Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Biến Thế Giới Kinh Dị Thành Trò Chơi Nuôi Dưỡng

Chương 23: Khoai Sọ Phỏng Tay

Ngày cập nhật : 2025-06-05 00:53:13
Khi rời khỏi siêu thị Võng Lượng, thì đã là nửa đêm.
Cạnh một trạm xe buýt âm u đen kịt, hai tay Tần Nặc đang ôm một cái hộp.
Cái hộp tỏa ra thi khí, khiến Tần Nặc cảm thấy cực kỳ bất an.
"Trong hộp này rốt cuộc là cái gì?" Tần Nặc hỏi.
"Một ngón tay." Quỷ huyết nhãn nói. "Ngón tay còn có thể làm ầm ĩ như vậy sao?" Tần Nặc hoảng sợ.
Chỉ sợ chủ nhân của ngón tay này phải là một con quái vật nguy hiểm?
"Cái thứ này cũng có thể làm nguyên liệu để nấu ăn, khẩu vị của đám quỷ các ngươi thật là thiên kì bách quái." Tần Nặc chửi bậy.
"Không phải vấn đề ở chỗ khẩu vị."
"Là bọn chúng chỉ có thể ăn vật này, hoặc là nói, đây là thứ đồ ăn duy nhất mà bọn chúng có thể hấp thu."
"Có thể ăn ngón tay quỷ này, chắc chắn sẽ là một thứ đáng sợ đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi."
Quỷ huyết nhãn nói.
"Lợi hại hơn ngươi hả?" Tần Nặc hỏi dò một câu.
"Tạm được, nếu như ta không bị thương, mở hết toàn bộ chín con mắt ra, sẽ không thua nó!" Quỷ huyết nhãn ngạo mạn nói.
"Ngươi bị thương à? Ai làm ngươi bị thương, có nghiêm trọng không?"
"Ngươi hỏi quá nhiều!"
"Nhân loại, đừng tưởng rằng ngươi đã ký khế ước với ta, là cảm thấy chúng ta quen thân, ngươi lừa ta, thù này ta nhớ kỹ, chờ một năm sau, khế ước được giải trừ, ta sẽ là con quỷ đầu tiên ăn ngươi!"
"Vậy cứ để một năm sau lại nói chứ sao."
"Hơn nữa, một năm sau chắc gì ngươi đã thắng được ta?" Tần Nặc không để ý chút nào cười nói.
Đinh đinh.
Tiếng chuông kéo dài từ phương xa truyền đến.
Trong màn sương trắng xóa, xe buýt chậm chậm chạy tới.
"Xe đến rồi." Tần Nặc ôm hộp đứng dậy.
"Ngươi chỉ là một nhân loại mà lại dám ngồi xe buýt, không sợ bị quỷ quái trong xe xé nát sao?" Quỷ huyết nhãn hỏi.
"Sợ cái gì, chẳng phải là có ngươi rồi sao?" Tần Nặc cười nhạt, tác dụng của quỷ vật áo mưa của tên sát nhân không lớn, chỉ cần có con quỷ nào lợi hại hơn chút là có thể biết Tần Nặc đang giả dạng.
Chính vì như vậy, Tần Nặc dứt khoát quang minh chính đại đi trên đường cái.
Dù sao đã có khế ước, huyết nhãn quỷ có đủ điều kiện đảm đương ô dù của cậu.
Xe buýt dừng lại ở trạm dừng, cửa trước xe từ từ mở ra.
Tần Nặc trực tiếp lên xe, cũng bỏ hai tờ quỷ tệ vào trong hộp.
"Nhân loại?"
Quỷ tài xế chuẩn bị đóng cửa xe, đột nhiên phát hiện ra thân phận của Tần Nặc, theo bản năng ngây ngẩn.
Một nhân loại, lúc nửa đêm, ngồi xe buýt trong thế giới kinh dị.
Cái này quá hung hăng ngang ngược rồi!
Rất nhanh quỷ tài xế yên tĩnh lại sự bất ngờ trong lòng.
Làm như vậy, chỉ có hai loại nhân loại.
Một là bán quỷ.
Hai là mang trên người quỷ vật nào đó rất đáng sợ.
Tóm lại, có át chủ bài, cũng không e ngại quỷ tìm đến phiền toái.
Quỷ tài xế có kinh nghiệm lái xe buýt mấy năm, hiểu rõ đạo lý trong đó, chỉ nhíu mày, cực kỳ chán ghét nhân loại ngồi xe của nó, tiếp đó đóng cửa xe, khởi động xe buýt.
Hành khách ngồi trên xe buýt không nhiều.
Một đôi nam nữ.
Một người già.
Còn có một hành khách quấn kín khắp người y chang một cái xác ướp.
Trong xe buýt, không có bất kỳ khí tức con người, hiển nhiên đều là quỷ.
Bọn chúng trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Nặc, ánh mắt đều mang cảm giác nghi ngờ.
Khí tức của nhân loại, chui vào mũi của bọn nó, giống như hương đồ ăn thơm ngào ngạt, khơi dậy sự thèm ăn của chúng.
Chỉ là, bọn chúng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Hơn nửa đêm, mà một mình đi lại trên đường cái trong thế giới kinh dị, hơn nửa chính là một nhân vật hung ác không dễ chọc.
Cái bụng đang thèm ăn, làm cách nào cũng không thể kìm nén được, bọn chúng phải ngăn chặn lại.
"Cái hộp kia."
Đột nhiên, con quỷ xác ướp ngồi đằng sau nhất mở miệng, nói.
Những con quỷ còn lại mới chú ý tới cái hộp trong tay Tần Nặc, tiếp đó, mắt bọn chúng sáng rực lên, còn sáng hơn lúc nhìn thấy nhân loại.
"Nguyên liệu nấu ăn quý hiếm!"
Tần Nặc nhướng mày.
Cái này thì cậu không nghĩ tới, những con quỷ này lại có ý định nhắm vào cái hộp.
Xe buýt đột nhiên dừng lại, đã đến trạm dừng.
"Đã đến núi Tang Huyết, những hành khách đang đứng, mời mang theo hành lý của mình xuống xe, tram tiếp theo là..."
Cửa xe mở ra.
Không có hành khách xuống xe, cũng không có hành khách lên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=23]

Bầu không khí trong xe, càng ngày càng đông cứng.
Đột nhiên, người nam trong đôi tình lữ, đứng lên, đi về phía Tần Nặc.
Vẻ mặt anh ta tái nhợt, lại lộ sự tham lam bệnh trạng, rất giống tên nghiện mới chơi thuốc xong.
Đi đến bên cạnh Tần Nặc, bộ mặt quỷ dị của anh ta nhúc nhích, dưới da như có những con côn trùng đang nhúc nhích, phát ra âm thanh như dây thanh bị xé rách: "Nhân loại, hộp..."
Nó còn chưa nói xong, Tần Nặc lạnh như băng mở miệng: "Cút!"
Đôi mắt của người con trai lấp lóe lửa giận, lần đầu tiên bị nhân loại nhục nhã như vậy.
Nhưng càng như vậy, nó càng kiêng kị.
Nó vùng vẫy trong chốc lát, vẫn quyết định lui về, ngồi lại chỗ của mình.
Rất nhanh, xe buýt lại đến điểm dừng.
Lần này, có thêm mấy con quỷ lên xe.
Khi bọn chúng nhìn thấy Tần Nặc, đều sững sờ.
Ngay sau đó, lúc chú ý tới cái hộp kia, ánh mắt tràn ngập sự tham lam như những con quỷ trước.
Mấy con quỷ liên tục đứng lại, hành khách trên xe bắt đầu tăng nhiều.
Mà ánh mắt của toàn bộ bọn chúng, đều trừng mắt nhìn chăm chú vào chỗ cửa sổ Tần Nặc đang ngồi.
Ánh mắt này, giống như đang nhìn một con dê béo đang nằm trên thớt, rồi bị những con sói đói để mắt tới.
Nếu không phải tố chất tâm lý của Tần Nặc quá cứng, nếu như đổi lại là một người bình thường chắc chắn đã bị dọa đến mất mật!
"Các vị, có lẽ đều cảm thấy hứng thú với cái hộp kia nhỉ?"
Đúng lúc này, quỷ xác ướp ngồi ở phía sau nhất kia lại mở miệng lần nữa.
Nó nhìn Tần Nặc, lộ ra nụ cười dữ dằn: "Chỉ là một nhân loại bình thường thì lợi hại được đến đâu, cũng không ép được đám quỷ chúng ta, chúng ta cùng nhau lên, xé nát tên nhóc này trước, còn thứ đồ ở trong cái hộp kia, chúng ta chia đều, thế nào?"
"Nếu để bên ngoài nghe được, chỉ là một nhân loại cỏn con, đã dọa toàn bộ quỷ trên xe buýt không dám động đậy lung tung, đúng là chuyện đáng cười!"
Quỷ xác ướp cười nói.
Nó cũng để mắt tới cái hộp kia.
Nhưng mà cũng không dám lên, vậy nên nó bắt đầu xúi giục mọi người cùng nhau xông lên.
Do có quỷ xác ướp xúi dục, không ít hành khách bất đầu rục rịch.
Bầu không khí cứng nhắc trên xe, cũng chỉ cần một ngòi nổ thiêu đốt.
Quỷ xác ướp âm thầm cười lạnh, nó biết mục đích của mình đã đạt được, tiếp đó chỉ cần thêm chút chất xúc tác, các hành khách cùng nhau tiến lên, nhào về phía Tần Nặc.
Tần Nặc nhìn hành khách trên xe nhốn nháo, trong lòng cũng bất an.
Cậu vốn định mượn tay quỷ huyết nhãn, để đe dọa những con quỷ này, chống đỡ cho đến trạm dừng.
Nhưng bây giờ, do có quỷ xác ướp xúi giục, hoàn cảnh bây giờ đang bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nói thật, nếu như những hành khách này cùng nhau lên, cậu không chắc quỷ huyết nhãn có thể bảo vệ được cậu.
Bây giờ thì Tần Nặc đã hiểu.
Vì sao bà chủ lại nói cậu không thể mang nguyên liệu nấu ăn số 8 về.
Cái này còn nóng bỏng hơn khoai sọ vừa mới nướng xong!
Ở trước mặt quỷ, cái thứ này còn có sức hấp dẫn hơn so với nhân loại! Trong lúc hoàn cảnh xuất hiện xao động, nhưng vẫn không có con quỷ nào muốn làm chim đầu đàn, Tần Nặc bỗng nhiên nghĩ đến một kế hoạch.
"Người anh em..." Quỷ huyết nhãn hỏi: "Thế nào, muốn ta giải quyết hết đám quỷ trên xe này hả?"
"Nghĩ ra ý tưởng khác đỡ hão huyền hơn đi, bây giờ ta đang bị thương, không có bản lĩnh làm chuyện đấy."
"Nghe ta khuyên một câu, nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn giao nguyên liệu nấu ăn kia ra đi, dạng người như ngươi có thể còn sống đến bây giờ đã là tốt rồi!"
Tần Nặc không trả lời quỷ huyết nhãn, hỏi: "Con quỷ xác ướp ngồi ở chỗ cuối cùng kia, ngươi có đánh được không?"
"Chỉ một con quỷ mà thôi, đến mẹ già của ta cũng đánh thắng được."
Quỷ huyết nhãn nói.
"Tốt, vậy thì chơi nó!"
Tần Nặc lập tức nói.
"Bây giờ?"
"Đúng, chơi một mình nó!"

Bình Luận

0 Thảo luận