hơn.
"Trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu quỷ vật thế?"
"Nhưng mà không thể không nói, cách này của ngươi đúng là rất hay." Quỷ Huyết Nhãn nói.
"Tên quỷ khốn nạn kia đắm chìm trong rượu chè, cờ bạc, gái gú đến mức bụ bẫm, đã không thể phân biệt tình hình nữa rồi, thế nên ta mới chắc, gã sẽ rơi vào cái bẫy vụng về này." Tần Nặc nói.
Phòng 302 ở bên cạnh, mở ra khe cửa nhỏ, một đôi mắt ló ra ngoài.
Từ lúc mới bắt đầu, công chúa Dao Dao đã nghe thấy âm thanh kinh khủng, nên luôn trốn trong phòng mình.
Khi đã xác nhận không còn tiếng gì nữa, mới thử mở cửa, nhìn thấy là Tần Nặc, mới nhẹ nhàng thở ra mở cửa phòng, vỗ nhẹ vào ngực mình, nói: "Làm tôi sợ muốn chết, cậu nửa đêm rồi không ngủ đi, ở hành lang tầng 3 gào thét khóc lóc làm gì thế?"
Tần Nặc nói: "Không phải tôi hét, là tiếng của hộ gia đình ở tầng trên."
Công chúa Dao Dao hơi ngơ ngác, gãi đầu: "Cậu làm cái gì rồi?"
“Làm một chuyện tốt.”
Tần Nặc hơi mỉm cười: “Giúp một người cha già hiền hòa, gặp lại cô con gái đã nhiều năm không gặp."
"Hai cha con họ, đang ôm nhau khóc ở phòng 301 đấy chứ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận