Anh ta hoàn toàn không phải là Thẩm Châu Ngôn.
Vậy thì… Rốt cuộc anh ta là ai?
Trong lòng tôi như đang giăng một tấm lưới, càng lúc càng chặt.
Ra khỏi phòng, Nam ca hỏi tôi: "Các bộ phận n/o/i t/a/n/g sau khi ngâm trong Formalin đều bị vẩn đục khiến những đường nét không còn rõ ràng. Cô thật sự có cách khắc phục sao?"
Tôi quả quyết: "Có, tôi có cách."
Nam ca đột nhiên cười lớn: "Tôi thấy cô đúng là thú vị thật đấy. Rõ ràng cô đã tận mắt chứng kiến tôi h/a/n/h h/a đám con gái đó, lẽ ra phải sợ hãi đến phát run mới đúng. Vậy mà sao bây giờ cô lại có thể bình tĩnh như thế?"
Tôi buột miệng: "Bởi vì tôi không còn đường lui nữa. Ở lại đây, tôi chỉ có hai con đường, hoặc là c/h/e/c, hoặc phục tùng các người. Nếu tôi chọn phục tùng, trở thành đ/a/o phủ của các người, tự tay lấy đi n/o/i t/a/n/g của những cô gái đó thì dù có được cứu, tôi cũng sẽ bị kết án. Cho nên, tôi chỉ còn duy nhất một con đường…"
Tôi ngước mắt, nhìn thẳng về phía ông ta:
"Tôi muốn gia nhập vào tổ chức của các người."
41
Đây là một phần trong kế hoạch mà tôi tự vạch ra.
Trước tiên phải giả vờ thuận theo, sau đó mới tìm cơ hội ra tay.
Nhưng vừa nói xong, tôi bỗng khựng lại.
Cảm giác như… Tôi đã từng nói những lời này trước đây.
Lúc này, Nam ca lại ghé sát vào, tặc l/ư/ỡ/i: "Chậc chậc, đúng là bình tĩnh đến đáng kinh ngạc. Nếu cô mà là nữ cao tầng của bọn tôi thì tốt rồi."
Tôi? Nữ cao tầng?
Trong khoảnh khắc đó, một nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến rồi bao trùm lấy tôi.
Tôi đã đồng ý giúp ông ta kiểm tra Mạnh Hạo, cũng đồng ý điều chế cố định dịch cho ông ta. Nam ca rất hài lòng, để tôi rời đi.
Về đến phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=16]
Hứa Tình ôm đầu ngồi co ro trong góc, ánh mắt nhìn tôi đầy căm ghét: "Trịnh Lâm, cậu đã đi đâu?"
Tôi thành thật kể lại mọi chuyện.
Hứa Tình đột nhiên trở nên điên cuồng, lao tới nắm chặt cổ áo tôi: "Cậu đã khuất phục rồi đúng không? Cậu đã phục tùng bọn chúng rồi, đúng không? Trịnh Lâm, cậu đến để cứu tớ cơ mà, tại sao lại đầu hàng bọn chúng chứ? Cậu không phải là loại người như thế mà…"
Tôi vừa định mở miệng.
Cô ấy bỗng cười một cách điên dại: "Đúng! Trịnh Lâm, cậu làm đúng rồi! Cậu nên phục tùng bọn chúng! Nếu không, cậu sẽ c/h/e/c! Cậu nên trở thành tay sai, cậu nên trở thành…!"
Cô ấy cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, đôi mắt mở to trống rỗng, lẩm bẩm một cách điên loạn.
Tôi lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Trước đây Hưá Tình không hề có biểu hiện như vậy, nhưng bây giờ, có vẻ tinh thần cô ấy đã thật sự sụp đổ rồi.
42
Tôi nhẹ nhàng v/u/o/t trán cô ấy: "Hứa Tình, đừng sợ, tớ ở đây… Đừng sợ… Tớ sẽ bảo vệ cậu…"
Hứa Tình từ trạng thái điên loạn bỗng trở nên ngoan ngoãn, cô ấy tựa vào lòng tôi, khẽ lẩm bẩm: "Cậu thực sự sẽ bảo vệ tớ sao? Sẽ đưa tớ rời khỏi đây chứ?"
Tôi gật đầu: "Tớ sẽ đưa cậu thoát khỏi nơi này, sẽ đưa cậu trở về quê hương cậu, nơi có bốn mùa như xuân, Côn Minh."
Đêm đó, tôi không ngủ, chỉ liên tục dỗ dành Hứa Tình.
Giống như đêm đầu tiên, tôi ôm cô ấy vào lòng, kể cho cô ấy nghe những chuyện vui đã từng xảy ra trong quá khứ.
Tôi nói: "Hứa Tình à, cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu đến ký túc xá của bọn mình không? Khi đó, cậu mang theo một túi bánh hoa quế, cậu nói đó là đặc sản Vân Nam… Cậu còn nhớ tớ đã nói gì không?"
Hứa Tình khẽ đáp: "Cậu đã nói gì?"
Tôi trả lời cô ấy: "Tớ nói tớ không thích đồ ngọt."
Hứa Tình bật cười thành tiếng rồi tựa vào vai tôi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tôi cũng từ từ khép mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, trước cửa có ba người đang đứng chờ tôi.
Mạnh Hạo, Hứa Tình và Nam ca.
Hứa Tình giơ tay chỉ thẳng vào tôi: "Nam ca, tôi nói không sai chứ? Cô ta thực sự muốn trốn khỏi nơi này, còn muốn đưa tôi theo!"
43
Tôi nhìn chằm chằm về phía Hứa Tình.
Nhịp thở của cô ấy hơi gấp gáp, ánh mắt lén lút liếc về phía Nam ca, hoàn toàn không dám nhìn tôi.
Còn Mạnh Hạo chỉ dùng mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lấy tôi.
Nam ca là người lên tiếng trước: "Cô muốn chạy trốn?"
Tôi không nhìn Nam ca, vẫn tiếp tục nhìn Mạnh Hạo. Anh ấy dùng khẩu hình ra hiệu cho tôi: “Nói dối.”
Nhưng tâm trí tôi vẫn mắc kẹt trong chuyện hôm qua, chuyện Nam ca nói rằng Thẩm Châu Ngôn là anh em của ông ta.
Vì vậy, tôi vô thức cau mày.
Nam ca bước lên một bước, giọng nói trầm xuống: "Cô thực sự muốn trốn?"
Tôi bật cười: "Lời nói để dỗ dành một người điên mà ông cũng tin à? Nam ca, hôm qua ông nói Hứa Tình hay gây chuyện, tôi đoán tinh thần cô ấy có vấn đề, đúng không?"
Tôi chỉ có thể dùng suy đoán của mình để chống lại sự nghi ngờ của Nam ca.
Nếu sự thật đúng như tôi nghĩ thì chắc chắn Nam ca biết rất rõ tình trạng của Hứa Tình.
Nhưng nếu đã biết thì tại sao ông ta vẫn dùng lời nói không rõ thật giả của Hứa Tình để chất vấn tôi?
Tôi chưa kịp nghĩ thông, Nam ca đã tiếp tục mở miệng: "Làm sao tôi biết cô có thực sự muốn trốn không? Tôi sẽ dùng máy phát hiện nói dối."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận