Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHẬT KÝ CỦA THẨM CHÂU NGÔN

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:34:14
Cô gái đứng đầu trông có vẻ vô cùng sợ hãi. Dù cô ấy đã đeo một chiếc kính dày nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt phía sau tròng kính của cô ấy đang không ngừng đảo loạn vì hoảng hốt.

Đôi tay cô ấy run rẩy, mấy lần định đút vào túi nhưng đều không thành công.

Tôi vừa định lên tiếng nhắc nhở thì Nam ca đã tiến lại gần.

Ông ta không nói một lời, mở cửa sổ, lập tức nhấc bổng cô gái lên rồi thẳng tay ném cô ấy ra ngoài.

"Rầm!"

Các bạn có biết âm thanh của một quả bóng nước đầy vỡ toang trên nền xi măng không?

Âm thanh này còn nặng nề gấp ngàn lần.

Tôi c/h/e/c sững, chậm rãi bước tới bên cửa sổ.

Cô gái nằm sõng soài dưới đất, bên cạnh là một đống t/h/ị/t m/a/u be bét. Toàn thân cô ấy co giật liên hồi, khuôn mặt méo mó vặn vẹo vì d/a/u d/o/n.

M/á/u t/ư/ơ/i trào ra từ khóe miệng, cô ấy ho sặc sụa mấy tiếng, mắt trợn trừng... rồi lặng im, không còn động đậy.

"Aaa!"

Những cô gái khác đang đứng phía sau hét lên thất thanh.

Nam ca vừa định tiến về phía họ thì tôi bất ngờ túm chặt lấy tay ông ta.

36

Trái tim tôi dần chìm xuống đáy vực, cổ họng như bị đóng băng: "Không phải ông nói sẽ đưa tôi đi xem một nơi sao?"

Nam ca liếc nhìn tôi rồi lại quét mắt về phía đám con gái đang run rẩy: "Sau này, bất kỳ ai còn tỏ ra sợ hãi thì sẽ có kết cục giống như cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=14]

Các người có biết ở đây đã có bao nhiêu đứa bị ném xuống c/h/e/c rồi không? Bọn tao không thiếu người..."

Đám con gái hoảng sợ đến mức co rúm lại, chẳng ai dám phát ra một âm thanh nào.

Nam ca thu lại ánh mắt rồi quay sang nói với tôi: "Đi thôi."

Tôi lặng lẽ bước theo ông ta, rời khỏi đó.

Ông ta dẫn tôi đến một nơi có tấm biển đề "Lab" – phòng thí nghiệm.

Bên trong trưng bày vô số hộp chứa đầy x/ư/ơ/n/g s/ọ.

Có cái đã bị nứt vỡ, có lẽ là do bị đ/ậ/p n/á/t hoặc rơi xuống từ trên cao.

Nam ca hỏi tôi: "Cô có biết những hộp x/ư/ơ/n/g s/ọ này là của ai không?"

Tôi lắc đầu.

Ông ta nhếch mép cười: "Đây đều là của những cảnh sát nằm vùng. Vì bảo vệ người dân mà bọn họ đã phải hy sinh. Nếu Mạnh Hạo cũng là cảnh sát nằm vùng, thì lần sau, cái x/u/o/n/g s/ọ tiếp theo xuất hiện ở đây sẽ là đầu của hắn."

Tôi lặng lẽ nhìn từng chiếc hộp trưng bày một, trong lòng thầm cúi chào họ một cách sâu sắc.

Trước đây, tôi chưa từng tưởng tượng rằng thế giới lại tàn khốc đến mức này.

Trái tim nguội lạnh của tôi giờ đây đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.

Tôi trả lời Nam ca bằng giọng điệu vô cảm: "Tôi đã nghĩ ra cách rồi. Tôi sẽ tự mình thử thách Mạnh Hạo, tôi sẽ x/a/c nhận xem anh ta có phải cảnh sát nằm vùng hay không."

Trong thâm tâm, tôi biết rõ.

Trong thời gian tới, hoặc là Nam ca c/h/e/c, hoặc là Mạnh Hạo c/h/e/c.

Hoặc là… tôi.

37

Ý nghĩ đó khiến tim tôi nặng trĩu.

Nam ca vẫn đang chăm chú chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

Ông ta lấy một chiếc xô nhỏ màu đen từ bên cạnh ra, mở nắp rồi thò tay vào móc ra một thứ bóng nhẫy, sau đó thoa đều lên các bộ x/u/o/n/g s/ọ. Đó là sáp bảo quản x/u/o/n/g sọ.

Tôi đứng phía sau ông ta, trong lòng như có vô số đợt sóng dữ đang cuộn trào.

Nếu bây giờ trong tay tôi có một con d/a/o, tôi nhất định sẽ không do dự mà đ/â/m c/h/e/c ông ta rồi xẻ x/a/c ông ta ra.

Nam ca vừa lau chùi vừa ngân nga huýt sáo một cách vui vẻ.

Tôi quét mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này sử d/u/n/g khóa điện tử, là loại khóa sẽ hoàn toàn trở nên vô d/u/n/g nếu mất điện. Không biết nó liên kết với đường dây điện nào.

Hơn nữa, theo quan sát của tôi từ nãy đến giờ, Nam ca có nhân cách tự luyến vô cùng nghiêm trọng. Việc ông ta thiết kế cánh cửa này mà không có cả khe cắm chìa khóa đã đủ để chứng minh điều đó.

Sau khi lau xong những chiếc x/u/o/n/g s/ọ, Nam ca dẫn tôi sang một góc khác.

Đó là một dãy kệ ba tầng giá đèn, trên mỗi cái giá đó đặt hơn chục bình thủy tinh.

Bên trong những chiếc lọ ấy là những phần c/ơ t/h/ể bị c/a/t rời ngâm trong dung dịch Formalin: có tay, có tai, có cả miệng… Tất cả đều vô cùng ghê rợn, chúng chân thực đến mức khiến tôi rợn tóc gáy.

Ở cuối dãy là một chiếc bình đựng một vật trông giống như lá g/a/n, trên đó vẫn còn nối liền với những mạch m/a/u. Nhưng dung dịch bên trong lại có màu đục ngầu, nhìn qua giống như một khối g/a/n lợn bị c/h/e/m đến hàng trăm nhát dao.

Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, suýt chút nữa đã không chịu nổi.

Đồng thời, một kế hoạch đã hình thành trong đầu tôi.

Tôi sẽ dùng Formalin để g/i/e/c c/h/e/c Nam ca.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận