"Những học sinh bị cưỡng chế đưa vào trò chơi kinh dị đã trở về!"
Khi tin tức này vừa truyền ra ngoài, đã khiến toàn bộ cư dân Long quốc quan tâm, trên mạng đã loạn như ong vỡ tổ.
Bảy ngày trước, xe buýt của trường đại học Cận Châu rơi xuống sông, đã dẫn đến nhiều phía quan tâm.
Nguyên nhân khiến mọi người quan tâm đương nhiên không phải là vì xe rơi xuống sông, mà là toàn bộ 45 học sinh bị cưỡng chế đưa vào trò chơi kinh dị.
Trong bảy ngày này, hầu như tất cả mọi người đều quan tâm liệu những học sinh này có thể trở về hay không.
Hiện tại, cuối cùng cũng có kết quả.
Mà kết quả vừa được thông báo, làm không ít người thở dài.
Những học sinh còn sống trở về, còn chưa được một nửa!
Trên cầu vượt Cận Châu, thành viên tổ cảnh sát vượt rào tiến vào, phong tỏa hai đầu cầu, xe cứu thương và xe cảnh sát lần lượt chạy đến.
Từng người trong đám Đường Minh sau khi được xác nhận thân phận, đưa lên xe cứu thương, đến bệnh viện kiểm tra cơ thể.
"Họ tên."
"Tần Nặc."
"Tuổi tác."
"..."
Một cảnh sát trẻ đang ghi chép lại thông tin thân phận của Tần Nặc, thấy dáng vẻ Tần Nặc thấp thỏm, thở dài một hơi, vỗ vai cậu: "Đứa trẻ ngoan, anh biết bảy ngày này là khoảng thời gian tối tăm nhất mà các em phải trải qua, nhìn thấy bạn học của mình chết đi thì sẽ rất đau lòng."
"Nhưng phải nhớ, các em còn sống trở về, các em là anh hùng, phải nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối!"
Tần Nặc trừng mắt nhìn, gật đầu một cái: "Vâng, em biết rồi."
Thật ra, cậu không quan tâm, cũng không phải vì những thứ này.
Mà là nghĩ, quá trình kiểm tra tiếp theo.
"Bác sĩ có thể phát hiện ra tay phải của mình bất thường không?"
Ở trong trò chơi kinh dị, ký khế ước với quỷ, cũng chẳng phải hành động ác độc gì.
Trước đây, báo đài đưa tin phần lớn người chơi cấp thần ký khế ước nguyền rủa với quỷ, được rất nhiều sự quan tâm, thậm chí trực tiếp tham gia vào tổ chức Ngự Quỷ giả, dốc sức cho Long quốc.
Nhưng khéo là Tần Nặc không muốn thu hút sự chú ý.
Càng nhiều sự chú ý, phiền phức càng lớn.
"Yên tâm, ta có thể gây nhiễu loạn thần kinh não của những bác sĩ kia, tạo ra ảo giác, giúp ngươi thuận lợi vượt qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=28]
giọng nói của Huyết nhãn quỷ vang lên trong đầu.
"Sao tự nhiên ngươi lại tốt thế?" vẻ mặt Tần Nặc đầy vẻ hoài nghi, cái tên này chẳng phải rất thích thấy cậu gặp phiền phức sao?
"Ta cũng không muốn bị nhân loại các ngươi để mắt tới." Huyết nhãn quỷ thản nhiên nói.
Rất nhanh, các học sinh được đưa đến bệnh viện, qua một lượt kiểm tra, đều thuận lợi vượt qua, tiếp theo, lại được đưa đến cục cảnh sát, chờ người nhà mỗi người tới đón.
Trong sảnh lớn, Đường Minh sán lại gần, đầy hứng khởi hỏi: "Lão Tần, phần thưởng vượt phó bản của mày là cái gì?"
"Một vài thứ đồ chơi kỳ lạ, không có gì đặc biệt." Tần Nặc sờ mũi, bình tĩnh nói.
Bình thường bình thường.
Chỉ là thưởng một cái cửa hàng tiện lợi mà thôi.
"Thôi đi, bớt giấu diếm đi, mày lăn lộn ở nhà hàng lên đến chức quản lý, điểm nhất định cao hơn tao nhiều."
Nhưng Tần Nặc không muốn nói, Đường Minh cũng không hỏi nhiều.
"Tao cho mày xem thử phần thưởng của tao."
Đường Minh nhìn xung quanh, thần thần bí bí dùng cơ thể che khuất tầm nhìn, từ dưới quần áo, lấy ra một cái tất hôi thối chua lè.
"Thì ra mày còn có đam mê này?" Tần Nặc kinh ngạc.
"Cút, đây là quỷ vật! Mày xem thử thông tin chưa, những người chơi già dặn kinh nghiệm kia bán một món quỷ vật, có thể bán được mấy ngàn vạn ở ngoài thị trường đấy!"
"Mặc dù cái này của tao có hơi low một chút, nhưng vẫn là quỷ vật, chắc là có thể bán với giá mấy chục, hoặc là mấy trăm vạn đấy?"
"Hơn nữa, ở phương diện đam mê này, mày mới là người mạnh nhất, ai mà đang yên đang lành lại mang theo một tấm băng vệ sinh đã dùng rồi, ở trong người chứ?" Đường Minh chửi bậy.
"Tao cho mày xem một chút phần thưởng của tao." Tần Nặc cười rồi nói, sau đó lấy ra một bình màu vàng ra.
Đường Minh ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"
"Tao cũng không rõ lắm, phần thưởng nói là nước thần, uống vào thì lần sau quỷ gặp ngươi, sẽ trốn đi thật xe giống như gặp phải ôn thần."
"Trời móa, đây là bảo bối đấy!"
Hai mắt Đường Minh phát sáng: "Cái gì cũng đừng nói, để tao thử trước, uống cái này vào, chẳng phải những phó bản sau tùy tiện chơi à?"
Nói lấy, vặn nắp, muốn uống một ngụm.
Nhưng vừa chạm vào miệng, thì cản thấy sai sai, một mùi khai nồng đậm tỏa ra, vô cùng gay mũi.
Đường Minh xen trên thân bình, cuối cùng ở dưới đáy bình, nhìn thấy ba chữ nước tiểu đồng tử.
"Mọe, lão Tần mày đáng phải chém ngàn dao, may mà còn chưa uống, nếu không tao phải liều mạng với mày!"
Đường Minh hét lớn một tiếng, dẫn tới ánh mắt của không ít người, cậu ta nhanh chóng che miệng lại, ngồi xuống.
Vô cùng ghét bỏ nước tiểu đồng tử, nhét về tay Tần Nặc.
"Đúng là nước tiểu đồng tử, mày chơi tốt như thế, phần mềm lại keo kiệt như vậy, đau lòng cho mày một giây." Đường Minh nhìn Tần Nặc.
Tần Nặc cười không nói, cất nước tiểu đồng tử về.
Cậu vẫn cảm thấy cái thứ này sau này sẽ có chỗ cần dùng đến.
Lưu Giai Kỳ đi tới.
"Tần Nặc, cha mẹ tôi tới rồi, tôi về trước."
"Bảy ngày này, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu." không biết tại sao, khi cô nói hai câu này, gương mặt đỏ ửng hết lên.
Tần Nặc khẽ gật đầu: "Cùng là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau, là điều đương nhiên."
"Ừm, lần sau nếu cậu có thời gian, tôi mời cậu đi ăn, rồi cẩn thận cảm ơn cậu.
Sau khi Lưu Giai Kỳ đi, Đường Minh sát lại gần, nở nụ cười thiếu đòn: "Được nha, lão Tần, tao nghe nói mấy ngày này, mày và hoa khôi Lưu Giai Kỳ ngủ chung một cái giường, bây giờ xem ra, người ta xem ra đã nằm trong lòng mày rồi ha?"
"Cậu ấy ngủ ở chỗ cậu ấy, tao ngủ ở chỗ của tao"
"Dưới tình huống như vậy, tao không muốn nghĩ đến mấy chuyện kia." Tần Nặc nói.
"Mày đúng là thẳng nam sắt thép, tao phục rồi."
"Đào khoa tặng không tới cửa, mày trực tiếp chặn ngoài cửa, còn tiện tay khóa cửa!" Đường Minh không còn gì để nói.
"Tần lão đại, người nhà của chúng tôi tới rồi, chúng tôi đi trước!"
Trương Du và Lưu Hình đi tới, cúi đầu một góc 90 độ với Tần Nặc, vô cùng tôn kính.
"Một đường thuận buồm xuôi gió." Tần Nặc khoát tay.
Đường Minh ngạc nhiên: "Hai người này, trước đây ở trong lớp chẳng phải đều không để ý đến mày sao? Hiện tại sao như gặp được ân nhân thế?"
"Chắc là do nhân cách của tao có sức hút."
Tần Nặc thuận miệng trả lời, nhìn thời gian, bắt đầu ngồi không yên.
"Tần Nặc, người nhà của cậu tới rồi, có thể đi." Một cảnh sát tới nói.
Tần Nặc nói tạm biệt với Đường Minh, đi ra khỏi cục cảnh sát, từ xa đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cao gầy, gấp gáp nhìn khắp nơi.
Tần Nặc đi qua, vẫy tay: "Chị, em ở đây!"
"Em trai! Chị lo cho mày muốn chết, đúng là ông trời phù hộ, may mà mày còn sống trở về!"
Khi Tần Vũ Thi nhìn thấy Tần Nặc, đôi mắt kích động đến đỏ ửng lên, chạy tới ôm lấy Tần Nặc chỉ có 1m67.
Vòng một to tròn nảy nở, trực tiếp dán vào mặt Tần Nặc.
Mềm mại, lại kín gió!
Những người xung quanh đi ngang qua, nhìn thấy một màn này, không tránh được nuốt một ngụm nước bọt.
Khá lắm!
Dùng sữa rửa mặt, ta cũng muốn!
"Chị à, chị thả em ra trước đi, em không thở được nữa!" Tần Nặc giãy giụa nói.
Tần Vũ Thi thả Tần Nặc ra, kéo cậu đi về phía xe: "Trước đừng nói gì hết, chị dẫn mày đi ăn một bữa thịnh soạn, để mừng may mắn đuổi vận đen cho mày!"
"Bảy ngày này, chắc là mày chẳng ăn được gì ngon lành đâu nhỉ?"
"Thật ra, đồ em ăn cũng không tệ lắm, trong trò chơi, có một con quỷ rất nhiệt tình, thường xuyên cung cấp miễn phí đồ ăn cho em, giúp em giải quyết vấn đề ba bữa ăn gì." Tần Nặc nói.
"Còn có quỷ tốt như vậy sao?" Tần Vũ Thi sững sờ.
Cùng thời gian.
Trên hàng lang của Nhà hàng Âm Tuyền.
Quỷ máy bán hàng đột nhiên hắt xì mấy cái, cả người là lệ khí lẩm bẩm: "Cứ cảm thấy có tên nào đấy đang mắng ông đây?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận