Theo thói quen, tôi mở WeChat, nhập dãy số đó vào ô tìm kiếm.
Ngay lập tức, ảnh đại diện hiện lên, là một bức vẽ bóng lưng của cầu thủ bóng rổ Kevin Garnett.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi lập tức nghĩ đến Mạnh Hạo, cầu thủ mà anh ấy yêu thích nhất chính là Kevin Garnett.
Những lời cuối cùng của Hứa Tình chợt văng vẳng trong đầu tôi: "Cẩn thận với Mạnh Hạo."
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi vội mở QQ nhưng phát hiện mình đã không còn ở trong group bạn cùng trường đại học.
Một cảm giác lạnh lẽo lướt qua tim. Tôi nhắn tin cho Mạnh Hạo:
"Anh đã rời nhóm QQ bạn cùng trường đại học giúp em à?"
Mạnh Hạo vẫn chưa ngủ, anh ấy nhanh chóng trả lời:
"Ừ, anh sợ em thấy mấy lời đồn linh tinh rồi lại buồn nên mới giúp em rời nhóm."
Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhắn lại:
"Vậy chắc anh chưa xóa lịch sử trò chuyện đúng không? Có thể gửi cho em số QQ của người đã tung tin đồn không? Ban ngày em đau lòng quá nên quên lưu lại. Em muốn kiểm tra xem số QQ đó có đăng ký WeChat không, liệu có tìm ra được người đó không."
Mười phút sau, Mạnh Hạo mới gửi số QQ cho tôi.
Hoàn toàn giống với dãy số mà tôi đã nhớ.
Nhưng lần này, khi tôi tìm kiếm, kết quả hiện lên là…Không tìm thấy người dùng nào.
5
Rõ ràng, tài khoản đó là của Mạnh Hạo.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, anh ấy đã tắt quyền cho phép tìm kiếm bạn bè qua số QQ trong WeChat. Và bức vẽ bóng lưng Kevin Garnett kia chính là của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=2]
Nói cách khác, người đã tung tin Hứa Tình bị rút cạn m/a/u cũng chính là anh ấy.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào tài khoản WeChat của Mạnh Hạo, cả người run rẩy.
Còn bảy tiếng nữa, tôi sẽ lên đường đến Vân Nam.
Rõ ràng, Hứa Tình đã gặp nguy hiểm.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ, những manh mối tôi có hiện tại quá ít ỏi.
Nếu tôi báo cảnh sát ngay lúc này, chẳng những sẽ "đ/á/n/h rắn động cỏ" mà còn lãng phí lực lượng điều tra.
Nếu tôi đi cùng Mạnh Hạo, có lẽ sẽ tìm thêm được một vài manh mối mới.
Tôi quyết định đ/á/n/h c/ư/ợ/c một lần.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện: “Hứa Tình, cậu nhất định phải bình an… Nhất định phải bình an…”
Tôi cứ thì thầm như vậy cho đến khi trời dần sáng.
Bảy giờ sáng, Mạnh Hạo đến. Còn bốn tiếng nữa là đến giờ xuất phát.
Anh ấy tỏ ra rất hào hứng:
"Trịnh Lâm, em chuẩn bị xong chưa? Giao thông ở Bắc Kinh giờ cao điểm tắc nghẽn lắm, mình nên đi sớm vài tiếng cho chắc."
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, đáy lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
Người đã ở bên tôi suốt bốn năm qua… Có thể chính là một con quỷ dữ đột lốt người.
Tôi cố giữ bình tĩnh và mỉm cười:
"Được, để em gọi điện báo mẹ một tiếng đã."
Tôi bước ra ban công, bấm số của mẹ.
Từ khóe mắt, tôi thấy Mạnh Hạo cũng đi theo.
Anh ta đã bắt đầu đề phòng tôi rồi.
6
Tôi khựng lại một chút rồi bình tĩnh nói qua điện thoại:
"Mẹ ơi, con sắp đi du lịch Vân Nam với Mạnh Hạo. Mẹ đừng lo lắng, nhớ qua nhà giúp con cho cá ăn nhé. Con đã viết sẵn lưu ý để trên bàn rồi."
Cúp máy, tôi quay sang nhìn Mạnh Hạo, nở một nụ cười chế giễu:
"Anh theo em làm gì thế? Ngày nào cũng dính nhau còn chưa chán sao?"
Anh ta ôm tôi, cười khẽ:
"Chán à? Vậy phải làm sao đây, vì anh còn muốn dính lấy em cả đời này mà."
Tôi cố hùa theo “ừm” một tiếng rồi giả vờ trêu chọc:
"Cả đời á? Còn phải xem anh thể hiện thế nào đã. Em khát nước rồi, anh đi ép cho em ly nước chanh đi…"
Tôi cố kiếm cớ đẩy anh ta đi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ bất an.
Chuyến đi còn chưa bắt đầu mà Mạnh Hạo đã cảnh giác như thế. Chứng tỏ, anh ta đã chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ từ trước.
Chỉ cần tôi lỡ làm gì đó đáng nghi, có thể tôi sẽ lập tức gặp nguy hiểm.
Tôi phải tìm cách gửi tín hiệu cầu cứu.
Nhân lúc Mạnh Hạo đang đi ép nước, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh rồi nhắn tin cho mẹ:
"Mẹ, sau khi con đến Vân Nam, mỗi ngày con sẽ gọi về ba lần vào sáng, trưa, tối. Nếu không nhận được cuộc gọi đúng giờ, mẹ hãy báo cảnh sát ngay nhé."
Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ ba giây sau, mẹ tôi đã nhanh chóng gọi lại.
Nhưng tôi còn chưa kịp nghe máy thì bên ngoài đã vang lên giọng Mạnh Hạo:
"Alo, dì à… Có chuyện gì thế ạ?... Ồ, ồ, ha ha, dì yên tâm đi, bọn cháu chỉ đi chơi rồi về thôi mà. Trước đây Trịnh Lâm còn đi du lịch nước ngoài một mình suốt mà. Dì đừng lo lắng quá… Gọi báo cảnh sát á? Ha ha… Không sao đâu, chắc cô ấy lại gặp ác mộng thôi. Nếu dì không tin thì cháu gọi cô ấy ra cho dì nói chuyện nhé…Trịnh Lâm?"
Tôi n/u/o/t nước bọt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Ừm."
Tôi chống tay lên bồn rửa mặt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận