Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Biến Thế Giới Kinh Dị Thành Trò Chơi Nuôi Dưỡng

Chương 19: Ăn trộm trong siêu thị, cơ chế bảo vệ

Ngày cập nhật : 2025-06-01 01:28:38
"Không có hả?" Tần Nặc chú ý đến sắc mặt của bà chủ.
"Một con người như ngươi, mua cái này làm gì?" Bà chủ trả lại tờ giấy cho Tần Nặc.
"Thật ra ta là nhân viên của nhà hàng Âm Tuyền, bọn họ bảo ta tới đây mua nguyên liệu nấu ăn."
"Bảo ngươi làm cái này với việc phán ngươi tội chết cũng không khác mấy."
"Có ý gì?"
"Cho dù ta có đưa nguyên liệu nấu ăn số 8 cho ngươi, thì một con người như ngươi cũng không mang nó về được đâu, có khi còn bỏ mạng đấy." Bà chủ ngồi xuống, rót một cốc nước.
"Nguyên liệu nấu ăn này rất nguy hiểm, con người không khống chế được đâu, có khi còn bị nó điều khiển ngược lại."
Tần Nặc giật mình.
Móa!
Đây rốt cuộc là nguyên liệu nấu ăn, hay là quái vật?
"Hơn nữa, ta cũng sẽ không bán cho ngươi."
"Tại sao?"
"Quá quý giá, những tên kia ở nhà hàng Âm Tuyền, cách một khoảng thời gian, đều sẽ phái một nhân viên đến để mua nguyên liệu nấu ăn số 8."
"Thứ này, không phải cứ quỷ tệ là có thể mua được."
"Nếu ngươi đến đây chỉ để mua cái này, thì có thể về rồi."
Tần Nặc lộ vẻ khó xử "Ta quay về tay không cũng sẽ chết."
"Ngoài quỷ tệ, có thể dùng những vật khác mua không?"
Bà chủ liếc mắt nhìn cơ thể Tần Nặc, mỉm cười "Mặc dù thân hình của ngươi không tệ, nhưng ta không có hứng thú ở phương diện đấy."
"Hơn nữa, ở chỗ bọn ta thịt người không đáng mấy đồng."
Tần Nặc im lặng.
Chỗ khó nhất của nhiệm vụ này, không phải là sống sót đến siêu thị, mà chỗ khó nhất là người ta không chịu bán nguyên liệu nấu ăn số 8!
Có lẽ tên Pinocchio kia, cũng không hy vọng Tần Nặc có thể mang nó về.
Ầm! Ầm! !
Tần Nặc thấy mấy kệ hàng phía xa đổ rập xuống, hàng hóa vứt lung tung, khu vực kia thành một đống hỗn độn.
Ầm!
Cửa phòng tối bị đẩy ra, ông chủ trên người đầy vết thương lao ra ngoài, xách theo một cây đao, "Lại là tên ăn trộm chết tiệt, ông đây phải băm mày ra!!"
Nói xong, cầm lấy đao vọt vào chỗ kệ hàng đổ.
Không bao lâu sau, thì quay về trên người đầy bụi bặm.
Nắm chặt chuôi đao, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đồ ngu, đừng có làm cửa hàng loạn hơn!"
"Nếu ông có bản lĩnh như vậy, thì đã bắt được nó rồi, giờ định làm trò gì đây?" Bà chủ nhéo lỗ tai ông chồng.
Ông chủ cắt ra một vết thương trên tay bà chủ "Mẹ nó lại trách ông đây, sao bà không đi bắt nó đi?"
Bà chủ không cãi nhau, đi đến kệ hàng kia, tức giận hét lên "Lại bị trộm mất 8 thùng hàng, tính ra cũng phải 500 quỷ tệ!"
Tần Nặc nghe đến đó, đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Siêu thị như thế này, mà cũng có trộm trà trộn vào à?
Hơn nữa tên trộm này không chỉ trộm một lần, còn có rất nhiều lần.
"Có thể nói ta nghe không, có khi ta giúp được đấy."
"Ngươi? Cút sang một bên, đừng làm vướng tay vướng chân!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-bien-the-gioi-kinh-di-thanh-tro-choi-nuoi-du-ng&chuong=19]

Ông chủ khinh thường Tần Nặc, nói đúng hơn là khinh thường con người.
Bà chủ đi tới, đẩy ông chủ sang một bên, nhìn chằm chằm Tần Nặc "Thế này đi, nếu ngươi giúp bọn ta bắt được tên ăn trộm kia, ta sẽ bán nguyên liệu nấu ăn số 8 cho ngươi!"
"Thành giao!" Tần Nặc không chút do dự.
Ngoài việc đồng ý, làm gì còn lựa chọn khác?
"Ha ha." Ông chủ cười giễu cợt, không nói gì.
"Ông chủ, cho ta hai phần da người." Một khách hàng đi ngang qua dừng lại mua.
"Mày không biết tự lấy à, không có tay hay không có chân?"
"Kinh doanh mà ngang như cua, thế mà cũng mở cửa hàng!"
Bà chủ lại đâm một dao vào lưng ông chủ "Ông còn muốn siêu thị này mở cửa không?"
Tần Nặc không để ý cặp vợ chồng động một tí là đâm nhau này, đi về phía kệ hàng.
Siêu thị này lớn thiệt chứ.
Chỉ tính riêng kệ bày hàng cũng phải hơn trăm cái, Tần Nặc đi thẳng một đường, phát hiện mấy kệ hàng này mà không dính bụi thì cũng vứt lung tung dưới đất, tóm lại lại rất bừa bộn, chắc lâu rồi không được đụng vào.
Tần Nặc nghe thấy tiếng động.
Cậu nhanh chóng tìm thấy vị trí phát ra tiếng, lấy ra chùy Toái Cốt, vung mạnh.
"Người anh em, bình tĩnh một chút!"
Người kia vội vàng lên tiếng.
"Người?" Tần Nặc giật mình, ngửi thấy khí tức con người từ đối phương.
"Là người, là người, tôi là người chơi ở đây, chức vụ là nhân viên quản kho, tên là Trần Nguyên, giống như các người, được đưa vào tham gia trò chơi kinh dị."
"Nhân viên quản kho. . ."
Tần Nặc nhìn kệ hàng lộn xộn, bừa bộn khắp nơi "Đây là cách anh quản lý hàng?"
Thái độ làm việc của Trần Nguyên như vậy, sao sống được đến giờ?
"Ha ha, đây là do có cơ chế bảo vệ của nhà nước đó."
"Ông bà chủ một tuần mới đi kiểm tra một lần, tôi cứ chơi năm ngày, làm hai ngày là được rồi"
Tần Nặc kinh ngạc.
Thì ra đây là sự can thiệp của nhà nước, cưỡng chế thêm vào cơ chế bảo vệ!
Mà giám sát thế này cũng lỏng lẻo quá?
Chẳng trách lúc ông bà chủ tức giận tới xem thấy kệ hàng lộn xộn thì chỉ tức tên ăn trộm lấy hàng!
Nghĩ lại mấy ngày làm việc ở nhà hàng Âm Tuyền, bị đầu bếp làm khó dễ, đi ngủ bị quỷ sờ soạn, còn bị khách hàng biến thái để ý, nếu không phải cậu thông minh, còn có xíu may mắn thì đã sớm chết rồi!
Hơi không chú ý, lạnh lùng với khách hàng.
Mang đồ ăn lên chậm, động tác không lưu loát.
Thậm chí, chỉ nói sai một câu, ảnh hưởng tới tâm trạng dùng bữa của khách, đều có thể khiến cậu mất mạng nhỏ!
So với những trải nghiệm của Tần Nặc, công việc của Trần Nguyên hệt như trồng hoa trong nhà kính!
"Tôi bị cưỡng chế đưa vào."
"Đồng cảm với cậu."
Cậu ta tham gia trò chơi kinh dị, tuy mới chỉ hai lần, nhưng cũng rõ bị cưỡng chế đưa vào, sẽ không có cơ chế bảo vệ của nhà nước.
Độ nguy hiểm rất cao!
Tỉ lệ tử vong cũng lớn!
Chỉ cần còn sống trở về, đều là nhờ tổ tiên tích đức!
Trần Nguyên nhìn chằm chằm ông bà chủ đang cãi nhau ở bên ngoài "Lúc nãy cậu nói chuyện với bà chủ tôi đã nghe thấy hết rồi, cậu ở đâu thì quay về đấy đi.
"Con quỷ trộm đồ kia, cậu không bắt được đâu."
"Còn nữa, cậu đừng thấy bà chủ dễ nói chuyện, cho dù cậu có bắt được con quỷ kia, bà ấy cũng không bán nguyên liệu nấu ăn số 8 cho cậu đâu!"
"Tại sao?"
"Cậu ngốc thật hay giả ngốc thế?"
"Cậu chỉ là một con người, còn muốn hợp tác với quỷ? Nói thật với cậu, trước đây thượng cấp ở nhà hàng Âm Tuyền các cậu từng lừa ông bà chủ, thế nên bà ấy rất ghét các cậu."
"Cho dù bán, cũng sẽ không bán cho các cậu!"
Những chuyện này tên Pinocchio kia cũng không nói với cậu, còn bảo mình đến siêu thị Võng Lượng, thì ra là cái bẫy to đùng.
Tần Nặc nhắm mắt lại.
"Kể tôi nghe chút về tên trộm đồ đi."
"Lời tôi nói, cậu nghe không lọt tai à?"
"Tóm lại, tôi không thể về tay không."
"Tôi có cách của tôi."

Bình Luận

0 Thảo luận