18
Hắn vỗ vào mặt tôi: "Bị d/o/a đến ngu người rồi à? Nhìn xem, cô gái bên trái đó, bọn tao đã lấy t/h/ậ/n của nó. Sau khi lấy xong thì sao? Phẫu thuật thất bại, hệ miễn dịch của nó bị hỏng, nhiễm lupus ban đỏ. Mà một khi nó đã bị nhiễm b/ệ/n/h thì chẳng còn giá trị gì với bọn tao nữa. Giữ lại x/a/c nó à? Nếu cảnh sát phát hiện thì làm sao? Cho nên, bọn tao chỉ có thể n/g/h/i/ề/n n/á/t bọn nó rồi mang cho chó ăn thôi. Dù gì thì Trung Quốc đông dân, m/ấ/t t/í/c/h vài đứa cũng chẳng ai quan tâm đâu, có đúng không?"
Tôi c/ắ/n chặt răng, cố hết sức kìm nén để không bật khóc thành tiếng.
Bên kia, hai gã đàn ông đang giữ Hứa Tình bắt đầu dí đầu cô ấy vào máy n/g/h/i/ề/n. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi không thể để bản thân đã tìm thấy cô ấy nhưng lại phải đối mặt với một kết cục như vậy.
Cuối cùng, tôi gào lên: "Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại ngay...!"
Tôi gào thét giữa không trung như một kẻ điên, hoàn toàn không quan tâm đến việc giọng mình đã khản đặc từ lâu.
Người đàn ông đứng phía sau tôi ra hiệu gì đó, hai gã đàn ông kia lập tức thả Hứa Tình xuống. Cô ấy t/r/ầ/n t/r/u/ồ/n/g, co quắp ngã xuống mặt đất.
Dưới làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi chợt nhận ra một điều kỳ lạ.
Tại sao gương mặt Hứa Tình vàng vọt như sáp nhưng c/o t/h/e cô ấy lại không hề gầy guộc?
Bên tai tôi, lời cảnh báo của Mạnh Hạo lại vang lên:
"Đừng tin Hứa Tình."
19
Đầu óc tôi hỗn loạn đến cực độ.
Mọi người có hiểu cảm giác đó không?
Khi bạn đã dốc hết sức để làm một việc nhưng rồi lại phát hiện ra nó vượt quá sự hiểu biết của mình. Thậm chí, đó còn là điều mà bạn chưa từng chứng kiến bao giờ.
Cảm giác bất lực ấy lan tràn đến từng ngóc ngách trong cơ thể tôi, thấm vào từng mạch m/a/u, từng hơi thở.
Tôi siết chặt các ngón tay, n/g/h/i/ề/n răng tự nhủ trong lòng: "Trịnh Lâm, mày nhất định phải bình tĩnh. Trong tình cảnh này, kết quả xấu nhất cũng chỉ là cái c/h/e/c. Mày sợ c/h/e/c sao?"
Không, mày không sợ.
Mày không được sợ.
Nhưng… Khi nhìn những thùng lớn chứa đầy m/a/u m/e b/e b/é/t, những mảnh t/h/i t/h/e nổi bọt, tôi vẫn không thể ngăn bản thân ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=7]
Tôi không thể khống chế nỗi sợ hãi của chính mình.
Tên đàn ông vừa vỗ mặt tôi lại đặt tay lên vai tôi, chậm rãi nói: "Giúp bọn tao lấy t/h/ậ/n, c/a/t t/i/m, thu thập h/u/y/ế/t t/ư/ơ/ng. Tao sẽ thả bạn mày ra. Thế nào?"
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn. Tại sao một chuyện k/i/n/h k/h/u/n/g đến thế mà hắn lại có thể nói một cách nhẹ bẫng như vậy?
Hắn còn không bằng cầm thú.
Hắn không xứng đáng làm người.
Nhìn những cô gái xanh xao, tiều tụy xung quanh, trái tim tôi d/a/u d/o/n như bị xé toạc. Mỗi t/h/a/n t/h/e khỏe mạnh, xinh đẹp ấy đáng lẽ phải có một tương lai tươi sáng. Vậy mà cuối cùng đều bị hủy hoại đến mức không còn hình dạng, rồi c/h/e/c nơi đất khách quê người, không ai hay biết.
Tay tôi run lên không ngừng. Dù đã cố gắng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại, giọng tôi vẫn khàn đặc: "Nếu… Nếu tôi giúp các người, liệu các người có thể thả hết những cô gái này ra không?"
20
Hắn liếc tôi một cái, như thể vừa nghe thấy chuyện gì vô cùng buồn cười, hắn nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm: "Mày ngây thơ quá rồi đấy. Tất nhiên là không thể rồi... Mày xem này, tao đã sắp xếp cho bọn con gái này vô cùng chu đáo. Đầu tiên, để chúng đi tiếp khách. Nếu chúng mắc b/ệ/n/h x/ã h/ộ/i, thì c/a/t n/o/i t/a/n/g đem bán. Cái này gọi là tận d/u/n/g triệt để. Giữ lại xác làm gì chứ? Chúng nó đều là lũ con gái nhà nghèo, có chỗ nào để chôn đâu..."
Hắn cười một cách sung sướng rồi quay sang ra lệnh cho đám người đứng hai bên máy n/g/h/i/ề/n bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những cô gái còn lại, trừ Hứa Tình đều bị đẩy vào máy n/g/h/i/ề/n.
Tôi đứng lặng tại chỗ, nhìn đống m/a/u t/h/ị/t trào ra từ thùng chứa, hai chân run rẩy đến mức không thể đứng vững. Thậm chí tôi còn không thể nghe thấy tiếng gào rít chói tai của dây xích máy n/g/h/i/ề/n nữa.
Cuối cùng, tôi đi theo bọn chúng.
Cùng bị đưa đi với tôi còn có mấy cô gái khác, những người mà trước đó tôi không chú ý đến.
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch như tờ giấy.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận