Một trong số đó, có lẽ do quá hoảng loạn mà c/ơ t/h/ể run bần bật không ngừng rồi bỗng mất kiểm soát, váy ướt đẫm một mảng lớn, mắt cô ấy trợn ngược, tay chân co giật dữ dội, rõ ràng là đang lên cơn đ/ộ/n/g k/i/n/h.
Đám người kia chỉ đứng nhìn, thậm chí còn phá lên cười ha hả: "M/e k/i/e/p! Sợ đến t/è cả ra quần luôn kìa. Đàn bà chúng mày đúng là nhát như cáy. Lần sau phải bắt thêm mấy thằng đàn ông đến xem thế nào."
Gã đàn ông đã t/á/t vào mặt tôi khi nãy bước tới, lật tung váy cô gái kia lên một cách thô bạo: "Ha ha ha, đúng là t/è thật này! Đã là sinh viên y khoa thì bài học đầu tiên chính là m/ổ x/ẻ mà. Sao mới thế này đã sợ đến mức t/è r/a q/u/ầ/n vậy?"
Tôi cố kìm nén cảm giác khó chịu, c/ắ/n chặt răng để giọng không run rẩy: "Cô ấy đang lên cơn đ/ộ/n/g k/i/n/h, cần được cấp cứu. Hãy để tôi..."
21
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hứa Tình đứng bên cạnh khẽ kéo lại. Cô ấy lắc đầu với tôi.
Thế nên, tôi đành im lặng, không nói gì nữa.
Ngay sau đó, có người lấy xuống mấy cái xẻng từ trên xe rồi bắt đầu đào hố. Chúng đào một cái hố sâu ngang người, sau đó ném cô gái đ/ộ/n/g k/i/n/h vào rồi lấp đất lại.
Cô ấy giống như một con búp bê bị vứt bỏ.
Từng chút từng chút một, đất phủ qua eo cô ấy, qua cổ cô ấy, qua mắt cô ấy rồi qua cả đỉnh đầu cô ấy.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không hề kêu lấy một tiếng, nhưng ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng đó lại như những chiếc gai nhọn đ/â/m thẳng vào tim tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=8]
Tôi c/ắ/n chặt môi đến bật m/a/u, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi nhất định phải báo thù cho những cô gái này. Cho dù phải trả giá ra sao, tôi nhất định phải khiến lũ súc sinh này c/h/e/c không có chỗ chôn.
Ngay lúc đó, một gã đàn ông ghé sát vào tai tôi, cười nham hiểm: "Em gái à, em sẽ không khiến bọn anh phải bận tâm như con bé kia đâu nhỉ? Nếu em dám chạy trốn, bọn anh sẽ trói em lại rồi c/h/ô/n s/ố/n/g ngay tại đây đấy."
Nghe ông ta nói vậy, từng sợi lông tơ trên gáy tôi lập tức dựng đứng lên. Tôi cố gắng nín thở, kiềm chế để bản thân không run rẩy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Nam ca, bên phía cảnh sát đã xử lý xong rồi, có thể đưa đám người này về đại bản doanh làm việc được rồi."
Là giọng của Mạnh Hạo.
22
Nỗi căm hận trong lòng tôi sắc bén đến mức khiến mắt tôi đau nhói.
Nhưng tôi biết mình phải nhẫn nhịn, những bi kịch mà tôi vừa chứng kiến đã gần như hủy hoại lý trí của tôi.
Nếu không nhịn thì chắc chắn tôi sẽ c/h/ế/t.
Mạnh Hạo thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh ta bước đến bên cạnh tôi, nói với kẻ vừa giữ tôi lại: "Nam ca, điện thoại của tôi để quên ở chỗ người tiếp ứng bên trấn Nam Tán, ông gọi thử xem có ai nhặt được không, bảo họ gửi lại cho tôi nhé..."
Anh ta liếc nhìn tôi một cái: "Cô ta cảnh giác lắm, chính cô ta đã hất văng điện thoại của tôi. Khi đó chỉ lo bắt cô ta nên tôi không để ý."
Anh ta dùng vạt áo sơ mi trắng lau mồ hôi trên trán, động tác đó đã khiến phần cơ bụng lộ ra. Chỗ đó đã ướt đẫm mồ hôi, có một vết thương nhỏ, d/a t/h/ị/t bên trong đỏ tươi, miệng vết thương hơi hé mở.
Gã đàn ông được gọi là Nam ca liếc qua một cái: "Ồ, bị thương rồi à? Đ/á/n/h nhau ở chỗ nào mà ra nông nỗi này?"
Mạnh Hạo dùng ngón tay quệt nhẹ lên mép vết thương, vẻ mặt thản nhiên: "Bị đám Địa Đầu Xà bao vây khi đi từ Vân Nam vào Myanmar, không sao đâu."
Nam ca rút điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
Mạnh Hạo nhếch môi cười, đùa cợt: "Này, đổi cái số ảo đó đi. Đuôi số 748 theo quan niệm người Trung Quốc không được may mắn đâu."
Số ảo, 748?
Tim tôi bất giác giật mạnh.
Tin nhắn lúc trước báo cho tôi biết Hứa Tình sắp c/h/e/c, bảo tôi phải đề phòng Mạnh Hạo, chính là từ một số ảo có đuôi 748.
Khi ở trấn Nam Tán, Mạnh Hạo nói rằng tin nhắn đó là do anh ta gửi.
Nhưng lúc này, Nam ca mới là người đang cầm số điện thoại ấy.
Nếu đây không phải trùng hợp thì chứng tỏ Mạnh Hạo đã nói dối tôi ở trấn Nam Tán.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận