23
Cuối cùng, Nam ca không thể kết nối được với điện thoại của Mạnh Hạo.
Chúng tôi bị nhét vào thùng sau của một chiếc xe tải lớn có bạt phủ.
Ngồi trên ghế, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trên gương mặt anh ta, nhưng đáng tiếc, chẳng có gì cả.
Hứa Tình nắm chặt tay tôi, tựa đầu vào vai tôi rồi thì thầm: "Trịnh Lâm, xin lỗi cậu..."
Tôi lắc đầu, an ủi cô ấy: "Cậu là bạn của tớ, là người bạn tốt nhất... Không sao đâu..."
Giữa chừng, chúng tôi bị đổi xe ba lần.
Đến khi đổi sang chiếc xe thứ tư, có một người bước lên. Chính là gã đàn ông đã ép tôi uống nước ở trấn Nam Tán.
Trên tay gã ta đeo một chiếc đồng hồ, chính là chiếc mà tôi đã thấy Mạnh Hạo để lại trên taxi, loại đồng hồ thông minh có chức năng ghi âm và quay lén.
Vừa lên xe, gã ta vỗ vai Mạnh Hạo: "Anh dùng đồng hồ để thanh toán mà lại để quên nó ở quầy lễ tân khách sạn à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=9]
Mạnh Hạo, chẳng lẽ anh yêu con nhỏ này thật rồi đấy à? Nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc, làm gì cũng lơ đãng của anh xem, trước giờ anh đâu có như vậy?"
Gã ta nhìn tôi từ đầu đến chân, nở một nụ cười đầy d/a/m tà.
Ngay khoảnh khắc đó, dường như có một luồng điện xẹt qua đầu tôi khiến sống lưng tôi lạnh buốt, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo.
Tôi nhắm mắt, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm đó.
Trong phòng khách sạn, khi Mạnh Hạo xông vào, trên tay anh ta thực sự không đeo đồng hồ. Nếu chiếc đồng hồ này dùng để theo dõi tôi, vậy thì khi vào phòng, anh ta cố ý tháo nó ra để tránh bị giám sát hoặc nghe lén.
Lúc đó, câu nói quan trọng nhất mà anh ta đã nói chính là: “Cẩn thận Hứa Tình.”
24
Anh ta cố tình để lại chiếc đồng hồ.
Anh ta cố tình tiết lộ với tôi rằng số ảo kia là của Nam ca.
Tại sao?
Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo. Đôi đồng tử anh ta sâu thẳm, đen trắng rõ ràng, bên trong lại vô cùng sạch sẽ.
Trong lòng tôi không ngừng suy đoán lý do.
Sau khi loại trừ tất cả các khả năng, cuối cùng, tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất…
Vừa nghĩ đến đó, trái tim tôi lập tức run lên một cách dữ dội, nước mắt lập tức trào ra.
Tôi c/ắ/n chặt môi, cố gắng không để mình bật khóc lần nữa.
Nam ca cười tít mắt, bóp lấy má tôi: "Sao thế? Nhìn thấy bạn trai nên khóc rồi à? Ha, nói đi thì cũng phải nói lại, Hạo Tử cũng thương cô thật đấy. Lúc trước, có một vị cao tầng đã từng đề nghị bắt cô về để tống tiền gia đình cô. Dù sao thì nhà cô cũng có tiền, k/i/e/m một tỷ tệ chẳng phải vấn đề gì to t/á/t… Nhưng sau đó, chúng tôi cần tuyển nhân tài ngành y, Hạo Tử lại nói cô rất thông minh, hơn nữa còn là sinh viên y, có thể vừa b/ắ/t c/ó/c đòi tiền chuộc vừa tận d/u/n/g tri trức của cô, cuối cùng lại có thể bán luôn n/o/i t/a/n/g của cô. Một mũi tên trúng ba đích! Ha ha ha ha…"
Tôi lạnh lùng nhìn Nam ca, giọng điệu vô cảm: "Xem ra vị cao tầng đó của mấy người thật sự rất hiểu tôi"
Ông ta khựng lại một chút rồi lập tức phản ứng: "Không phải hiểu cô mà là hiểu rất nhiều kẻ có tiền. Bảo vệ khu nhà cô ở là người của bọn tôi, hàng xóm xung quanh cũng có không ít người của chúng tôi thuê nhà."
Nụ cười trên môi Nam ca càng lúc càng nham hiểm, ông ta chậm rãi ghé sát vào tôi: "Nếu Hạo Tử không đưa cô đến Myanmar thì bọn tôi đã trực tiếp b/ắ/t c/ó/c cô rồi xóa sạch dấu vết. Chúng tôi tìm rất nhiều kẻ cùng đường, b/ệ/n/h nhân u/n/g t/h/ư giai đoạn cuối để bọn chúng làm chuyện này. Nhưng giờ thì sao, cô lại có thể sống thêm vài năm nữa đấy, vui không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẩn đục của ông ta rồi bất ngờ đ/â/m mạnh đầu vào người ông ta, đẩy ông ta ra xa: "Cút."
Nhưng trong tận đáy lòng vẫn còn một nghi vấn lớn…
Kẻ cao tầng đó có phải là phụ nữ không?
Có phải…
Tôi quay đầu nhìn về phía Hứa Tình bên cạnh.
Trên gương mặt cô ấy tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận